Nhìn trộm
Tác giả: Hải Kinh Lạc
Chương 8
Thường Nhĩ nhìn Phó Doanh, lại nhìn bản kế hoạch trong laptop, chỉ ra một vấn đề trí mạng: "Hình như cái chân què của mày với bản kế hoạch này đâu có liên quan gì đến nhau."
Hắn do dự một lúc hỏi: "Chẳng lẽ bình thường mày dùng chân để hỏi à?"
"... Ý tao không phải thế." Phó Doanh đặt laptop lên bàn, ho nhẹ một tiếng nói: "Làm xong chia mày 20%."
Thường Nhĩ nhướng mày: "20% là nhiều hay ít? Trước thuế hay sau thuế?"
"Ở đâu cho mày nộp thuế mấy khoản này?" Phó Doanh chửi một tiếng: "20% tầm hơn 20 vạn, chỉ biết là nhiều chứ không ít, khỏi lo trả giá, tao đã khiến anh em chịu thiệt bao giờ chưa?"
Thường Nhĩ cười một tiếng: "Được rồi, hỏi chút thôi." Hắn nhìn bản kế hoạch hỏi: "Nói xem, mày thấy có vấn đề chỗ nào?"
Phó Doanh nghĩ nghĩ, chỉ vào hai chỗ trên màn hình nói: "Số liệu chỗ này có vấn đề, còn nữa dự án của hắn tập trung vào mảng hàng hóa cao cấp, nhưng những vùng dân cư này không lại không phải những vùng dân cư giàu có. Đương nhiên không tính những vùng dân cư trung niên và già, người cư trú ở đây hầu hết là người ở nơi khác đến làm việc hoặc là sinh viên các trường lân cận, không phù hợp với tệp khách hàng mục tiêu của sản phẩm cao cấp.
"Có thể người ta không muốn mua nhà mà thích thuê phòng thì sao? Tao thấy hiện nay người trẻ tuổi xài hàng cao cấp cũng không ít, lúc nào cũng tiêu xài vượt chỉ tiêu. Hơn nữa sinh viên là nhóm đặc biệt có xu hướng tiêu dùng bốc đồng, để ở chỗ này cũng có gì kì đâu."
Phó Doanh dừng một chút: "Mày nói thế cũng có lí, chỉ là tao cảm thấy hơi lạ, một cửa hàng đồ cao cấp nếu khai trương ở trung tâm thương mại hoặc một vùng dân cư giàu có thì tao sẽ không có phản ứng, nhưng..."
"Nhưng mày thấy khai trương như vậy quá đột ngột." Thường Nhĩ tiếp lời hắn, kéo màn hình xuống dưới, xem phân tích thị trường tỉ mỉ, nhịn không được gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cũng hơi lạ thật, diện tích cửa hàng cũng hơi bị lớn quá."
"Tao có tài khoản và mật khẩu hòm thư của hắn nhưng không thể tùy tiện đăng nhập, sợ hắn để ý thời gian đăng nhập, lúc đó rút giây động rừng, từ giờ đến thứ hai còn bao nhiêu ngày, có thể hắn sẽ sửa bản kế hoạch."
Thường Nhĩ nhìn chằm chằm một bản phác thảo thô sơ trong bản kế hoạch, nhịn không được nhíu mày nói: "Cái đồ này nhìn như học sinh tiểu học vẽ, nhưng mà cũng có thể nhìn ra không giống phong cách kiến trúc của vùng phụ cận cho lắm."
Phó Doanh thò đầu lại gần nhìn chằm chằm một hồi, nghĩ nghĩ nói: "Không quan trọng lắm, bây giờ một số nhà thiết kế đều vậy đấu, không biết là cố ý hay trình độ không tốt thật mà vẽ vô cùng xấu, chắc là để mọi người liếc mắt đã chú ý."
"Nói cũng hợp lí." Thường Nhĩ gật đầu, đẩy laptop ra hỏi: "Vậy mày muốn kêu tao làm gì?"
Phó Doanh dừng lại, thở dài nói: "Tạm thời nghĩ chưa ra, chủ yếu là tao không biết Chung Thu sẽ xuất bản kế hoạch kiểu gì, in ra hay trình chiếu trên máy tính."
"Có gì khác nhau?" Thường Nhĩ ngẩn người.
Phó Doanh chống cằm lười biếng nói: "Nếu in ra, hắn chắc chắn sẽ để thư kí in, tao có thể thông qua hòm thư để truy cập, nhưng nếu trình bày trực tiếp trên máy tính, tao phải tìm cơ hội đột nhập văn phòng của hắn."
"Một kế hoạch gồm nhiều người tham gia, mày thăm dò hòm thư gửi và nhận là được mà?" Thường Nhĩ hỏi.
