Nhìn trộm
Phần 10
Tác giả: Hải Kinh Lạc
Nhân sinh nơi nào cũng có thể gặp lại, đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.
Thường Nhĩ lặng lẽ vươn đầu lại lan can liếc xuống, nhìn Chung Thu mặc vest đang nâng li nói chuyện với đồng nghiệp, lại quay sang nhìn Phó Doanh mặc đồ bệnh nhân ngồi trên xe lăn, mở miệng chửi bà mẹ nó.
Đầu trận đã kém về khí thế thì không cần chiến đã bại.
"Sao tao cảm giác mày thấy hắn như thể chuột thấy mèo vậy? Mục tiêu kiếm tiền thôi mà, làm gì mà sợ vậy?" Thường Nhĩ đẩy hắn vào phòng, rót thêm một li sữa an ủi hắn.
Phó Doanh giật tóc hắn: "Mày biết cái gì, tao không sợ hãi hắn, tao sợ thiết lập nhân vật của tao bị sụp đổ. Chỉ một lời nói dối bị vạch trần cũng tạo thành đầy rẫy sơ hở, mày hiểu không?"
Kim Lão Ngũ tỏ vẻ khó hiểu: "Mày nhận được đơn ngay sau khi ru rú trong nhà cả năm à? Nghe bảo còn là đơn hàng lớn nữa?"
"Chứ sao nữa, không có việc thì tao mua hàng của mày làm gì? Tao đâu có gom hàng của mày như gom hàng 11-11(1) đâu." Phó Doanh nhìn hắn: "Sao nào? Tao nhận đơn kì lắm à?"
(1) 11-11: ngày độc thân, lễ hội mua sắm lớn nhất trong năm ở Trung Quốc.
Kim Lão Ngũ lắc đầu: "Cũng không phải kì lạ, tụi tao thấy mày như vậy nên đều cho rằng mày rửa tay gác kiếm, không ngờ mày vẫn nhận đơn."
Phó Doanh: "Tụi mày nghĩ không sai đâu, xong cái đơn này tao không làm nữa."
"Thánh cô đừng có nói kiểu như thế, mấy người nói như anh đều sống không lâu đâu."
Một tràng cười từ bên ngoài truyền đến, một cô gái mặc sườn xám và mái tóc xoăn retro lắc eo đi vào, tay đeo găng ren, cầm tẩu thuốc dài hút một hơi rồi thổi điếu thuốc về hướng Phó Doanh, cười khanh khách nói: "Lâu lắm không gặp, Thánh cô rốt cuộc chịu ra ngoài thông khí rồi."
Phó Doanh liếc cô nàng một cái, nhíu mày hỏi: "Làm sao? Nhìn thấy anh ngạc nhiên lắm à?"
Giọng nói của cô nàng rất êm tai, cố tình mềm giọng đi khiến người nghe nhũn cả xương, cô nàng che môi cười, ho nhẹ một tiếng, giọng nói lập tức thay đổi, giống y giọng Phó Doanh.
"Muốn giữ lại nhưng không giữ nổi, cuộc sống như thể sụp đổ sau một đêm, im lặng thật lâu, cuối cùng tôi quyết định lại bắt đầu một lần nữa." Nói xong câu đó, giọng Tô Kiều Kiều trở lại như cũ.
Cô nàng đi về phía Phó Doanh, ngồi lên cái ghế thấp bên cạnh, ôm lấy cánh tay hắn hỏi: "Thánh Cô thấy em học theo giống không?"
"Giống!" Thường Nhĩ ngồi một bên gật gù: "Em mà câm mồm thì càng giống nữa."
Phó Doanh cười một tiếng, vỗ vỗ lên tay Tô Kiều Kiều: "Buông ra đi, để người khác nhìn thấy lại không hay."
"Haizz." Tô Kiều Kiều buông tay ra, cầm ly rượu nhấp môi nhìn Phó Doanh nói: "Thánh Cô với người khác không giống nhau, đáng tiếc là anh không muốn tìm người yêu, nếu không mấy chị em đều nhào tới rồi."
Kim Lão Ngũ nhịn không được run rẩy: "Cô nói mấy chị em tiểu lí tàng đao của cô à? Bỏ đi mà làm người chị gái ạ, cô nào cô nấy đều là mỹ nhân rắn rết, giây trước còn iu iu thươn thươn giây sau đã cho người ta đi gặp ông bà, tôi thấy Phó Doanh tiêu hóa không nổi đâu."
"Tuy Phó Doanh không thể nhưng tao có thể nè." Thường Nhĩ ngồi trên sô pha huýt sáo, tự tin lắc đầu: "Chị iu ơi, em thật sự có thể."
"Cho anh, anh là cái thứ hàng gì em còn không biết à." Tô Kiều Kiều khịt mũi, vươn tay ấn vào mặt Phó Doanh: "Quan trọng là mặt của Thánh Cô đẹp trai, tính cách cũng tốt, tuy rằng không nói được lời đường mật nhưng biết đau lòng cho người ta, con gái nào mà không thích loại này."
