Câu Điểm

Chương 14: Tuần thứ 4 tháng 10

Edit: Cây Nấm Nhỏ

______________________

Chương 14: Tuần thứ 4 tháng 10

Sau hơn hai tháng trời, cuối cùng Hà Thiên Tỉ mới trở về căn hộ của mình lần nữa.

Lần trước rời đi không ngờ rằng lâu như thế mới trở về, bởi vì bình thường Hình Từ Cảnh không thích có dì giúp việc tới dọn dẹp. hai tháng nay không có người nào trong nhà, tất cả bề mặt đồ nội thất đều có một lớp bụi mỏng.

Sàn nhà cũng có đầy bụi bặm, cửa lớn vừa mở ra đã có một loại không khí quạnh quẽ khiến người ta hít thở không thông.

Hà Thiên Tỉ đứng trước cửa căn hộ không lớn ba phòng ngủ này, bàn tay liên tục xoay nắm cửa, xế chiều, trong phòng không bật đèn, ánh sáng hiu hắt, từ ngoài cửa nhìn vào, toàn bộ hình ảnh đều có màu xám mông lung, giống như ở góc nào đó có một con mãnh thú đang chuẩn bị xông lên tấn công người.

Cảm giác sợ hãi đè nặng này làm cho chân Hà Thiên Tỉ không dám bước tới trước một bước, tay hắn cầm chặt nắm cửa, cúi đầu, rất lâu cũng không cử động.

Ngoài hành lang vang lên âm thanh thang máy mở cửa, tiếng động đột ngột xuất hiện khiến bụng dưới Hà Thiên Tỉ co giật đau đớn, hắn thu tay đang vịn trên cánh cửa lại, miễn cưỡng bình ổn lại hô hấp của mình.

Giọng của Hạ Giai Lâm ngoài thang máy như nén giận: "Kêu cậu đợi tôi đậu xe, sao không đợi hả?"

Hà Thiên Tỉ không nói lời nào.

Hạ Giai Lâm đi tới, đẩy cửa lớn ra, dẫn đầu bước chân vào trong, mò tìm công tác đèn bật lên.

Ngọn đèn phát sáng đột ngột khiến Hà Thiên Tỉ nhắm chặt mắt, chân muốn lùi về.

Hạ Giai Lâm bật đèn xong nhíu mày: "Không có dì giúp việc quét dọn hả, sao bẩn thế?"

Hà Thiên Tỉ nhắm mắt húng hắng ho ra một câu: "Anh ấy không thích ở nhà có người không liên quan."

Hạ Giai Lâm im lặng một lát, chị quay về, ra vẻ thoải mái hỏi: "Cậu thấy đó, chỗ này làm sao mà ở, không bằng đêm nay cậu sang chỗ tôi ở tạm, ngày mai tôi tìm hai người tới quét dọn rồi cậu hẵng trở về."

Hà Thiên Tỉ mở to mắt, cào cào mái tóc lộn xộn lâu ngày không chỉnh sửa, cũng làm ra bộ dạng thoải mái không có gì: "Không cần, đừng phiền phức, tôi ngủ một đêm, để coi thu dọn chút đồ, mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà lớn, tháng sau là sinh nhật mẹ tôi, bà ấy nhất định mời không ít người."

Hạ Giai Lâm dùng tay quẹt một đường lên mặt bàn đầy bụi, nâng ngón tay bẩn của mình cho Hà Thiên Tỉ xem: "Tối nay tôi ở đây với cậu?"

Hà Thiên Tỉ lắc đầu, thậm chí còn biết giỡn: "Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sau này làm sao tôi tìm người yêu?"

Hạ Giai Lâm nghi ngờ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy bó tay với người lúc thì khóc to lúc thì vui vẻ, hay là nói đang cố tỏ ra vui vẻ, Hạ Giai Lâm muốn nói gì, Hà Thiên Tỉ hít một hơi dài, cuối cùng bước vào căn hộ đã lâu không trở về.

