“Con thấy thế nào? Có muốn ca ca đi cùng con không?” Cố phụ thấy cô nhìn về phía Cố Quân Lệ, cho rằng Cố Thanh Nghi lại muốn giống như lần trước để Cố Quân Lệ đi cùng thì mới bằng lòng đi.
Cố Thanh Nghi hoảng hốt thu hồi tầm mắt, cúi đầu không nói chuyện. Chân cô bị Cố Quân Lệ nắm chặt ở trong tay xoa bóp, gan bàn chân mẫn cảm đang ấn lên hai hòn bìu của anh, ngẫu nhiên có mấy sợi lôиɠ ʍυ cưng cứng cọ lên bàn chân, càng khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
Thấy Cố Thanh Nghi cùng Cố Quân Lệ có mối quan hệ tốt với nhau, trong lòng Cố phụ cũng rất an tâm, bất kỳ trưởng bối nào cũng thích nhìn tiểu bối nhà mình tương thân tương ái.
Ông liền cười ha hả nói, “Vậy để ca ca đi cùng với con nhé. Người trẻ tuổi sao chỉ quanh quẩn ở nhà, công việc tuy quan trọng, nhưng cũng nên giao thiệp với bạn bè đồng trang lứa.” Mấy câu nói sau đó là dành cho Cố Quân Lệ.
Trên mặt Cố Quân Lệ không có biểu hiện gì, anh cúi đầu dạ một tiếng.
Cố phụ thấy thế rất là vừa lòng, lại quay đầu cười nói với Cố Thanh Nghi về chuyện vũ hội, còn khen ngợi thêm vài câu về tài năng của Từ Trí Thâm, việc Cố phụ yêu thích hắn ta là có thể thấy được rõ ràng.
Dưới bàn ăn, chân nhỏ bị Cố Quân Lệ nắm, anh chậm rãi nắm chân cô ma sát lên đại dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng, ngón chân có cảm giác dấp dính nhớp nháp, đó chính là chất lỏng do qυყ đầυ của anh tiết ra chảy lên chân cô.
Cố Thanh Nghi có chút không khống chế được chính mình, cô cảm thấy trên mặt nóng đến lợi hại, lại sợ Cố phụ phát hiện, hai tay chống lên bàn nhằm che mặt lại, hơi cúi đầu làm bộ như đang nghe ông nói chuyện.
Lòng bàn chân cô thậm chí có thể cảm giác được gân xanh nổi lên trên đại dươиɠ ѵậŧ, uốn lượn trên toàn bộ thân gậy. Nhiệt độ của đại dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng nóng, cô lần đầu tiên có cảm giác “nóng bàn chân”, thậm chí cảm thấy mình như đang đạp lên một cây gậy sắt nóng rực, nóng đến mức lòng bàn chân của cô muốn bỏng luôn rồi.
Đôi mắt Cố Quân Lệ không nháy mà nhìn chằm chằm cô, giống như đang nghiêm túc suy xét những kiến nghị của Cố phụ nói với cô. Nhưng bàn tay che giấu dưới khăn trải bàn lại nắm chặt chân của cô xoa lên côn ŧᏂịŧ trần trụi của mình.
Cố Thanh Nghi lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Quân Lệ ở đối diện một cái, phát hiện anh đang dùng vẻ mặt đứng đắn nhìn cô.
Thấy cô nhìn qua đây, khóe miệng anh gợi lên một nụ cười, cánh tay dưới bàn đi dọc theo mắt cá chân của cô chậm rãi hướng về phía trước vỗ về chơi đùa, sờ soạng lên cẳng chân bóng loáng của cô, cũng sờ soạng vùng da mềm mại nơi đầu gối cô. Dường như anh đang muốn đáp lễ sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa rồi của cô đối với anh.
Cố Thanh Nghi không chịu nổi phải rùng mình, cô có thể cảm giác được một cổ mật dịch đang chảy ra giữa hai chân mình, đem qυầи ɭóŧ làm ướt, may mắn hôm nay cô mặc một cái váy dày, nếu không thì miếng lót ghế sẽ bị ướt mất.
Cố phụ thấy Cố Thanh Nghi cúi đầu không nói lời nào, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng, ông cảm thấy nữ nhi chắc là thẹn thùng, liền cười ha hả ngừng đề tài, quay đầu cùng Cố Quân Lệ nói về chuyện chính sự.
Cố Thanh Nghi nhìn chằm chằm khóe miệng kia của Cố Quân Lệ mãi vẫn không ngừng tươi cười, trong lòng cô dâng lên một cổ khí thế nhất định phải đánh bại anh.
Cánh mông xê dịch về phía trước, vốn dĩ ban đầu là đầu ngón chân bị động chịu sự khống chế của anh, bị anh ép buộc ma sát lên cây côn ŧᏂịŧ.
“Khụ khụ.” Cố Quân Lệ dường như bị sặc, bưng ly nước đặt bên cạnh lên uống một ngụm.
“Ca ca, ăn từ từ thôi.” Trên mặt Cố Thanh Nghi treo nụ cười, vẻ mặt quan tâm nhìn anh.
Cái bàn chân xấu xa thừa thắng xông lên, đạp lên hai hòn bìu của anh xoa ấn, hai hòn trứng tròn tròn theo sự dẫm ấn của cô chậm rãi hoạt động trong bọc.
Nhờ sự trêu chọc của Cố Thanh Nghi lên thân gậy của anh, cuối cùng Cố Quân Lệ vẫn không thể nhịn được nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bắn mạnh lên bàn chân cô.
Hắn ngồi trên bàn thở hổn hển, làm bộ làm tịch ho hai tiếng, bưng lên ly nước, xoay đầu trừng mắt cô với ý đồ cảnh cáo, lại thu hoạch được nụ cười thỏa thuê đắc ý cười của Cố Thanh Nghi.