Mê Mẩn (U Mê)

Chương 10: Không lẽ .... cô gái này thật sự thích mình?

Chương 10

“Ta cùng nàng quen biết đã được hai năm, thiệt tình là một cô gái không tồi chút nào.’’ Diêu Nhiễm hứng thú bừng bừng , càng nói càng giống như thật vậy.

Kiều Chi Du không thèm để ý, một câu tách ra đề tài, ‘’ Mới uống hai ly đã say sao?’’

Diêu Nhiễm ngày thường đại khái là thích nói vui đùa, nàng có bản lĩnh, nói đùa nói vui mà có thể nói giống như thật.

“Được rồi , cụng ly, cụng ly.” Diêu Nhiễm xem Kiều Chi Du tựa hồ như không có hứng thú, liền không tiếp tục cái đề tài này, vừa mới thấy Qúy tiểu thư có điểm chú ý tới Kiều Chi Du , mới tâm huyết đang trào lôi ra sự việc như vậy.

Kỳ thật cũng không có nhiều nghiêm túc.

Rốt cuộc xu hướng giới tính điều này sao có thể thay đổi bất thường được.

Nhưng Kiều Chi Du ngồi âm thầm uống rượu, tâm tư còn để trên những lời Diêu Nhiễm vừa nói kia. Qúy Hi thường thường nhìn đến nàng, kỳ thật nàng có phát hiện ra……

Hơn nữa, đã không phải lần đầu tiên.

*

Thời gian quán kỉ niệm mở đến quá muộn, Qúy Hi trở lại ký túc xá đã là 3 giờ sáng, ngày hôm sau ngủ một giấc đến giữa trưa, nàng mở mắt ra, khi đó trong phòng ánh sáng mặt trời đã chói mắt.

Quý Hi cau mày, lười nhác sờ qua điện thoại. Vừa thấy thời gian, nàng vội vàng bật người dậy.

Thiếu chút nữa ngủ quên.

Buổi chiều hai giờ rưỡi còn phải đi dậy, hiện tại đã 13 giờ 45, không đến một tiếng nữa.

Cũng không rảnh để ăn cơm, Qúy Hi động tác thực mau, không chuẩn bị trang điểm gì, thay một bộ áo thung rộng thùng thình, cùng với quần jean, đi đôi giày thể thao màu trắng chạy vội ra cửa.

Tàu điện ngầm chuyển tới giao thông công cộng.

14 giờ 29 phút , Qúy Hi đi dưới ánh mặt trời nắng gắt, hơi thở phì phò ấn chuông cửa nhà Kiều gia vang lên.

Tháng sáu Bắc Lâm giờ ngọ, thật nóng.

Tới mở cửa là Kiều Chi Du, tay phải đang nắm Kiều Thanh.

“Xin lỗi, ta tới chậm.” Qúy Hi cười ái ngại trước, tuy rằng vừa đúng giờ, không tính là trễ, nhưng nàng ngày thường có thói quen đến trước 10p.

Kiều Chi Du mở cửa ra, tầm mắt dừng lại ngắn ngủi vài giây, dưới ánh mặt trời tươi cười, thoải mái thanh âm thật tươi đẹp.

Ra tới nhìn , Qúy Hi để mặt hoàn toàn mộc , tới son môi còn không đánh, bất quá môi nàng phiến hồng tự nhiên nhàn nhạt, bản thân liền rất đẹp. Cánh môi đúng là vừa vặn không mỏng không dầy, nhìn thật mềm mại.

Thấy Kiều Chi Du nhìn chằm chằm mặt mình, không nói chuyện, Qúy Hi thầm nghĩ, chính mình trang điểm lên quá khác như vậy sao?.

Kiều Thanh nhìn đến Qúy Hi tới, gấp không chờ nổi chạy ra đón tiến lên, giữ chặt tay Qúy Hi vui vẻ kêu, “Lão sư, ngươi làm sao giờ mới đến.”