Phó Doanh lắc đầu: "Chung thiếu gia quá đa nghi, một dự án lớn như thế này không chừng hắn sẽ phân ra gửi cho mọi người, cuối cùng tổng hợp lại, chọn phương án tích hợp tốt nhất."
"Nếu không lấy được qua hòm thư, vậy mày phải tiếp cận máy tính của hắn." Thường Nhĩ cúi đầu nhìn cái móng heo bằng thạch cao của Phó Doanh, lắc đầu nói: "Nhưng với cái chân của mày, trừ việc ăn vạ đòi máy tính thì tao cũng không nghĩ ra cách khác được."
Phó Doanh nhìn hắn: "Đó không phải là lí do mà mày có mặt ở đây à?"
Hắn vươn tay vỗ bả vai Thường Nhĩ: "Đi pha cho tao gói mì, nội dung công chuyện tí bàn sau."
Thường Nhĩ sửng sốt, lập tức cau mày nhìn hắn: "Tiền bảo mẫu cũng tính trong 20% hả?"
Phó Doanh sửng sốt, cười đánh hắn một cái, lúm đồng tiền lộ ra hiện rõ trên màn hình theo dõi, Chung Thu nhìn chằm chằm một lúc không dời mắt đi được.
Bé hàng xóm quả nhiên nhìn ra bản kế hoạch có vấn đề, phân tích nội dung còn hợp lí hơn hắn tưởng, chỉ là không cần chê bản phác thảo của hắn xấu xí chứ...
Hắn dùng ngón tay chạm vào khóe miệng của mình, thậm chí còn máy móc mỉm cười nhưng không có má lúm đồng tiền như Phó Doanh.
Chung Thu chống cằm nhớ lại, phát hiện Phó Doanh chỉ cười lộ má lúm ngày đó, lúc trước đều cười nhẹ, xem ra cũng không phải thật sự muốn cười, chỉ là cười thương mại khách sáo.
Nếu cười nhiều hơn làm mình vui hơn chút, nói không chừng hắn có thể tiết lộ vài tin tức râu ria cho hắn, cho hắn kiếm ít tiền từ tay thằng anh bất tài Chung Húc.
Chung Thu nghĩ một lúc, nhìn Phó Doanh ngồi trên xe lăn chờ Thường Nhĩ pha mì, nghĩ thầm ăn mì gói thì lấy dinh dưỡng đâu ra. Hắn dừng lại, cầm điện thoại đặt cơm của nhà hàng hắn thường đến cho Phó Doanh.
Hắn vừa lên mạng tìm hiểu chân bị thương ăn gì thì tốt, vừa đặt móng heo cho Phó Doanh.
Ăn chỗ nào bổ chỗ nấy, hồi mẹ hắn chưa mất hay nói thế.
Chung thiếu gia vừa đặt đồ ăn cho những ngày tiếp theo, vừa nhớ đến bộ dáng của mẹ mình, giọng nói cũng nhẹ nhàng theo. Tận đến khi hắn cúp điện thoại, nét mặt vui vẻ vẫn chưa rút đi.
Nhưng niềm vui ngắn ngủi chẳng tày gang, Phùng Khánh lại gọi đến, Chung Thu bắt máy còn chưa kịp nói gì đã nghe được giọng nói mà đời này hắn ghét nhất.
Tiếng của Chung Húc phát ra từ microphone, ngữ điệu dịu dàng, tốc độ nói chậm rãi, tiếp thu thành công 100% bà mẹ sen trắng của hắn.
"Chung Thu, là anh."
Chung Thu không nói gì, nhưng không ảnh hưởng đến sự sung sướиɠ khi người gặp họa của Chung Húc, mặc dù hắn cố tỏ ra dịu dàng, nhưng Chung Thu vẫn ngửi được mùi ác ý trong không khí qua đường điện thoại của hắn.
"Chiều nay ba ở trong viện đã nghe được sự cố ở công ty, gọi điện cho em không được, kêu anh tới công ty gặp em. Nhưng em lại không ở công ty, anh chỉ có thể nhờ thư kí Phùng gọi điện thoại cho em.
Chung Húc ngừng nói một chút, lại lần nữa cường điệu: "Ba rất quan tâm đến chuyện này, còn thấy tin tức ở trên mạng, bảo em xử lí cho tốt, xử lí xong rồi gọi điện cho ba."
Chung Thu rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: "Tôi có một vấn đề. Cho dù ông già không biết tin trên mạng có thể sửa đổi, chẳng lẽ anh cũng không biết? Tôi nhớ anh cũng học qua chín năm giáo dục bắt buộc, mặc dù có lớn lên ở nông thôn nhưng cũng không đến mức chưa học qua tin học chứ."
Chung Húc sửng sốt, sau đó lại nghe Chung Thu cười chế nhạo.
"Chỉ cần chỉnh sửa một chút, mấy tin tức trên web đều bị bay màu hết, cải chính cũng nhanh thôi, còn nhờ anh chuyển lời cho ông già, kêu ổng không cần lo lắng, ở trong viện an dưỡng thân thể cho tốt."