Phó Doanh kéo tay cô nàng ra nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng có lấy anh giỡn nữa. Hôm nay anh phải về sớm, trên người còn có chuyện, không thể bị phát hiện."
"Là ông chủ lớn dưới tầng kia hả?" Tô Kiều Kiều hỏi.
Phó Doanh nhíu mày: "Theo lí thì đáng ra bây giờ anh đang phải ở nhà dưỡng thương chứ không phải ăn mặc thành cái đức hạnh này vô bar nhảy nhót."
"Cái đức hạnh này làm sao?" Thường Nhĩ không hài lòng, lớn tiếng chất vấn: "Chẳng lẽ không tốt à?"
Tô Kiều Kiều dựa vào một bên cười hì hì: "Tốt, siêu tốt luôn, dù sao em cũng thấy tốt đấy chứ."
"Mày không cần lo, đến lúc đó cứ đem nồi ném vào mặt Thường Nhĩ, bảo nó lôi kéo mày tới, dù sao giờ mày què quặt không có sức chống cự, chỉ có thể bị nó cưỡng chế lôi đi."
Kim Lão Ngũ nâng cằm nói với Thường Nhĩ: "Mày thấy sao? Hy sinh cái tôi để thành toàn cho tập thể, đây chính là lúc mày cần tự cống hiến."
Phó Doanh nheo miệng: "Cũng chỉ có cách này thôi. Đến lúc đó tụi mày cứ chơi không cần để ý đến tao, có chuyện gì thì tao sẽ nhắn tin."
"Mày tính làm gì?" Ba người đồng loạt nhìn hắn.
Phó Doanh cầm điện thoại cười, đưa tin nhắn Chung Thu mới gửi cho bọn họ xem, còn trả lời câu thì ra anh cũng ở đây ư.
"Dù sao tới cũng tới rồi, chủ động xuất kích thì cũng mất mát gì đâu?" Hắn lấy lại điện thoại dựa vào xe lăn nhắm hai mắt: "Được rồi, tụi mày đi chơi đi, tao nghỉ ngơi một chút."
Thấy hắn không muốn nói nữa, Thường Nhĩ với hai người còn lại cũng không dám chọc hắn, ngồi một bên ném xúc xắc chờ những người khác tới.
Phó Doanh ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, chỉ mở mắt ra gật đầu chào hỏi với Trịnh Đại Nha, những người còn lại hắn còn không thèm liếc mắt.
Trịnh Đại Nha hóa trang cả người thành siêu nhân đi đến cạnh hỏi hắn: "Mới xuất đạo sao? Thiếu tiền?"
"Cũng không phải thiếu lắm, nhưng mà cũng hơi thiếu đấy." Phó Doanh liếc nhìn hắn: "Thì mua nhà mua xe đều cần tiêu không ít đúng không? Sao, tính giới thiệu mối nào hả?"
Trịnh Đại Nha lắc đầu: "Không đúng, gần đây thiên hạ thái bình làm gì có chuyện để làm, anh chỉ nghe Thường Nhĩ bảo chú mới nhận một vụ lớn, anh lại xin chút kinh nghiệm, có dây gì không dắt mối cho anh hai cái."
Phó Doanh cười một tiếng: "Thằng này lanh mồm lanh miệng ghê, nhưng mà cũng không giấu giếm được anh, em đang làm một vụ khá lớn, nhưng mà ông chủ tự tìm đến, xem ra là có người tiết lộ tin tức của em, em tưởng là anh, giờ mới biết là không phải."
"Thời gian trước thật ra có người hỏi thăm chú, nhưng sau đó cũng không nghe thấy tiếng gì nữa." Trịnh Đại Nha nhấp ngụm rượu: "Được rồi, hỏi thăm chú cũng bình thường thôi mà, dù sao cũng là Thánh cô nổi tiếng, chỉ cần đưa tiền thì không kiêng kị thứ gì, sống chết không bận tâm, nghe đã thấy trâu bò vãi ra."
"Đừng có cười em..." Phó Doanh mới nói được một nửa thì điện thoại trên đùi rung lên.
Hắn vừa cúi đầu liền thấy hai chữ hàng xóm, nhịn không được cười một tiếng, nhưng không lập tức trả lời mà để chế độ im lặng rồi tắt âm, mặc kệ điện thoại vang.
"Xem ra chú có việc, anh không quấy rầy nữa." Trịnh Đại Nha nâng li với hắn: "Mọi sự suôn sẻ."
"Sinh ý thịnh vượng." Phó Doanh chúc lại một câu tốt lành, chờ Trịnh Đại Nha đi xa mới cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.
Chung Thu gọi hai cuộc không được liền nhắn tin cho Phó Doanh. Hắn cầm điện thoại bấm bấm, mặc kệ Phùng Khánh đi ứng phó với mấy đứa bạn nhị đại cùng với nhân viên công ti được mời đến, làm một ông chủ không thèm quan tâm gì hết.