Hắn xoay đầu quan sát toàn cảnh căn hộ như vận mệnh của mình, rõ ràng mới hai tháng không về, cảm giác xa lạ còn hơn nhà người khác, là nhà của bất kỳ người nào trên thế giới cũng không phải là ngôi nhà quen thuộc của Hà Thiên Tỉ hắn.

Hà Thiên Tỉ đưa tay lau trán, cười nói: "Nếu không chị lau dọn sạch sẽ cho tôi trước rồi đi?"

Hạ Giai Lâm theo phản xạ có điều kiện mà đớp lại: "Tôi là vυ' em của cậu hả?"

Hà Thiên Tỉ cười, sắc mặt không tốt lắm, môi tái mét, khi cười rộ cũng mang theo hơi thở bệnh tật.

Hạ Giai Lâm vén tay áo lên, cầm máy hút bụi trong nhà giống như thật sự đi quét dọn giúp hắn.

Hà Thiên Tỉ không ngăn cản, đi tới ghế sô pha đơn, giày cũng không cởi ngồi lên, cả người lùi lại trong ghế.

Tiếng máy hút bụi vang lên 'ù ù' lọt vào tai hắn như tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngừng, hắn lại lùi vào sâu trong ghế, cắn móng tay, chợt loáng thoáng nghe âm thanh của Hạ Giai Lâm nói với hắn, giọng điệu chợt gần chợt xa, hắn nghe không rõ, răng càng dùng sức cắn, đến khi ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn.

Hình như hắn nghe thấy có người đang hỏi hắn.

- -- Có đau không?

- -- Đau.

-

"Cậu nói gì?" Hạ Giai Lâm cầm máy hút bụi còn vang 'ù ù' tới cạnh hắn, nghe tiếng hắn nói thì thầm nên hỏi thăm.

Hà Thiên Tỉ khoanh tay vào lòng, quay đầu nhìn Hạ Giai Lâm, miễn cưỡng chọc ghẹo: "Nói bà cô chị vệ sinh chậm chạp quá, không nhanh nhẹn."

Hạ Giai Lâm đảo cái mắt trắng tặng hắn, thấy hắn mang giày dẫm lên sô pha, trong phút chốc không biết có nên mắng hắn là sô pha còn đầy bụi hay không, nhưng mà đế giày cũng bẩn, do dự nửa ngày, cuối cùng kêu hắn đứng dậy dọn dẹp cùng.

Hà Thiên Tỉ lắc đầu.

Hạ Giai Lâm không biết nói gì: "...... Chiều riết hư." Chị ta tính phun ra một câu, lời kia vừa tới miệng lập tức nuốt trở về, trước đây mỗi khi Hà Thiên Tỉ mở miệng chửi bớt, chị ta thường theo phản xạ có điều đáp lại, mỗi lần Hà Thiên Tỉ muốn làm chuyện gì hoặc không muốn làm chuyện gì, chị ta đều dùng một câu để trêu chọc hắn là "Hình Từ Cảnh chiều riết hư rồi.", khi đó Hà Thiên Tỉ sẽ đứng dậy đi làm chuyện mà chị ta muốn.

Hắn giống hệt một đứa nhỏ đang lớn vào thời kỳ đối nghịch, chỉ cần trên thế giới có người dùng Hình Từ Cảnh nói hắn, hắn nhất định làm trái lại.

Chị ta luôn thích ghẹo hắn.

Có lần rủ hắn đi ăn khuya, Hà Thiên Tỉ ở trong nhà không chịu đi ra, Hạ Giai Lâm cười hắn bảo: "Sao thế, thằng Hình nhà cậu cấm cửa hả?"

Hà Thiên Tỉ chửi: "Quần què." Sau đó lập tức ra khỏi nhà.

12 giờ khuya người này ồn ào bảo phải về nhà, Hạ Giai Lâm lại trêu: "Thế nào, thằng Hình bảo cậu trước 12 giờ phải về nhà, cậu là cô bé lọ lem à?"

Hà Thiên Tỉ lập tức hung hăng tuyên bố, hôm nay ai mà rời đi trước tám giờ sáng là con chó.