Kiều Chi Du cầm cái tay không , Qúy tiểu thư thật có bản lĩnh, mới không đến một tháng, Kiều Thanh liền cùng với Qúy Hi thân biết bằng mình, ngày thường lúc không có Qúy Hi , Kiều Thanh lúc nào cũng cuốn lấy nàng hỏi, khi nào Qúy lão sư mới tới.

“Vậy lần sau lão sư sẽ tới sớm một chút nha.” Qúy Hi ngồi xổm xuống, ôm Kiều Thanh nói.

“Có thể hay không người tới nhiều hơn vài lần nữa?” Kiều Thanh nhỏ giọng hỏi, con mắt màu đen tràn đầy mong chờ, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Chi Du , “Dì, ngươi làm Qúy lão sư tới nhiều hơn vài lần được không?”

Kiều Thanh ngày thường sẽ không nói nhiều như vậy, chỉ cần nói đến Qúy Hi , nàng mới nói nhiều hơn chút.

Qúy Hi lần đầu tiên gặp phải một học sinh muốn học thêm nhiều lần như vậy, bất quá nàng hiểu rõ, tiểu gia hỏa này đem mình trở thành người bạn duy nhất của nàng, cho lên mới nhớ nhiều như vậy.

“Ngươi muốn lão sư tới thêm vài lần nữa?” Kiều Chi Du nửa ngồi xổm hỏi Kiều Thanh, nàng cũng nghĩ Qúy Hi có thể tới thêm vài lần nữa, từ lúc Qúy Hi dậy học cho Kiều Thanh, nàng tính cách đã thay đổi không ít.

Kiều Thanh có lòng tham nhỏ , rầm rì nói: “Mỗi ngày đều tới .”

Quý Hi bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọc tới, cười không ngừng.

Kiều Chi Du : “ Ngoan, trước tiên vào học với lão sư đã.”

Kiều Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Thứ bảy chủ nhật buổi chiều, Qúy Hi bình thường là dậy cho Kiều Thanh hơn hai tiếng rưỡi một ngày.

Kiều Thanh là cô bé lanh lợi, rõ ràng học xong lại muốn nói học không được, muốn cho Qúy Hi giảng nhiều hơn, Qúy Hi liền nói nếu có thể đem đề làm ra xong, liền vẽ tranh cho nàng xem, kết quả Kiều Thanh làm bài cực nhanh.

Cho nên mỗi lần lên lớp xong, Qúy Hi đều sẽ vẽ một bức tranh đơn giản cho Kiều Thanh.

Hơn 5 giờ chiều, Kiều Chi Du vào phòng.

Lúc này Qúy Hi đã dạy xong, “Hôm nay muốn lão sư vẽ gì nào?”

Kiều Thanh mắt nhỏ vừa chuyển bảo, “Lão sư cái gì đều cũng sẽ họa sao?”

Quý Hi kiên nhẫn hỏi: “Ngươi nghĩ tới vẽ cái gì nha?”

Kiều Thanh kéo qua Kiều Chi Du, “Lão sư họa dì .”

Quý Hi còn tưởng Kiều Thanh muốn vẽ nhân vật hoạt hình nào, nghe nói đến vẽ Kiều Chi Du xong, nàng hỏi trước ý kiến của Kiều Chi Du, “Kiều tổng, có thể chứ?”

Tính thêm một phần tư tâm, kỳ thật lần đầu tiên ở quán bar gặp mặt, Qúy Hi liền có ý tưởng muốn vẽ Kiều Chi Du , rất có hương vị.

Kiều Chi Du : “ Có Thể.’’

Nói xong, nàng liền phối hợp ở tủ sách đối diện ngồi xuống, cũng muốn nhìn một chút xem vẽ ra cái gì.

