Noãn Tương Thôi

Chương 43

Sáng ngày hôm sau Cố Thanh Nghi liền cùng Cố Quân Lệ đến phòng làm việc tại Bắc Kinh của anh. Hai người tới rất sớm, phòng làm việc vẫn chưa có ai khác, Cố Thanh Nghi tò mò nhìn khắp nơi.

Tòa nhà làm việc của anh là xây dựng theo phong cách tây âu nằm trong nội thành phía Bắc của Bắc Kinh, văn phòng Cố Quân Lệ ở lầu hai, ngoài cửa là bàn làm việc của Tôn Khánh Diệu.

Vào niên đại này máy đánh chữ vẫn rất hiếm, văn kiện đa phần là viết tay. Khi tiến vào văn phòng của Cố Quân Lệ, đập vào mắt khắp nơi đều là chồng chồng tầng tầng văn kiện tài liệu, xếp đầy cả gian phòng, ngay tại bàn làm việc của anh cũng có mấy xấp tài liệu, khắp nơi tràn đầy mùi hương giấy mực.

Cố Thanh Nghi cuối cùng cũng biết tại sao anh mỗi ngày phải đến khuya mới có thể trở về nhà, càng khiến cô thêm đau lòng anh.

Đến khi Cố Quân Lệ sắp xếp cho cô nằm trên ghế sofa để nghỉ ngơi, thì làm sao cô có thể chịu, tự mình kéo một cái ghế vào sát bên bàn của anh, giúp anh sửa sang lại tài liệu.

Cố Quân Lệ thấy khuyên mãi nhưng cô cũng không chịu nên đành để cô tùy ý, anh nhờ cô làm một ít việc đơn giản, hai người trầm mặc bận rộn công việc của mỗi người, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhau cười, vốn là bầu không khí khẩn trương bận rộn, lại lộ ra một cổ ấm áp, khiến Tôn Khánh Diệu thỉnh thoảng tiến vào đưa tài liệu cũng được hưởng lây.

Sắc trời tối dần, cũng sắp đến giờ tan làm của Cố Quân Lệ. Cố Thanh Nghi đứng lên, đi đến phía sau anh.

“Ca ca, em giúp anh xoa bóp vai nhé.” Anh đã ngồi làm việc cả ngày, cơ bắp ở cổ và vai đều đã cứng ngắc hết rồi, Cố Thanh Nghi tận mắt thấy anh làm lụng vất vả như vậy, thật sự đau lòng.

Người ngoài đều nói anh tuổi trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí cao như thế là nhờ vào xuất thân và vận khí, nhưng ai có thể biết anh đã phải nỗ lực vất vả và trả giá biết bao nhiêu cơ chứ.

Cố Thanh Nghi đứng phía sau anh, dùng tay mát xa vai và cổ anh, sờ tới những khối cơ cứng ngắc, cô liền nhón chân, dùng khuỷu tay ấn vào để đánh tan. Tổ tiên Cố gia đến thời của phụ thân đều là ngự y trong cung, Cố Thanh Nghi mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng sẽ biết một chút thủ pháp này.

Cố Quân Lệ ngồi trên ghế, nghe được thanh âm hô hấp của cô càng ngày càng nặng, liền biết cô mệt mỏi mà còn ráng ra sức giúp mình mát xa, trong lòng cảm động cực kỳ. Xoay người lại, ôm lấy eo cô, đặt lên trên đùi mình.

“Còn chưa xoa xong mà.” Cô bĩu môi xoắn thân mình muốn tiếp tục.

Cố Quân Lệ ôm eo cô, nắm lấy cằm, cúi đầu hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng êm ái như làn gió ấm tháng ba, làm Cố Thanh Nghi mềm nhũn thân mình, vòng lấy cổ anh, dựa sát vào người anh. Chủ động mở ra cái miệng nhỏ, để đầu lưỡi của anh tiến vào, ở trong khoang miệng cô tùy ý liếʍ mυ'ŧ.

Cô thuận theo làm Cố Quân Lệ càng thêm động tình, tay cách lớp quần áo trên người cô vuốt ve lên xuống, động tác cũng dần có xu hướng kịch liệt.

“Rầm” động tĩnh bất ngờ làm Cố Thanh Nghi tìm về thần trí, cô cúi đầu nhìn, bởi vì động tác hai người quá lớn đã khiến chồng văn kiện vừa mới sửa sang tốt hồi nãy rơi xuống đất, giấy tờ rải đầy mặt đất.

Đây đều là công sức nãy giờ cô sắp xếp, giờ thì hay rồi toàn bộ đều rối loạn hết, vì đau lòng cho công sức của mình, cô bóp bàn tay hư hỏng đang đặt trên eo cô.

“Đều tại anh.” Cô thoát khỏi người anh, ngồi xổm xuống bàn nhặt lại văn kiện.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, Tôn Khánh Diệu đẩy cửa tiến vào.

“Cục trưởng, mới vừa rồi Nam Kinh gọi điện thoại tới, muốn chúng ta hai ngày nữa gởi phương án cho phía họ.”.

“Ừ tôi biết rồi.” Cố Quân Lệ gật đầu, cong lưng muốn nâng Cố Thanh Nghi dậy.

Tôn Khánh Diệu vừa tiến vào thì không nhìn thấy Cố Thanh Nghi, hắn cảm thấy kỳ quái, không biết cô đi ra ngoài khi nào. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn một việc hơi khó giải quyết cần phải báo cáo, hiện tại vị tiểu thư kia trùng hợp lại không ở đây, giờ mà hắn nói là vừa đúng lúc.

Hắn do dự một lát, ngập ngừng nói, “Cục trưởng, còn có một chuyện. Giữa trưa có cuộc gọi từ tổng thống, nhắc ngài về buổi tiệc cuối tuần này ở biệt thự Hương Sơn.”.

Cố Thanh Nghi đang ngồi xổm dưới bàn, cảm thấy lúc này mà cô đứng lên từ dưới bàn, thì sợ Tôn Khánh Diệu nhìn thấy lại nghĩ không hay, liền đánh bay cánh tay đang vươn ra của Cố Quân Lệ, định chờ hắn rời đi thì cô sẽ đứng dậy.

“Tôi nhớ.” Cố Quân Lệ nhíu mày, ngồi thẳng thân mình nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mặt này, thấy hắn do do dự dự tựa hồ còn có việc muốn nói, liền trực tiếp hỏi, “Còn có việc gì sao?”.

“…Tổng thống đã giúp ngài tìm một nữ sĩ đi cùng.”.