Noãn Tương Thôi

Chương 35

Cố Quân Lệ ôm Cố Thanh Nghi sát vào người, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ của cô. Thật ra việc cô đến tận đây đã cấp cho anh một niềm vui rất lớn, anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, lúc này đây anh đã gấp đến chờ không nổi.

Cố Thanh Nghi thuận theo dựa vào anh, tính ra mà nói, thì đây là lần đầu tiên anh chủ động thân mật với cô. Dường như ở thành phố xa lạ này, anh đã buông lỏng bản thân rất nhiều.

Cô híp mắt, dính sát vào người anh. Cô có thể cảm giác được rõ ràng căn côn ŧᏂịŧ nóng rực cương cứng đang đè lên vùng bụng của mình.

Hoa huyệt Cố Thanh Nghi có chút ướt, cô ngửa đầu hôn anh, hương vị anh tràn ngập xoang mũi cô, ấm áp nhu hòa, như thuốc thúc tình, khiến du͙© vọиɠ trong cô bừng bừng phấn chấn. Anh chỉ mới hôn cô thôi mà đã khiến cô muốn anh đến cồn cào rồi.

Cô cởi bỏ quân trang của anh, tay nhỏ dọc theo vạt áo chui vào sau eo anh. Phía bên trong anh còn mặc thêm một cái áo sơ mi, đóng thùng trong quần tây, Cố Thanh Nghi có chút bất mãn cắn lên cánh môi anh, bực bội lôi kéo vạt áo ra khỏi lưng quần, cuối cùng thì tay cô cũng đã chạm được lên làn da nóng rẫy ấy, cô thoải mái thở dài một hơi, cứ như là người nghiện thuốc cuối cùng đã đạt được tới thỏa mãn.

Cố Quân Lệ cười nhẹ bên tai cô, vùng l*иg ngực chấn động, mang theo âm thanh từ tính ảnh hưởng đến cả phía người cô, khiến con tim cô đập nhanh một cách kỳ cục.

Cố Thanh Nghi câu lấy cổ anh, đem anh kéo xuống thấp một chút, chân nhón lên, làn môi đỏ chạm đến bờ môi của anh.

“Không được chê cười em.” Câu nói nũng nịu, nhẹ nhàng chui vào lòng anh, cào anh đến ngứa vô cùng.

Ánh mắt anh chuyển sang âm trầm, dùng sức ôm chặt cô vào người, đi đến bàn ăn ở phía sau. Đem cô đặt lên bàn, anh đứng giữa hai chân cô, cúi đầu hôn cô thật sâu, đem dịch bọt nơi miệng cô câu về phía mình, lại đem hơi thở trong khoang miệng mình đẩy về cho cô, môi răng tương giao, khó thể chia lìa.

Cố Thanh Nghi thở hổn hển, mơ mơ hồ hồ nghĩ, hôm nay anh cực kỳ nhiệt tình, đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn a.

Cô được anh hôn đến mức toàn thân vô lực, cánh tay run rẩy nâng lên với cúc áo của anh, từ cổ đi xuống, một cúc hai cúc. Vì sao lại nhiều như vậy? Vì sao lại nhỏ như vậy?.

Cô có chút bực bội, đầu ngón tay run rẩy không thể xuất lực. Áo quân phục bên ngoài chỉ mới cởi được một hai nút, liền sờ tay vào trong cởi nút áo sơ mi của anh. Khổ nỗi cúc áo sơ mi còn nhỏ hơn, cô càng không cởi được, đôi mắt ướŧ áŧ, quẫn bách quá cô đưa tay như muốn xé toạc áo sang hai bên, giống như một chú mèo nhỏ đang la lối, đòi được ăn hắn, gấp đến cực kỳ.

Cố Quân Lệ đỡ eo cô, để cô tùy ý làm loạn trên người mình, quân trang vốn sạch sẽ gọn gàng, hiện giờ đã bị cô làm thành một mảnh bừa bộn, vậy mà lại lộ ra một cổ sắc tình.

Cố Thanh Nghi tràn đầy cảm giác thất bại. Sao anh lúc nào cũng như vậy nhỉ? Mỗi lần cô gấp gáp đến chịu không nổi, anh thì lại luôn là một bộ dáng bình tĩnh. Cô không nhịn được vòng lấy cổ anh, mặt chôn vào bên cổ anh, hôn lên vùng ngực trống trải bên ngoài áo anh.

Bên tai cô lúc này là hơi thở dốc dồn dập, tiếng tim đập thình thịch, nên không nghe được âm thanh “đát đát” là tiếng mở khóa thắt lưng kim loại.

Cố Quân Lệ bẻ hai bên đùi cô ra, bàn tay lần dưới váy cô, giữa hai chân cô đã ướt đẫm, nơi đáy qυầи ɭóŧ như được ngâm trong nước, chất lỏng dinh dính ướt thấm qua lớp vải.

Cố Thanh Nghi cọ xát hôn hít lên phần cổ của anh, giống như chú mèo nhỏ cố hết sức lức lấy lòng chủ nhân của mình. Đôi mắt anh càng thêm đen nhánh, một tay cởi bỏ lưng quần của mình, kéo xuống phuỵt ma tuya, lộ ra căn côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng.

“Anh chờ không nổi nữa rồi. A Noãn chịu khó chút nhé.” Âm thanh ấm ách của anh nói nhỏ vào tai cô.

Bàn tay to đem đáy qυầи ɭóŧ của cô vén sang một bên, một tay khác đỡ nhục hành đang căng trướng đau đến khó nhịn, chống lên trước cửa mật huyệt chậm rãi cắm vào.