Hà Thiên Tỉ trong mắt của Hạ Giai Lâm đa phần đều là một đứa trẻ không bao giờ lớn, hắn không tự nhiên lại hung hăng, người ngoài rất dễ nắm bắt được suy nghĩ của hắn.

Hạ Giai Lâm cũng nghĩ rằng Hình Từ Cảnh sẽ rất dễ dàng hiểu được Hà Thiên Tỉ, chị ta cảm thấy trong thời điểm đó quan hệ của cả hai người cũng không hẳn chỉ là bạn bè như thế, Hình Từ Cảnh thích Hà Thiên Tỉ, cũng thích trêu chọc Hà Thiên Tỉ.

Khi bọn họ đi ăn khuya, chị lén nhắn tin cho Hình Từ Cảnh nói: "Thiên Tỉ bảo bọn tôi rằng hôm nay đi uống tới tám giờ sáng mới về, cậu không quản à?" Bên dưới còn tri kỷ đính kèm địa chỉ.

Hình Từ Cảnh lập tức trả lời: "Uống thì uống đi, các người uống rượu còn muốn tôi bận tâm à, tôi có thể quản cậu ta chắc?"

Có đôi khi chỉ đáp 'Ừ' một cái đơn giản, Hạ Giai Lâm đổ dầu vào lửa, đưa tin nhắn cho Hà Thiên Tỉ xem.

"Xong rồi, cái Tỉ à, thằng Hình nhà cậu chỉ trả lời 'Ừ', có phải tức giận rồi không?"

Đôi mắt tròn xoe của Hà Thiên Tỉ mở to: "Bà má nó chị bị bệnh hả, nhắn tin cho hắn làm gì?"

Một thời gian dài sau đó sẽ luôn làm bộ vô tình không để ý tới, nhưng dưới tay vẫn không quên mở màn hình điện thoại lên xem.

Hạ Giai Lâm quan sát bộ dạng này của hắn từ đầu tới cuối cảm thấy buồn cười, có đôi khi còn rủ Dương Nhĩ Dữ và Tôn Tích cùng xem hắn xoắn xuýt, cho nên chuyện Hình Từ Cảnh và Hà Thiên Tỉ chia tay làm chị ta không thể nào tin được.

Hạ Giai Lâm cảm thấy hắn rất để ý Hình Từ Cảnh, mỗi lần cãi nhau đều giơ chân sau đó lại tìm chỗ trốn, không phải thường ngủ ở khách sạn thì tới nhà bọn họ ru rú mấy ngày.

Hình Từ Cảnh chỉ cần nhấc tay sẽ tìm được hắn, đích thân tới tận cửa, không nói năng gì, mấy người cùng ăn cơm, nói chuyện nhảm nhí giống như bọn họ không hề cãi nhau, ăn xong Hình Từ Cảnh giống như phụ huynh đón bé học sinh tiểu học, đưa Hà Thiên Tỉ về nhà.

Hạ Giai Lâm rất hiểu Hà Thiên Tỉ, chị ta là người ngoài nhìn Hà Thiên Tỉ nhiều nhất, biết cậu rất để tâm tới Hình Từ Cảnh, đương nhiên Hình Từ Cảnh không thể không thích Hà Thiên Tỉ.

Chị biết Hà Thiên Tỉ đã hai mươi tám hai mươi chín năm, qua lại quen biết với Hình Từ Cảnh hơn mười năm.

Đừng nhìn bình thường Hà Thiên Tỉ là một người không được tự nhiên, thích nổi nóng, chỉ cần một ánh mắt nhìn cũng hiểu thấu được hắn, mà Hình Từ Cảnh là người thông minh, không phải dạng thông minh thường thường.

Ít nhất mấy đứa bạn bè bọn họ ở chung với nhau cảm thấy người này rất thản nhiên thoải mái, Hạ Giai Lâm thật sự không tìm ra được một lý do nào để người thông minh như Hình Từ Cảnh vì hận mà ở chung với một người thời gian dài như thế.

