Noãn Tương Thôi

Chương 1

Trong bóng tối Cố Thanh Nghi chậm rãi mở mắt, trong phòng một màu đen kịt, bức màn dày che khuất mọi thứ. Chỉ mơ hồ nghe được tiếng ếch kêu to ở hồ nước bên ngoài phòng.

Từ trên giường cô xoay người ngồi dậy, trên người đang mặc một bộ váy ngủ bằng ren, hai chân trần dẫm lên tấm thảm, chậm rãi tới gần cửa phòng.

Cô nắm then cửa nhẹ nhàng mở ra một chút khe hở, đèn tường đang chiếu sáng hành lang ngoài cửa, ánh sáng mờ nhạt từ khe cửa len lỏi vào trong phòng.

Cố Thanh Nghi đưa đầu ra ngoài xem xét, không gian im ắng, chỉ có chiếc đồng hồ lớn treo tường đang phát ra âm thanh tích tắc tích tắc. Hiện tại là nửa đêm, mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ.

Cô mở cửa, dùng chân trần bước ra ngoài. Sàn nhà lót thảm, cảm giác dẫm lên mềm như bông, một chút thanh âm cũng không có.

Cố Thanh Nghi đi đến cầu thang, vịn lên tay cầm bằng gỗ chậm rãi bước lên lầu 3. Hành lang lầu 3 tối đen, chỉ có chút ánh đèn đang hắt ra từ khe cửa của thư phòng, tựa như ánh sáng của vàng mạ trên mặt thảm.

Cô dừng lại ngay ở cầu thang, hít một hơi thật sâu, sau đó nâng chân bước nhẹ nhàng về cánh cửa thư phòng.

Đứng bên cửa, cô nghe được tiếng thở dốc dồn dập tựa như rêи ɾỉ, tựa như thống khổ của nam nhân từ trong phòng truyền ra.

Cô dựa vào vách tường, từ khe hở nhìn vào trong phòng. Một nam tử đang ngồi trước bàn sách, anh ấy dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt ngửa đầu.

Một bộ tây trang màu đen vốn chỉnh tề giờ đã là một mảnh hỗn độn, cà vạt trước ngực bị anh kéo xuống, còn cởi đi hai nút áo, thấp thoáng cơ ngực màu đồng săn chắc. Quần đã buông lỏng đai lưng, khóa kéo mở rộng, cự vật màu tím đen giữa hai chân dựng thẳng.

Một bàn tay thon dài đang nắm lấy căn thịt lớn kia nhanh chóng loát động, hơi thở hổn hển, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng khàn khàn rêи ɾỉ.

Một cái tay khác của anh nắm một mảnh vải dệt màu hồng nhạt, đang đặt nơi chóp mũi vừa như vuốt ve vừa như ngửi lấy hương thơm nồng nàn từ tấm vải.

Khoảng nửa tiếng sau, động tác trên tay nam nhân càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, ngay tại thời điểm bắn tinh, anh thấp giọng gọi lên một tiếng, “A Noãn.”.

Cố Thanh Nghi vội rụt thân mình trở về, nàng chớp chớp mắt, bên tai vẫn còn truyền đến tiếng thở dốc thô suyễn của nam tử vừa phát tiết xong. Tâm tư cô trầm xuống, dọc theo hành làng, cô lặng lẽ trở lại phòng của mình.

Anh ấy kêu lên hai tiếng “A Noãn”.

A Noãn là nhũ danh của cô, chỉ có người nhà mới có thể kêu cô như vậy.

Nam nhân trong thư phòng kia lại chính là ca ca của cô, Cố Quân Lệ.

Cố Thanh Nghi nằm trên giường nửa ngày nhưng không có cảm giác buồn ngủ. Cô đang nhớ đến ngày hôm nay nhưng là của kiếp trước.

Vào ngày đó cũng ban đêm, nàng bởi vì sự việc bố đã nói vào ban ngày mà lăn qua lộn lại ngủ không được, liền chờ đến nửa đêm lên lầu tìm anh ấy. Quân Lệ cũng cũng giống như đêm nay, kêu lên âm thanh da^ʍ mĩ như vậy, nhưng lúc ấy nàng không nghe rõ anh ấy kêu tên ai.

Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, chưa trải sự đời, tuy không biết anh đang làm gì, nhưng vẫn bị dọa đến phát sợ, ngây ngốc đứng ở cửa nhìn Quân Lệ.

Chắc anh ấy cũng không tới việc sẽ bị cô nhìn thấy, nên có chút xấu hổ. Nhưng với tính cách thành thục ổn trọng, anh thực nhanh đã sửa sang lại quần áo của bản thân, vờ như không có việc gì, làm ra bộ dáng của một người anh trai ôn hòa như bình thường anh vẫn đối xử với cô, còn hỏi cô vì sao tới tìm mình.

Cô lúc ấy trở nên do dự, không dám tiếp tục hỏi, cô cảm thấy bản thân không nên nghi ngờ quyết định của bố, cuối cùng cũng không nói ra sự nghi vấn của mình. Chỉ nói bản thân ngủ không được mới đi lên tìm anh trai, Quân Lệ lúc ấy cũng như mọi khi ôm cô xuống lầu, trở lại phòng cô, dỗ cô ngủ rồi anh ấy mới rời đi.

Trải qua một kiếp, cô đã tường tận hết mọi chuyện, nhưng lúc này đây vẫn không kìm được kinh ngạc. Hóa ra anh trai đối với mình đã phát sinh tâm ý sớm như vậy.