Nam nhân thật sự chịu không nổi trêu chọc, đặc biệt lại là từ nữ nhân mà mình yêu thương. Bình thường có đứng đắn như thế nào, đến lúc cởϊ qυầи áo thì cũng chính là bộ dạng cầm thú, chỉ muốn nhào lên ăn sạch cô thôi.
Cố Quân Lệ đè nửa thân trên lên người cô, cánh tay cường tráng vòng tới trước ngực cô, cố định lại một bên bả vai của cô. Anh híp mắt hôn lên bả vai tuyết trắng, động tác thật ôn nhu trìu mến, còn nhục hành thô to nơi thân dưới lại chôn sâu trong hoa huyệt, đỉnh thẳng tới hoa tâm của cô, chỉ còn để lại bên ngoài hai viên tinh hoàn lủng lẳng kề sát với cánh môi âʍ ɦộ, hai thân thể tương giao như liền một thể.
Bờ môi của anh thỉnh thoảng vuốt ve nơi lỗ tai cô, lại ngẫu nhiên ngậm lấy thùy tai mềm mai, hoặc liếʍ láp hôn lên vùng cổ và bả vai của cô. Dưới thân lại càng ra sức đĩnh động, đem thịt trụ thúc thật sâu vào trong hoa huyệt, hai viên tinh hoàn bị đè dẹp theo hành động mạnh mẽ của anh, dường như chỉ hận không thể nhét luôn cả hai hòn trứng này vào vùng đất ấm áp bên trong.
“A.” Cố Thanh Nghi rêи ɾỉ run lên, cô có thể cảm giác được hoa huyệt của bản thân đang được anh lấp đầy, nhục bích mẫn cảm được anh ma sát càng thêm ngứa ngáy, lại thêm động tác thong thả nên không chiếm được an ủi. Cửa tử ©υиɠ bị anh đè ép xuống, còn có xu thế muốn đi vào sâu hơn, khiến cô có cảm giác như sắp bị xuyên thủng. “Ân a. Em sai rồi. Ca ca.” Cô vừa ngứa lại vừa đau, vừa muốn anh ấy đi ra ngoài, lại vừa muốn anh dùng sức thao cô. Dù sao chỉ cần không treo cô lên như vậy, anh muốn như thế nào đều được.
Cố Quân Lệ lại không chịu dễ dàng bỏ qua cho cô. Anh rút ra một đoạn thật dài, để lại một nửa trong hoa huyệt của cô. Sau đó lại đẩy mạnh vào, hung hăng thọc vào rút ra nơi mật huyệt, đưa đẩy chục cái, thình lình thao đến chỗ sâu nhất, tàn nhẫn thao vài cái lại rút ra, tiếp tục nhẹ nhàng thao lộng cô.
Cố Thanh Nghi bị anh làm cho dục hỏa đốt người, cô khóc nháo muốn lật người lại, nhưng bị anh ép xuống gắt gao. Cô cuộn người như vật thể bị cúng tế, cả người quỳ gối nằm dưới lòng ngực anh, không thể lật người lại đối diện với anh, chỉ có thể bị động nhận lấy sự tra tấn từ anh.
“Ô ô. Ca ca. Em muốn. Cho em đi. Ân a.” Cô ngứa vô cùng, thật muốn anh hung hăng đi vào càng sâu càng tốt, đi đến chỗ sâu nhất, giải ngứa cho hoa huyệt của cô. Nhưng Cố Quân Lệ dường như không để ý đến, vẫn như cũ vờn quanh ở vách thịt bên ngoài.
Nam nhân có phải đều sẽ có loại tính cách xấu xa này hay không? Cố Thanh Nghi oán hận nghĩ.
“Ca ca. Em thích anh a. Làm em được không. Hung hăng làm em đi.” Anh muốn nghe cái gì, hy vọng cô làm cái gì, Cố Thanh Nghi hiện tại đều nguyện ý làm. Vốn dĩ cô cũng không định nói lời yêu thương anh ấy trong tình huống này, hẳn là nên chờ anh nói trước rồi cô mới mở lời, nhưng hiện tại đã bị anh ép đến mức này rồi thì cô cũng phải đành theo anh vậy.
Cố Quân Lệ cứng người lại, anh buông cô ra, nâng thân người mình lên, rút thịt trụ ướt đẫm ra, lật cô quay lại đối diện với mình.
“Em nói cái gì? A Noãn, lặp lại lần nữa!” Đôi mắt anh đen như mực, nhìn chằm chằm cô không chớp, tay bóp lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô, niết cô đến sinh đau.
Cô áp lên trên người anh, nắm lấy đại dươиɠ ѵậŧ của anh vuốt ve.
“Em nói… Ca ca, làm em đi. Hung hăng làm em.” Cô thật giống như tiểu yêu tinh, biết rõ anh muốn nghe cái gì lại cứ cố ý không nói, ừ cô biết là cô thích anh đấy, nhưng cô cũng biết anh ấy sẽ không có cách nào giáo huấn cô đâu.
Trong ánh mắt anh lóe lên tia sáng, anh nâng eo cô, đem cô ôm đến trên người mình, ngẩng đầu nhìn cô.
“A Noãn. Nói lại lần nữa, ca ca muốn nghe.”.
Cố Thanh Nghi ôm cổ anh, cúi đầu nhìn anh, Cố Quân Lệ nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng kinh người.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cánh môi gợi cảm của anh, cúi đầu sát xuống đặt lên đó một nụ hôn, âm thanh như cơn gió nhẹ nhàng bay đến bên tai anh, đánh thật sâu vào lòng anh.
“Em yêu anh.” Cô nói.