Nếu để Hạ Giai Lâm lựa chọn Hình Từ Cảnh dùng cách thức gì đối xử với người anh ghét, hẳn là Hình Từ Cảnh sẽ cực kỳ dứt khoát thoải mái mà gạch tên người đó khỏi cuộc đời mình.

Không biết vì sao, Hạ Giai Lâm cảm thấy Hình Từ Cảnh chính là người như thế, hận một người không có ý nghĩa gì đối với anh, anh sẽ không vì hận ai mà lãng phí đời mình.

Hạ Giai Lâm biết Hà Thiên Tỉ và Hình Từ Cảnh ở bên nhau cũng đã năm sáu năm, khi bắt đầu quả thật cũng có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên tiếp nhận.

Chị ta không biết sóng ngầm giữa hai người được bắt đầu từ đâu, chỉ có thể dùng hai mắt mình để định nghĩa quan hệ của bọn họ khi đó, chị ta không biết tại sao Hà Thiên Tỉ nói rằng Hình Từ Cảnh hận hắn, Hạ Giai Lâm không thể tưởng tượng được phải hận như thế nào mới khiến người như Hình Từ Cảnh hao phí bao nhiêu năm cuộc đời như thế.

Người bước vào rào cản không phải là người thông minh nhất trong cả hai.

-

Hạ Giai Lâm cầm máy hút bụi đẩy tới đẩy lui gần chỗ sô pha Hà Thiên Tỉ đang ngồi, suy nghĩ thật lâu mới dám bước vào chủ đề: "Thiên Tỉ, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

Âm thanh của máy hút bụi trong gian phòng có vẻ vô cùng chói tai, ngón trỏ của hắn bị cắn thành sần sùi,, kẽ móng tay có một lớp da ngoài rìa còn vương vết máu, Hà Thiên Tỉ cụp mắt suy nghĩ, con mắt tiếp tục quan sát ngón tay không đồng đều của mình: "Cái gì?"

"Trước giờ cậu vẫn cảm thấy năm mười tám tuổi là Hình Từ Cảnh ép buộc cậu hả?" Hạ Giai Lâm cố gắng giữ cho âm thanh của mình thật đều đặn, như đang nói chuyện bình thường rằng tối nay ăn gì.

Hà Thiên Tỉ bắt đầu cắn vào vết xước măng rô ngay kẽ ngón tay, hắn kéo da xuống, cảm giác đau đớn làm sau gáy tê rần, máu chảy ra, hắn đáp: "Lúc ấy tôi mắng anh ấy có bệnh, nói ảnh cút đi. Ảnh nói tôi là đồ bỏ đi, nói tôi phiền ảnh, muốn tôi bồi thường cho ảnh."

"......" Hạ Giai Lâm im lặng một lát "Thời gian trôi qua đã lâu rồi, vậy cậu có từng nghĩ rằng vì sao cậu ta lại bên cạnh cậu thời gian dài như thế không, thậm chí cho cậu thích cậu ta, bởi vì những chuyện cậu ta làm với cậu khiến cậu sinh bệnh?"

Hà Thiên Tỉ đè bụng ngón tay lại, khiến máu chảy nhiều hơn, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích anh ta..." Dừng một lát hắn lại bổ sung "Tôi không dám thích anh ấy."

Hạ Giai Lâm: "Trước đây tôi từng xem một quyển sách, trong sách viết người bị ép buộc, sau khi bị ép buộc vì muốn để trong lòng mình thoải mái hơn sẽ thích người kia."

Hà Thiên Tỉ nghẹo đầu, nhìn Hạ Giai Lâm, tay chị ta đặt chỗ công tắc máy hút bụi, nơi đó liên tục phát ra âm thanh đáng ghét, tay hắn đưa lên sờ lỗ tai, giận dữ nói: "Ồn chết đi được."

Hạ Giai Lâm tắt máy hút bụi.

Hà Thiên Tỉ thở phào một hơi: "Phiền ghê."

Sức lực cả người hắn như tản ra hết, không còn chút gì, hắn lại lui về sô pha, cảm thấy thiếu chút nữa bản thân giống như bãi bước từ trên sô pha chảy xuống sàn nhà.

