Noãn Tương Thôi

Chương 6

Cố Quân Lệ cả đêm không thể chợp mắt. Thân thể tiểu nhân nhi yêu kiều duyên dáng cả đêm kề sát bên anh, khuôn mặt cô chôn ở bên gáy anh, hô hấp nhẹ nhàng của cô như sợi lông chim mềm mại, trêu chọc thần kinh mẫn cảm của anh.

Quân Lệ cẩn thận động đậy thân thể của mình, không dám để cô phát hiện sự biến đổi trên người anh.

Vì thế, anh không thể không đem suy nghĩ của mình rút ra khỏi thân ảnh của người con gái đang nằm trên giường này.

Anh nghĩ về việc đã bao lâu rồi không cùng cô ngủ trên cùng một cái giường? Cố Quân Lệ tự hỏi vấn đề này.

Chắc cũng khoảng 3 hoặc 4 năm. Trước khi cô được mười hai tuổi, vẫn luôn thích dính lấy anh, cả ngày đều đi theo sau anh gọi “Ca ca, ca ca”, đáng yêu đến mức làm ai nhìn thấy cũng phải sinh lòng yêu thương.

Ban đêm cũng muốn ngủ cùng anh trai. Giống như đêm nay vậy, thích ôm anh một cách gắt gao, giống như con khỉ nhỏ. Lúc ấy anh cũng đem cô kéo vào trong lòng ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, kể chuyện xưa cho cô nghe, ru cô đi vào giấc ngủ.

Cô khi ấy trong lòng ngực anh, nói, “Ca ca, em muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau.” Đôi mắt to tròn nhìn anh, vẻ mặt chân thành tha thiết.

Anh tin tưởng lời nói lúc ấy của cô, nhưng anh cũng biết chuyện này không thể nào trở thành hiện thực.

Cố Quân Lệ còn nhớ rõ ràng khi cô vừa tới Cố gia. Phụ thân ôm cô, khi đó vẫn là một hài tử phấn điêu ngọc trác, phụ thân nói, “Cô bé này về sau sẽ là muội muội của con.”.

Cha mẹ cô là bạn thân của Cố phụ, thuở bé Quân Lệ cũng đã gặp qua cô chú ấy một lần, là một cặp phu thê rất có tri thức, nhưng đáng tiếc lại gặp phải cùng cảnh ngộ như mẹ của anh, bị gϊếŧ chết trong cuộc thảm sát năm ấy.

Cố phụ ôm cô trở về, từ nay về sau cô trở thành em gái của anh. Chuyện này trừ bỏ những người giúp việc lâu năm trong nhà, ngoài ra thì không ai biết nữa. Người bên ngoài đều cho rằng cô chính là con gái được bố gởi nuôi ở nông thôn, bây giờ đón về nhà, bao gồm cả chính bản thân cô cũng nghĩ như vậy.

Đến khi cô được mười hai tuổi, đại khái là cũng ý thức được nam nữ khác biệt, nên không dính lấy anh trai nữa. Cô bắt đầu xây dựng vòng xã giao của riêng mình, kết bạn với những người khác, bạn học, giáo viên, bạn bè, thậm chí còn có cả nam nhân.

Cô rất ít khi nhắc lại lời nói năm xưa muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau, cũng sẽ không đòi anh muốn cùng nhau ngủ, sẽ không đem mỗi một câu chuyện của mình chia sẻ với anh, cô đã phòng của chính mình, cũng có bí mật của chính mình.

Cô hoàn toàn hưởng thụ cảm giác mới lạ khi bản thân đã trưởng thành, mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại, chỉ có anh, giống như một lão già đã mất đi bạn đời, suốt bao nhiêu đêm dài đều ngủ không yên.

Khi đó anh mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra từ trước đến nay chính anh mới là người dính lấy cô, hóa ra chính anh lại dựa dẫm vào cô sâu như vậy. Đôi khi anh như không thể khống chế được chính mình, muốn vọt vào phòng cô, đem cô trở lại phòng mình như lúc trước.

Trong mỗi đêm dài dằng dặc, Quân Lệ nhớ cô đến đau thấu tâm can, cảm giác tội lỗi ăn mòn lấy anh. Anh không biết bản thân đã nảy sinh ý nghĩ đen tối với cô vào lúc nào. Một mặt phỉ nhổ chính mình, nhưng mặt khác lại không thể khống chế được việc nhớ nhung cô, giống như một người lên cơn nghiện thuốc, nghĩ muốn kháng cự nhưng kết cục vẫn không thoát được dụ hoặc.

Mà thật đáng buồn thay, cô từ đầu đến cuối đều chỉ xem anh là anh trai.

Sáng sớm tiếng chim hót từ ngoài cửa sổ truyền đến, Cố Thanh Nghi duỗi cái eo lười. Đây hẳn là giấc ngủ ngon nhất kể từ khi cô trọng sinh đến nay, không có ác mộng quấy nhiễu, không có sự bất an lo được lo mất, hương vị của anh trai vây quanh cô, trong vòng tay ôm ấp của anh ấy khiến cô thật an tâm.

“Chào buổi sáng!” Cô gối đầu lên vai anh, ngửa cổ lên nhìn anh, cũng lười biếng không muốn nhúc nhích thân mình đang kề sát bên anh.

Cố Quân Lệ không lên tiếng, rũ mắt nhìn cô. Kỳ thật anh đã nhìn như vậy cả một đêm, từ góc độ này có thể nhìn thấy sóng mũi cao cao và đôi môi đỏ kiều diễm của cô, hết sức mê người.

Anh cảm giác được sự biến hóa ở dưới hạ thân của chính mình, đành lặng lẽ xê dịch thân mình, cách xa thân thể của cô một chút.

Sự lười biếng vào buổi sáng sớm làm Cố Thanh Nghi không muốn hoạt động, cô nhìn đến cái cằm cương nghị lún phún râu của anh, duỗi tay ra sờ.

Tê tê ngứa ngứa, nhưng cảm giác này lại làm cô nghiện. Cô híp mắt, dùng lòng bàn tay chậm rãi vỗ về chơi đùa hàm dưới góc cạnh rõ ràng của anh, vẻ mặt viết rõ hai chữ hưởng thụ.

Cố Quân Lệ không thể khống chế được, nuốt yết hầu. Hầu kết lớn xuất hiện biên độ phập phồng, đã không tránh được đôi mắt biết quan sát của cô. Cô duỗi tay sờ lên, đi theo tiết tấu di chuyển của hầu kết.

“Thật thú vị”, cô nghĩ trong đầu.

Cố Quân Lệ bắt lấy tay cô, không để cô lộn xộn nữa.

“Mau rời giường thôi.” Anh nói xong, xoay người xuống giường, không nhìn cô nữa, mà trực tiếp đi vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, Cố Thanh Nghi trở mình lăn đến vị trí lúc trước anh nằm, lấy tấm chăn của anh ấy trùm lên đầu, trong chăn truyền đến tiếng cười nhỏ nhỏ.

“Thật vất vả nha”, cô lại tiếp tục nghĩ.

Cô thấy rất rõ ràng, khi anh đứng dậy dưới thân đã phình lên một khối rất to.