Noãn Tương Thôi

Chương 47

Cố Quân Lệ cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ của cô, câu lấy nước bọt trong miệng cô quấy loạn, đầu lưỡi lớn như muốn duỗi đến tận trong cổ họng của cô, chọc cho cô càng thêm khó chịu, chỉ muốn nuốt nước bọt xuống rồi nhưng anh lấp lại, chất lỏng từ khóe miệng cô tràn ra ngoài, từng giọt trong suốt chảy xuống dưới hàm, từ cằm rơi xuống mặt đất.

Anh đè cô xuống mặt bàn, đem luôn bên chân kia của cô câu lên eo mình, hai tay ôm trọn cô, cánh mông hẹp ra sức đóng cọc hướng vào bên trong. Qυყ đầυ cực đại nhiều lần đυ.ng đến tử ©υиɠ, vừa đau lại vừa ngứa. Rút ra lại mang theo từng mảng dâʍ ɖị©ɧ đầm đìa, mặt bàn đen như mực phía dưới hoa huyệt lúc này đã là một mảng bóng loáng.

Đầu cô gối lên chồng văn kiện cao cao, vì động tác đưa đẩy của anh, chồng văn kiện cũng dịch về phía trước, cuối cùng rầm một tiếng, toàn bộ đều rớt trên mặt đất.

Cố Thanh Nghi giờ cũng không rảnh oán trách, thần hồn cô lúc này đã bay tới trên chín tầng mây, mỗi điểm cảm giác của cô đều tập trung hết vào căn côn ŧᏂịŧ nóng bỏng nơi hạ thân, mỗi lần xỏ xuyên là một lần khiến cô thống khổ cùng vui sướиɠ.

Cô nguyện ý bồi hắn chìm vào bể dục trầm luân, cứ trầm luân như vậy bất kể hậu quả.

Khi cô tỉnh lại, thì thấy mình đã nằm trên sofa, trên người đắp một tấm chăn mỏng, Cố Quân Lệ ngồi ở một bên xem tài liệu. Thấy cô tỉnh liền buông tài liệu trong tay, cúi người hôn lên vầng trán cô, cánh mũi cao thẳng cọ cọ cô.

“Đói bụng chưa em?” Anh vuốt ve tóc cô, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn đầy sắc dục.

Cố Thanh Nghi chớp chớp mắt, nhớ lại trận hoan ái nóng bỏng kia. Cô trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi anh, “Anh sẽ đi cùng nữ sĩ kia sao?”.

Đáy mắt Cố Quân Lệ hiện lên một tia dị sắc, trầm giọng hỏi cô, “Em muốn anh mang cô ta đi cùng không?”.

Cô vươn tay từ trong chăn, câu lấy cổ anh “Ca ca, anh là của em. Em sẽ không đem anh nhường cho bất luận kẻ nào, là ai cũng đều không được.” Đây là lần thứ hai cô nói lời này ngay trước mặt anh, sự chiếm hữu biểu lộ cực kỳ nồng đậm, không thể bỏ qua.

Cố Quân Lệ cười, anh thích sự bá đạo này của nha đầu, thích cô vì anh ghen.

“Chỉ cần là A Noãn muốn, anh đều sẽ theo, bao gồm cả chính anh.”.

Cố Quân Lệ gọi điện thoại cho tổng thống.

Tuy tổng thống cùng Cố Quân Lệ hiện tại là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng thực tế hai người lại có giao tình không cạn, bất quá lại có rất ít người biết chuyện này. Anh và vị Chu tổng thống này trước kia ở Châu Âu khi làm du học sinh đã sớm quen biết nhau, hai người tuy cách xa nhau về tuổi tác, nhưng chí hướng lại rất hòa hợp, năm đó liền kết làm bạn vong niên.

Chu tiên sinh sau khi về nước làm nên sự nghiệp lớn, thành lập tân chính phủ liền được đề cử làm chức vị tổng thống. Lúc ấy Cố Quân Lệ còn chưa về nước, nhưng Chu tiên sinh đối với anh lại vô cùng tán thưởng, nhiều lần đưa tin cho anh, hy vọng Cố Quân Lệ có thể về nước gia nhập tân chính phủ.

Cố Quân Lệ đối với vị tổng thống lớn tuổi hơn mình rất nhiều này cũng rất tín nhiệm, sau khi về nước cũng sẵn sàng gia nhập bộ máy của tân chính phủ, vì Chu tiên sinh cống hiến không ít công lao.

Chu tiên sinh xem Cố Quân Lệ thành nhi tử của mình, thấy anh tuổi tác đã lớn mà vẫn một thân cô đơn, cũng nhiều lần nhắc nhở anh đừng chỉ nên tập trung vào sự nghiệp, mà cũng cần phải ổn định gia đình. Chu tiên sinh chỉ tiếc nữ nhi của mình chỉ mới mười tuổi, thật hận không có con gái độ tuổi thích hợp, nếu không có thể trực tiếp bắt người làm con rể quý.

Đến dạo gần đây, Liễu bí thư mới gia nhập tân chính phủ trong lúc cùng ông nói chuyện phiếm, vô tình đề cập đến đứa con gái của chính ông ấy, điều này lại làm Chu tiên sinh nảy sinh ý định mai mối, gặp được người rồi lại càng cảm thấy nha đầu này cùng Cố Quân Lệ xứng đôi, liền quyết định an bài cho hai người cùng đến dự tiệc. Còn sợ Cố Quân Lệ không chu đáo làm mất lòng con gái người ta, đến cả lễ vật ông cũng chuẩn bị giúp anh.

Không nghĩ tới buổi tối liền nhận được điện thoại từ Cố Quân Lệ, nói chính mình đã có bạn nữ đi cùng.

Chu tiên sinh thực kinh ngạc, “Là con gái nhà ai?”.

Cố Quân Lệ ở trong điện thoại cười cười, trong thanh âm là sự ôn nhu mà trước giờ Chu tiên sinh chưa bao giờ nghe qua, “Vẫn là nữ hài tử thôi, về sau mọi chuyện xong xuôi, thì sẽ mang cô ấy đi gặp ngài.”.