Hạ Giai Lâm xoay người để máy hút bụi lại chỗ cũ.

Âm thanh của Hà Thiên Tỉ vang lên sau lưng chị ta.

"Mười mấy tuổi Hình Từ Cảnh đến nhà tôi ở, anh ấy được xếp ở lầu ba, tôi thì ở lầu hai. Bởi vì mẹ nói với tôi rằng có một anh trai lớn tuổi hơn tôi không nhiều lắm đến chơi với tôi, ngày dì giúp việc dọn dẹp phòng cho ảnh tôi còn lấy vài món đồ chơi yêu thích của mình đặt trong phòng anh ấy, ngày anh ấy tới nhà, tôi vừa hồi hộp vừa mắc cỡ, đứng trên lầu hỏi anh ấy là ai. Sắc mặt Hình Từ Cảnh lúc đó không tốt lắm, ảnh không trả lời tôi, tôi còn tức giận mấy hôm, cảm thấy anh ấy không biết tốt xấu. Mấy ngày liên tục anh ấy giúp dì nấu ăn chuẩn bị bữa sáng, thu dọn đồ đạc linh tinh, lúc ăn sáng anh ấy còn rót sữa cho tôi, nên tôi không thể giận ảnh được."

"Sau này anh ấy nói sẽ dẫn tôi đi chơi cùng, trong sân nhà chỉ tôi bắt con chim nhỏ, lúc đó tôi còn bắt được vài con. Ba mẹ tôi sắp xếp cho anh ấy học ở trường cũng tốt lắm, tan học trở về ảnh sẽ mua chút quà vặt cho tôi, có đủ thứ này nọ. Lúc nhỏ tôi cảm thấy Hình Từ Cảnh bà mẹ nó thật lợi hại, tại sao anh ấy có thể lợi hại như vậy, cái gì cũng biết hết trơn, cho nên rất thích ở cạnh ảnh."

"Buổi tối tôi thường xuyên lén tới phòng anh ấy ngủ chung, thời điểm đó anh ấy hay gặp ác mộng, chị biết không, buổi tối anh ấy sẽ bị ác mộng làm giật mình, ngủ không ngon, dưới mắt luôn có hai vệt đen. Lúc này tôi không dám hỏi ảnh, sau lưng hỏi anh hai mới biết chuyện người thân của anh ấy đã qua đời hết. Tôi không biết nên làm gì nữa bây giờ."

"Anh ngủ không ngon, tôi nói chuyện trên trời dưới đất với anh, cùng anh ngủ, cùng anh chơi lắp ráp, mặc dù tôi không thích chơi thứ đó nhưng khi Hình Từ Cảnh chơi thì sẽ rất yên tĩnh, tôi bên cạnh kiếm chuyện anh cũng không nói gì tôi, còn nhỏ ảnh đối xử tốt với tôi lắm."

"Lúc nhỏ ảnh đối xử tốt với tôi lắm, chị biết không? Tôi đánh nhau, anh ấy gấp tới độ xoay vòng vòng, đi theo sau lưng tôi một đoạn đường dài, mẹ tôi không cho tôi làm gì anh ấy sẽ lén dẫn tôi đi, tôi muốn nhìn mấy con chim trên tổ, anh ấy sẽ trèo lên cây chụp cho tôi xem."

"Anh ấy thật sự tốt lắm. Tôi không biết vì sao sau khi lên đại học anh ấy bắt đầu không để ý tới tôi, tôi muốn anh ấy về nhà thăm tôi, anh ấy trả lời cho có lệ, nói rằng bận rộn. Chủ nhật tôi đi tìm anh, thấy anh gầy đi, tôi không biết xảy ra chuyện gì, khi đó mười mấy tuổi tôi chỉ là đứa mồm to ngu ngốc thôi, tôi dẫn anh ấy đi ăn cơm, mua cho anh ấy rất nhiều quần áo, vậy mà anh ấy cũng không cười với tôi một cái, tôi cảm thấy đầu óc người này chắc chắn có bệnh rồi."

