Khi Cố Quân Lệ vào lại quán cà phê thì Từ Trí Thâm đã đi rồi, Cố Thanh Nghi ngồi một phía nghiêng đầu nhìn anh.
“Hắn có việc đi trước rồi.” Cô nói.
Cố Quân Lệ nhìn kỹ sắc mặt cô, không thấy bất kỳ biểu hiện không vui nào trên mặt cô cả.
“Còn muốn ngồi không?” Anh hỏi.
“Không. Chúng ta về thôi.”.
Hắn kéo tay cô ra khỏi quán cà phê, hôm nay cô mang một đôi giày cao gót, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mang loại giày này. Vì sợ cô bước nhanh sẽ đau chân, nên anh cũng hạ tốc độ di chuyển của mình, hai người chậm rãi đi dọc theo bờ sông hướng về chỗ dừng xe.
Anh giúp cô mở cửa xe, đỡ cô lên xe xong xuôi, mới vòng qua cửa ghế lái ngồi lên.
“Ca ca.” Cô bỗng nhiên kêu anh.
Anh đang giúp cô thắt đai an toàn, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô. Cố Thanh Nghi nhân cơ hội vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếʍ lên bờ môi của anh.
Cố Quân Lệ thất thần, anh thấy cô đã đem đầu lưỡi phấn nộn kia thụt trở lại, còn chép chép miệng.
“Thật đắng.” Cô nhíu mày. Là do anh vừa rồi chỉ uống cà phê đen mà không thêm đường.
Thấy anh không nhúc nhích, cô giống như chú cún nhỏ nhăn nhăn cái mũi tiến đến trước mặt anh, ngửi một cái, cánh tay dùng sức đẩy anh ra xa.
“Anh vừa rồi đã hút thuốc thật à? Em cho rằng anh chỉ là tìm cớ để đi ra ngoài.” Cô cau mày oán giận.
Thấy Quân Lệ không phản ứng, cô lại tiếp tục khuyên bảo, “Hút thuốc không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ca ca sao cứ không nghe lời khuyên của em như vậy chứ.”.
“Trở về thôi.” Cố Quân Lệ rốt cuộc cũng đã phục hồi tinh thần, đánh gãy những lời lải nhải không dứt của cô. Anh vặn chìa khóa khởi động ô tô, trên suốt đoạn đường đều trầm mặc không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Đây chắc là anh ấy bị cô dọa cho sợ hãi rồi. Cố Thanh Nghi trong lòng cười thầm.
Cố Quân Lệ đứng trong nhà tắm, nhìn hình ảnh mình trong gương, toàn thân trần trụi, ánh mắt đỏ đậm, anh đang suy nghĩ cái gì?.
Anh giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi chính mình, nhớ tới thời điểm ở trên xe khi đầu lưỡi nhỏ kia liếʍ qua nó. Phấn phấn nộn nộn, ướŧ áŧ thủy nhuận, một cái liếʍ nhẹ nhàng như vậy lại làm anh cảm thấy toàn bộ môi đều đã tê rần. À không, là toàn thân tê dại.
Cô như một đóa anh túc kịch độc, khiến anh nghiện nặng.
Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến anh nhịn không được. Anh cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng ở hạ thân, lại đối mặt với vẻ trào phúng của chính mình trong gương.
Anh mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu, dòng nước lạnh lẽo xối xuống khắp người từ đầu đến chân. Tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể tiêu diệt dục hỏa của anh đối với cô, mới có thể xóa đi loại tình cảm cấm kỵ này.
Tắm nước lạnh nửa giờ, thân thể đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng buồn cười thay côn ŧᏂịŧ dưới thân vẫn trong trạng thái cương cứng.
Anh tự nhủ mình hãy quên đi, đừng quan tâm đến nó nữa, chỉ có như vậy mới có thể quên đi loại du͙© vọиɠ đã thâm nhập vào tận xương cốt của anh.
Cố Quân Lệ với lấy tấm khăn lông, vừa lau tóc, vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Mới ngẩng đầu thì chân đã ngừng ngay cửa phòng tắm. Anh đang thật sự hoài nghi có phải hay không bản thân đã xuất hiện ảo giác.
“Em đêm nay sẽ ngủ tại đây.” Cố Thanh Nghi lật người qua nhìn anh, ánh mắt cô đảo qua hạ thân trần trụi của anh, cự thú đang dần mềm xuống kia lại chậm rãi dựng lên.
“Em vào đây bằng cách nào?” Anh cất giọng trầm thấp, tựa hồ như có chút tức giận.
Bàn tay cô đưa lên trên tủ đầu giường, cầm lấy một chuỗi chìa khóa đinh đinh đang đang, đáp án không cần nói cũng biết.
Cố Quân Lệ thấp giọng mắng một câu, xoay người trở lại phòng tắm, lấy khăn lông bọc lại nửa người dưới.
Anh đi thật mau tới mép giường, xốc chăn lên không màng đến cô giãy giụa, ôm cô lên, hướng ra ngoài cửa, ý đồ đem cô trở về phòng của cô.
Cố Thanh Nghi lại ra sức giãy giụa trên người anh, không biết cô xoay sở thế nào, biến từ kiểu ôm công chúa, thành kiểu ôm của em bé rồi??.
Hai cánh tay vòng lấy cổ anh, hai đùi gắt gao kẹp eo anh, tứ chi ôm trọn người anh, váy ngủ trên người bởi vì biên độ động tác quá lớn của cô nên đã bị cuốn lên đến eo, lộ ra cặp mông đẫy đà đang được bao bọc bởi cái qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.
“Leo xuống!” Anh nói.
“Không!” Cô so với anh còn lớn tiếng hơn.
Kỳ thật anh chỉ cần bóp cánh tay của cô, niết đau thì cô sẽ phải buông tay thôi. Nhưng anh luyến tiếc, cực kỳ luyến tiếc.