Trong đại sảnh đều là khách quý do Từ gia mời đến, tốp năm tốp ba đứng nói chuyện phiếm, Cố Thanh Nghi đưa mắt nhìn một vòng liền thấy Từ Trí Thâm đứng ở bên cửa sổ.
Hắn đang bưng một cái ly rượu đế cao cùng hai người khác nói chuyện, một nam một nữ, đưa lưng về phía cô, nên cô không thể thấy rõ họ là ai.
Đợi đến khi cô tiến đến gần, ba người kia quay đầu nhìn lại, Cố Thanh Nghi mới sửng sốt.
Nữ nhân kia mày liễu miệng nhỏ, mắt tựa xuân thủy, cằm nhòn nhọn, khí chất dịu dàng, bộ dáng mỹ nữ Giang Nam.
Hóa ra là cô ấy, là nữ nhân mà kiếp trước Từ Trí Thâm theo đuổi rất lâu mới đến được tay, Liễu Khinh Nhiên.
Không ngờ tới kiếp này cô ấy cùng Từ Trí Thâm lại quen biết nhau sớm như vậy. Nhưng vậy cũng tốt, miễn cho Từ gia luôn tới làm phiền cô.
Từ Trí Thâm quay đầu thấy cô, nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Từ phụ lại không phát hiện ra biểu hiển không thỏa đáng của nhi tử, ông tiến lên giới thiệu mọi người với nhau, vị nam nhân cao gầy đứng bên cạnh Liễu Khinh Nhiên hóa ra là bố của cô ấy.
Liễu phụ vừa nghe người thanh niên đứng đối diện chính là người đang có thanh danh vang dội nhất hiện giờ tại Thượng Hải Cố Quân Lệ, hai mắt liền sáng lên, vội tiến đến cùng Cố Quân Lệ bắt tay, “Cố cục trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Sớm muốn đi bái kiến cục trưởng, đáng tiếc vẫn luôn không tìm được cơ hội, không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy ngài, Liễu mỗ thật là vạn phần vinh hạnh.”.
“Liễu bí thư, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Cố Quân Lệ cười nhẹ cùng ông bắt tay.
Liễu phụ vừa nghe trong lòng có chút kinh ngạc, Từ phụ mới vừa rồi khi giới thiệu chỉ nêu ra tên họ của ông mà không nói ra chức vụ, huống hồ ông vừa từ Phúc Kiến điều chuyển tới Thượng Hải mới mấy ngày trước, Cố Quân Lệ thế nhưng có thể nói ra chức vụ của ông, có thể thấy được người này đối với mọi việc trong chính phủ rõ như lòng bàn tay, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Ông lập tức không dám chậm trễ, càng ra sức muốn lung lạc Cố Quân Lệ, lại nghe Từ phụ giới thiệu đến Cố Thanh Nghi, tiếp tục nói lời hay ý đẹp.
“Cố tiểu thư dung mạo đoan trang, vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư của một đại gia tộc, Cố lão tiên sinh thật là có phúc khí, có thể nuôi dưỡng ra đôi con trai con gái phẩm chất xuất chúng như vậy. Ngược lại tiểu nữ nhi nhà tôi, nhát gan, tính tình yếu đuối, hôm nay là lần đầu tiên mang con bé ra ngoài, sợ là làm các vị đại nhân chê cười.” Liễu phụ nói nói một hồi liền giới thiệu đến Liễu Khinh Nhiên, cười nói, “Khinh Nhiên, con tới đây chào hỏi với Cố cục trưởng và các vị trưởng bối đi nào.”.
Liễu Khinh Nhiên lại có một dáng vẻ thật sự tự nhiên hào phóng đi lên trước, nhẹ giọng nói, “Cố cục trưởng, Từ bá bá, chào hai vị ạ.” Cô mặc trên người một sườn xám cách tân màu lam, dáng người thon thả, đôi mắt e lệ ngượng ngùng. Thấy Cố Quân Lệ nhìn qua liền thẹn thùng cúi đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn, rất động lòng người.
Cố Quân Lệ chỉ hơi nhẹ gật đầu, liền chuyển hướng qua bên Liễu phụ và Từ phụ tiếp tục nói chuyện.
Ngược lại Từ Trí Thâm đứng bên cạnh lại nhìn đến ngây ngốc, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Liễu Khinh Nhiên.
Theo đạo lý mà nói, Cố Thanh Nghi hẳn nên cao hứng. Nữ nhân kiếp trước đoạt trượng phu của cô, bây giờ đã sớm lên sân khấu, đồng nghĩa với việc có thể nhanh chóng đem Từ Trí Thâm câu đi.
Nhưng cô nhìn ra được Liễu Khinh Nhiên ở phía sau Liễu phụ thường xuyên ngắm nhìn Cố Quân Lệ, trong lòng Cố Thanh Nghi đánh lên hồi chuông cảnh báo. Cái biểu tình này nàng thấy rất quen thuộc, đây không phải là biểu tình mà kiếp trước Liễu Khinh Nhiên thường nhìn về phía Từ Trí Thâm đó sao!.
Nữ nhân này làm sao vậy? Chẳng lẽ là khắc tinh của cô hay sao? Cứ thích nhìn trúng nam nhân của cô à?.