"Ảnh không phản ứng tôi cũng biết là ảnh có bệnh, trước kia rõ ràng quan hệ của hai người tốt như thế, tại sao tự nhiên lại không để ý tới tôi, tôi thật sự không hiểu."

"Mấy hôm trước sinh nhật mười tám tuổi, tôi gọi điện cho anh ấy, muốn anh ấy tới tham gia tiệc chúc mừng, anh ấy nói không tới, tôi tức giận, chửi bới ảnh. Sau đó cách vài hôm thì anh về nhà, tôi còn mừng rỡ, cho dù không chuẩn bị quà mừng tôi cũng rất vui vẻ, thật ra vì lâu rồi không gặp anh cho nên tôi muốn nhìn thấy anh."

Sau khi nói một đống lời Hà Thiên Tỉ lại im lặng hồi lâu, vô thức cắn móng tay, lại cắn thêm một hồi.

Hạ Giai Lâm gọi hắn một tiếng, lúc này ý thức mở trở về, hắn chậm chạp nói 'Ờ', ngón tay máu chảy đầm đìa bị quẹt loạn xạ vào quần, sau đó lại bứt bứt mớ tóc trên trán, ánh mắt có chút xa xăm, không quên mở miệng đâm chọc: "Chị Giai Lâm, chị nhiều chuyện ghê."

Hạ Giai Lâm không nói lời nào.

Hà Thiên Tỉ lại nói tiếp: "Nhưng tôi rất khờ, dù sao tôi cũng chỉ là đứa mồm to óc bã đậu, các người cả ngày cũng cười nhạo tôi mà. Anh ấy đến tôi rất vui nhưng ngoài miệng vẫn châm chọc vài câu..."

Hà Thiên Tỉ nói một câu dường như cần rất nhiều sức lực, sau khi nói còn im lặng hồi lâu, mới mờ mịt hỏi: "Chị nói xem có phải vì vậy nên anh ấy mới tức giận, mới hận tôi không?"

Đời này hắn hiếm khi nào nhớ lại những chuyện mình từng làm, ít lúc cẩn thận ngẫm lại về những chuyện đã qua trong cuộc sống, chưa từng để bản thân tỉnh táo.

Hắn ngơ ngác hỏi tiếp: "Anh ấy vốn không thích gia đình tôi, ảnh cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu, còn tôi lại luôn có bộ dáng ăn trên ngồi trước, khi tôi mười tám anh ấy nói ảnh ghét tôi, hận tôi."

Hạ Giai Lâm cảm thấy logic của Hà Thiên Tỉ đang tiến vào cái vòng luẩn quẩn, theo nhận thức của chị ta về Hình Từ Cảnh, đó cũng phải chuyện gì to tát để anh phải ghi hận lâu như thế, chiếu theo lời của Hình Từ Cảnh, anh hoàn toàn có thể cắt đứt mọi chuyện trong tương lai với Hà Thiên Tỉ, Hạ Giai Lâm muốn an ủi hắn.

"Cậu nghĩ sai rồi."

Hà Thiên Tỉ hơi dừng lại, ngón tay ma sát ống quần: "Anh ấy nói cho tôi biết, người nhà của anh ấy qua đời vì sự cố nhà cửa, lúc ấy tôi không biết nguyên nhân, cũng không biết nên tiếp tục đề tài này thế nào, trước giờ tôi không dám nhắc tới chuyện này với anh ấy, lúc trước mỗi tối khi bị ác mộng làm tỉnh giấc ảnh đều khóc, tôi không dám hỏi, cũng không nghĩ ra được cách nào để an ủi anh ấy.”

Hạ Giai Lâm dừng lại một chút.

Hà Thiên Tỉ gối đầu lên chân mình, qua thật lâu mới nghẹn ngào nói tiếp: “Anh ấy nói nhà gia đình anh ấy mua ở là do công ty của ba mẹ tôi bán, nhiều năm qua anh ấy ở với gia đình tôi, với ảnh chính là ác mộng.”