Tin nhắn đã gửi một lúc vẫn chưa được trả lời, Chung Thu cười một tiếng bỏ điện thoại vào túi, đếm ngược trong lòng thời gian bé hàng xóm chơi lạt mềm buộc chặt, cầm ly rượu hướng đến đám người đang hàn huyên xã giao.
Đối với những người bên cạnh, hắn ứng phó bằng nụ cười vừa giả dối vừa máy móc, tiếng chạm cốc không ngừng vang lên nhưng trong lòng Chung Thu lại đang đếm ngược thời gian đám tụ hội nhàm chán này tan rã mà thôi.
Hắn cần chào hỏi bao nhiêu câu, chạm li bao nhiêu lần nữa mới có thể kết thúc những hoạt động xã giao chẳng chút ý nghĩa nhưng không thể không tham gia này?
Tính toán thời gian, đã bốn ngày hắn chưa nhìn thấy Phó Doanh, em hàng xóm trước mặt thành thật hàm hậu, sau lưng lại khinh thường cao ngạo, nhìn trên màn hình theo dõi cho có còn hơn không thôi, trực tiếp đối mặt mới thật sự thú vị.
Nghĩ đến đó liền cảm thấy đám người xung quanh thật nhàm chán, còn chẳng bằng ly Whisky không đá trên tay hắn.
Chung Thu nhấp môi, hơi nới lỏng cà vạt trên tay, ở lần thứ 21 chạm cốc, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được tiếng điện thoại rung.
Cùng lúc đó, một bóng người trên lầu hai lướt qua, Chung Thu quay đầu nhìn thoáng qua, xin lỗi người bên cạnh không thể tiếp tục chạm li, cầm điện thoại đi lên lầu.
Chung Thu nhìn tin nhắn phàn nàn của Phó Doanh, nhất thời không phân biệt được hắn thực sự không muốn tới nơi này hay đang giả vờ.
Hắn nhớ lại hình như lúc ra cửa Phó Doanh không vui ra mặt.
Có lẽ em hàng xóm thực sự không thích nơi này? Chung Thu nghĩ đến bộ dạng Phó Doanh ngồi trong bar chơi bời như cá gặp nước, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ sinh viên thật thà ôm sách chờ xe tới của hắn, nhịn không được cười cười, cả người lập tức có tinh thần hẳn lên, tựa hồ còn có chút hưng phấn.
Phó Doanh ngồi trên xe lăn, vừa mới chạm đến nắm tay của cửa nhà vệ sinh, còn chưa kịp dùng sức đã có một bàn tay từ phía sau vươn tới giúp hắn mở cửa.
Phó Doanh bị kẹp giữa Chung Thu và cánh cửa, Chung Thu nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận cái chân."
Phó Doanh không nghĩ tới hắn sẽ đến nhanh như vậy, hắn sửng sốt ôm ngực nói: "Sao anh lại đến từ phía sau, làm tôi hết hồn."
"Xin lỗi nha, tại tôi mới thấy cậu." Chung Thu kéo cửa đẩy Phó Doanh vào, rất săn sóc mà hỏi: "Cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi...á."
Phó Doanh cầm lấy tay vịn xe lăn, nhìn Chung Thu đẩy hắn đến phòng vệ sinh, mở cửa lau bồn cầu rồi mới bế hắn từ xe lăn đặt lên bồn cầu.
"Tôi chờ bên ngoài nhé." Chung Thu kéo xe lăn ra, giúp Phó Doanh đóng cửa.
Trong lòng chửi đm không thể nói ra, mặt Phó Doanh đỏ lên cởϊ qυầи ngồi trên bồn cầu giải quyết vấn đề sinh lí, hắn cố ý ấn nút xả bồn cầu để che đi tiếng nước của mình.
Giải quyết vấn đề xong, hắn mới kéo quần lên, mở cửa ra, Chung Thu liền đi vào, nhân tiện cầm theo xe lăn đã gập lại gọn gàng.
"Ơ!"
"Suỵt!" Chung Thu giơ ngón tay lên ý bảo hắn im lặng, Phó Doanh thấy thế sửng sốt lập tức ngậm miệng lại.
Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, cơ thể Phó Doanh lập tức căng thẳng, nghi hoặc nhìn Chung Thu, chưa kịp hỏi gì đã thấy hắn vươn tay đến.
Phó Doanh chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm ngồi lên đùi.
Chung Thu ôm hắn ngồi xuống bồn cầu, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Suỵt, bên ngoài có kẻ thù của tôi."
Cùng lúc đó, cách cánh cửa, một giọng nam dịu dàng vang lên.
Ở một góc Phó Doanh không nhìn thấy, Chung Thu cười gằn, thì thào nói: "Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, ngày nào cũng nghĩ cách hãm hại tôi."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chung Thu: Tui thảm lắm, thiệt đó.