Trưa ngày hôm sau, sau khi xong cuộc họp Cố Quân Lệ lập tức trở về nhà, Cố Thanh Nghi còn nằm ngủ trên giường, anh nhíu mày nhìn bữa sáng anh bảo tài xế lúc sáng mang lại đây đến giờ vẫn chưa được động qua.
Vào phòng ngủ xốc mền lên, đem cô ôm lên trên đùi, đánh bạch bạch hai phát giòn vang lên mông cô.
Cố Thanh Nghi hoảng sợ, mái tóc tán loạn như tổ chim, bĩu môi ủy khuất nhìn anh.
“Ca ca sao vừa trở về đã đánh em rồi!” Kỳ thật anh căn bản không dùng sức, nhưng cô lại càng muốn giả bộ như đã nhận một ủy khuất thật lớn, chỉ trích anh.
Cố Quân Lệ sao có thể không biết tính tình này của cô, lực đạo anh đánh cô có bao nhiêu sức anh biết hết sức rõ ràng. Anh duỗi tay véo cái mũi nhỏ của cô, trầm giọng nói.
“Biết mấy giờ rồi không? Bữa sáng cũng không ăn, sao có thể đảm bảo sức khỏe được?”.
Trên mặt anh biểu tình vô cùng nghiêm túc, Cố Thanh Nghi vừa nâng mắt liền có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô của anh, nhìn đến mức cô cũng phải sinh ra chột dạ.
Tròng mắt Cố Thanh Nghi xoay chuyển, giơ tay câu lấy cổ anh, hôn lấy hôn để lên miệng anh, giảo biện nói, “Em không phải cố ý, còn không phải bởi vì tối hôm qua quá mệt mỏi hay sao, làm hại em buổi sáng không thể thức dậy nổi, ca ca anh chính là đầu sỏ gây tội, giờ sao có thể trách em cơ chứ.”.
Kỳ thật đây chính là tật xấu của cô, hễ không ai quản là cô sẽ trở nên tùy hứng, giờ lại muốn đổ lỗi lên người anh. Bất quá Cố Thanh Nghi da mặt dày, hơn nữa trong lòng cô rõ ràng Cố Quân Lệ đối với cô chỉ là mèo khoác da hổ, chỉ hung dữ trừng mắt với cô thôi, dĩ nhiên cô sẽ không thèm sợ.
Anh hiển nhiên biết cô đang nói đến việc gì, ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng mắng, “Chỉ giỏi tìm cớ thôi.”.
Không muốn cùng cô tranh cãi vấn đề này nữa, Cố Quân Lệ ôm cô đặt lại giường, xoay người lấy cái rương của cô đến sát bên giường.
“Mau đứng lên đi, anh đã đặt nhà hàng rồi, lát nữa mang em ra ngoài ăn cơm.” Vừa nói vừa giúp cô chọn một cái váy tây dương từ trong rương, anh đứng bên mép giường giúp cô cởi váy ngủ, rồi lấy cái váy mà anh vừa chọn tròng vào trong người cô.
Cố Thanh Nghi uốn éo thân mình lẩm bẩm nói, “Em chưa mặc nội y.” Trên người cô trừ bỏ qυầи ɭóŧ, ngoài ra thì chẳng còn gì che chắn hết, bầu ngực tròn trịa lồ lộ ra bên ngoài không khí.
Anh lúc này mới phản ứng lại, thế là lại tiếp tục tìm một kiện nội y giúp cô mặc. Dựa vào kinh nghiệm lúc trước thoát nội y cho cô, đầu tiên anh kéo hai sợi dây áo ngực nâng lên đến bả vai cô, rồi ngồi xuống một bên người cô, cong lưng gài lại móc khóa phía sau.
Nhưng anh xoay sở nửa ngày cũng không gài lại được, nội y cũng không bao lấy bầu vυ' được, lại còn đè lên hai tiểu bạch thỏ đáng thương của cô thật khó chịu. Cố Quân Lệ ở phía sau cô loay hoay một lúc lâu vẫn không được, chốc lát sau liền cởi nội y ra, nhét vào trong tay cô.
“Em tự mặc đi, anh ra ngoài chờ em.” Nói xong cũng không nhìn cô nữa, trấn định đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng cười như chuông bạc của cô, Cố Quân Lệ đen mặt, quay đầu trầm giọng nói.
“Mặc nhanh lên”. Rõ ràng khi cởi ra thì rất nhanh, sao đến khi mặc vào lại khó như vậy chứ? Cố Quân Lệ có chút bất đắc dĩ.
“Chúng ta đi đâu ăn vậy anh?” Cố Thanh Nghi kéo cánh tay anh, móc cánh tay mình vào. Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe có chút xa lạ, tính ra thì cô hoàn toàn xa lạ với thành phố này.
“Sắp tới rồi, đến nơi thì em sẽ biết thôi.” Cố Quân Lệ cười sờ sờ đầu cô.
Quả nhiên rất nhanh xe đã ngừng trước một kiến trúc cổ kính thời xưa, nhà hàng này đã có danh tiếng rất lâu đời ở Bắc Kinh, bình thường đều rất khó đặt bàn, ngay khi Cố Quân Lệ biết tin cô sắp đến đây, liền nhanh chóng nhờ người đặt bàn.