Hạ Giai Lâm chần chờ, phút chốc không biết nên mở miệng làm sao.

Hà Thiên Tỉ hắng giọng: “Nhưng mà, tôi không hiểu. Rõ ràng quan hệ của tôi và anh ấy trước đây tốt như thế mà, tôi và anh ấy tốt thế cơ mà, bởi vì nợ máu gia đình anh ấy bị nhà sụp qua đời mà hận tôi, cái này đúng là không có đạo lý mà, có phải không Chị Giai Lâm, vậy có phải tôi không phải là con của ba mẹ tôi là được rồi không...”

-

Qua thời gian hơn mười năm, Hà Thiên Tỉ vẫn không thể nào hiểu được, đây là một loại trách nhiệm liên đới, đối với Hình Từ Cảnh, từ đầu hắn đã có tội cho dù trước đây hắn không biết cái gì, cho dù khi thời điểm mười máy tuổi hắn cảm thấy quan hệ của mình và Hình Từ Cảnh tốt đến mức ôm nhau ngủ chung trên một chiếc giường, đều không thể bù đắp lại tội lỗi ban đầu mà ba mẹ hắn đã gây ra.

Hà Thiên Tỉ không còn cách nào, sau khi trưởng thành hắn không có cách nào đối diện với Hình Từ Cảnh, cũng bởi vì loại mờ mịt luống cuống này mà suy sụp trong thời gian dài, hắn rời nhà đi, rời khỏi Hình Từ Cảnh, nhưng Hình Từ Cảnh lại cố tình đến bên cạnh hắn, đến khinh bỉ châm chọc thái độ đối với cuộc sống của hắn, cảm thấy những đau đớn trong cuộc sống của hắn đều không đáng nhắc tới, bắt hắn phải tiếp tục cam chịu.

- -- Lòng dạ Hình Từ Cảnh quá ác độc, cho nên hắn không có cách nào nghĩ rằng người này không hận mình.

Vài năm sau, hắn phải tự tìm lại bản thân để trả nợ cái hậu quả mà công ty ba mẹ hắn gây ra.

Hạ Giai Lâm nói hắn thích Hình Từ Cảnh, Hà Thiên Tỉ nghĩ rằng, một người phải ti tiện tới mức nào mới thích một người như vậy.

Khi Hình Từ Cảnh còn sống Hà Thiên Tỉ tuyệt đối không bao giờ thừa nhận chuyện này, nhưng sau khi Hình Từ Cảnh qua đời, dường như cái gì cũng không còn ý nghĩa, những gì xảy ra trước đó không còn ý nghĩa gì nữa.

Mười tám tuổi, Hà Thiên Tỉ biết người này hận mình nên khϊếp sợ, khó tin đến mức năm hai mươi mấy vẫn vì sự chuyển biến quan hệ của hai người mà đau lòng, suy sụp, thậm chí giờ phút này, hai mươi chín tuổi hắn cho rằng bảy tám năm qua mình giãy dụa, phản kháng đều không có ý nghĩa.

Cho dù lúc đó hắn cảm nhận được hai người sẽ có kết quả như thế nào, là hắn và Hình Từ Cảnh tự oán hận nhau, sống tới khi cả hai cùng chết đi, thẳng đến một ngày, trước khi chết một giây, hắn mới miễn cưỡng phản ứng lại, nói một câu thiệt tình với Hình Từ Cảnh, cười nhạo Hình Từ Cảnh rằng --- “Ngu xuẩn chưa, anh muốn trả thù ông đây cả đời, ông đây sẽ cùng một chỗ với anh cả đời, hiện tại anh phục hay không?”

Trong tầm nhìn của mình, trước khi tấm vải trắng phủ lên người, hắn sẽ thật lòng thật dạ hỏi Hình Từ Cảnh một câu--- “Hình Từ Cảnh, anh sống trên đời này, từ sau khi gia đình gặp biến cố, có phải chưa từng vui vẻ một ngày nào không?”

Đến bây giờ lại rơi vào kết cục không người để hỏi.