Chung Thu rũ mắt. nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, nhấn từng chữ như khắc vào lòng Chung Húc.
"Anh biết rồi." Chung Húc vẫn duy trì lễ phép, ngữ khí bình thản như cũ: "Nếu đã vậy thì không thể làm gì khác, nhưng nếu có thời gian thì em vẫn nên đến bệnh viện thăm ba chút, anh không nói nhiều nữa, cúp máy đây."
"Ơ, đừng vội." Chung Thu gọi hắn lại, giương mắt nhìn Phó Doanh ăn mì gói trên màn hình, lạnh nhạt nói: "Đem điện thoại cho thư ký Phùng nghe, tôi có chuyện cần nói."
Chung Húc sửng sốt một chút sau đó liền đưa điện thoại cho Phùng Khánh.
"Alo. Có vấn đề gì vậy ạ?" Phùng Khánh nghe điện thoại, cực kì đứng đắn chuẩn bị nghe sếp tổng của mình đưa ra những yêu cầu vô lí.
Chung Thu: "Hắn đi chưa?"
Phùng Khánh nhìn bóng dáng Chung Húc đẩy cửa rời đi, thả lỏng cả người một chút, ngồi trên ghế nói: "Đi rồi, giờ thông minh hơn hồi xưa nhiều, không mặt dày mày dạn đợi nữa."
"Đi bên người Chung Hằng Trọng lâu nhưu vậy, da lông còn học không tới nữa thì ăn hại thật đấy." Chung Thu cười lạnh một tiếng: "Hắn mới biểu tình thế nào?"
"Vẫn tốt, mặt ngoài duy trì bình thản, trong lòng chắc là đang thăm hỏi ông đấy." Phùng Khánh lười biếng nói: "Tôi nói chứ, động tác của ông dù có nhanh vẫn bị hắn phát hiện."
Chung Thu nhướng mày: "Chẳng sao cả, phát hiện thì sao? Hắn đắc chí mách tội ông già, kết quả là tôi tự biên tự diễn. Hắn còn bày đặt đi tranh công, nếu tôi không bố thí loại ngu xuẩn như hắn có phát hiện ra được không?"
Chung Thu chế nhạo: "Đồ ăn hại, nhiều năm như thế không tiến bộ lên chút nào."
Phùng Khánh nghe vậy ngạc nhiên: "Làm sao vậy, ai chọc gì ông mà tức dữ vậy? Trước giờ rất ít nghe ông nói kiểu này."
Chung Thu khụ một tiếng, nhìn Phó Doanh trên màn hình ăn mì gói cũng lộ ra má lúm đồng tiền, nhàn nhạt nói: "Không có gì, có vấn đề muốn hỏi ông tí được không?"
"Nói đi, không ảnh hưởng đến lương thưởng thì tôi đảm bảo có gì nói đó." Phùng Khánh nói.
Chung Thu: "Tôi vẽ sơ đồ phác thảo thật sự xấu lắm à?"
Phùng Khánh:....
Phùng Khánh: "....Thật ra vấn đề này nên được quan sát bằng phép biện chứng...."
"Được rồi, không có việc gì hết." Chung Thu lạnh lùng nói: "Hóa đơn tháng này của ông ở nhà hàng Thụ Lan tôi sẽ thanh toán hết, ngày mai nhớ giải quyết."
Phùng Khánh huýt sáo: "Wow, sao hào phóng thế, như kiểu có việc khác cần tôi hỗ trợ?"
Chung Thu nhìn Phó Doanh còn ăn mì gói trên màn hình chậm rãi nói: "Đúng là có chút việc..."
Phùng Khánh vốn tưởng hắn đi theo Chung Thu nhiều năm, một tên tư bản xã hội đen chăm chỉ, nhìn quen yêu ma quỷ quái người đẹp họa bì, trải qua núi đao biển lửa kinh qua bao bẫy rập, không có công lao cũng có khổ lao, nói kiểu gì cũng là trợ thủ đắc lực không thể xa rời trong sự nghiệp của hắn, không ngờ...
Sao có thể kêu hắn đi mua cơm hộp được!?!
Họ Chung, mi không có tim!
Phùng Khánh tức giận mắng, cầm hộp cơm móng heo đặc biệt của nhà hàng Thụ Lan gõ cửa nhà Phó Doanh.
Cửa phòng mở ra, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của hai người bên trong, Phùng Khánh lại chửi đm Chung Thu trong lòng, sau đó mỉm cười, dùng giọng chuẩn phát thanh viên của mình mở miệng nói:
"Chào anh, cơm hộp Mỹ Đoàn(1) đây."
(1) Mỹ Đoàn (Meituan): Một ứng dụng đặt đồ ăn tại TQ, tương tự Now, Grab,...
- ------------------------------