Đang lúc hoàng hôn, bầu trời lạnh lên. Gió thổi ngoài phòng lay động cành cây, ngồi ở bên cửa sổ vẽ tranh, thực là một sự kiện có ý nghĩa. Chẳng qua phòng có chút lớn, thổi đến tóc dài bay bay.

Động bút trước, Qúy Hi dùng tay vuốt vuốt tóc rối, lại cầm trên bàn một cây bút trì chuyển động một vòng cuốn lên, động tác giỏi giang, chỉ chốc lát tóc xõa đã được cuốn lên sau đầu.

Kiều Chi Du còn không thấy rõ, liền thấy Qúy Hi đem tóc dài quấn lên rồi, lộ ra một khuân mặt thanh tú trái xoan.

Rất thần kỳ.

Quý Hi đặt bút vẽ.

Nàng tuy rằng không phải vẽ chân dung như Khương Niệm, nhưng không thể không nói, vẽ mỹ nữ là một việc hưởng thụ thực sự. Từ mặt hình dáng đến ngũ quan, tinh tế suy tính, cảnh đẹp ý vui.

‘’Khi nào học vẽ tranh ?’’

‘’Sau khi học đại học, chính là yêu thích.’’ Qúy Hi vừa vẽ vừa trả lời.

Quý Hi trong lúc vẽ tranh thật an tĩnh, cả người đều mê mẩn , như hoàn toàn rơi vào thế giới của chính mình, không chịu quấy rầy. Mặt mày ngưng thần, phi thường giống chuyên chú.

Kiều Chi Du ánh mắt cũng không trốn tránh, rất hào phóng mà nhìn Qúy Hi chằm chằm vẽ chính mình, nàng cũng thẳng tắp nhìn mặt Qúy Hi, hai người cứ vậy cho nhau đánh giá , liền đối với đối phương trên mặt có vị trí gì đều nhớ rõ ràng.

Hai người đối diện đã lâu, dễ dàng phát sinh một chút tâm lý biến hóa, tỷ như lúc Qúy Hi đôi mắt nhìn chằm chằm nàng từ môi nhìn lên…….Kiều Chi Du ánh mắt lại buông xuống phía dưới, từ trên mặt Qúy Hi nhìn sang giấy vẽ.

Một trận gió mạnh thổi tới, đột nhiên.

Qúy Hi nhìn chằm chằm Kiều Chi Du : ‘’Đừng nhúc nhích.’’

‘’Cái gì ?’’

‘’Trên tóc có sâu.’’ Vừa mới từ ngoài cửa sổ trên cây bay vào đây, một con sâu nhỏ màu xanh lá, vừa đến mùa hè, muỗi cũng nhiều.

Kiều Chi Du cứng đờ, quả nhiên không nhúc nhích. Chờ Qúy Hi hỗ trợ xử lý.

Quý Hi đứng lên, cách tủ sách , đến Kiều Chi Du phủ qua thân, dùng khăn giấy nhẹ nhàng bao lại con sâu. Thật cẩn thận.

‘’ Được chưa ?’’ Kiều Chi Du hỏi.

‘’Ân, được rồi.’’

Quý Hi khi nói chuyện thực nhẹ nhàng, giữa môi thở ra một hơi khinh khinh nhu nhu quét ra ở bên tai Kiều Chi Du, Kiều Chi Du lúc này mới ý thức được hai người hiện tại khoảng cách rất ám muội, đối phương trên người có mùi hương thoang thoảng , không phải mùi của nước hoa, so với nước hoa lại càng tự nhiên thoải mái.

Chỉ là trong chốc lát, hương khí liền tan.

Qúy Hi ném con sâu ra ngoài cửa sổ, đem giấy lém vào thùng rác, quay đầu lại xem Kiều tổng vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn bộ dáng nghe lời, cũng không biết vì cái gì, hiện tại khóe môi bất giác gợi lên một ý cười nhạt. Nàng nói : ‘’Cái kia sâu không cắn người.’’

Kiều Chi Du không cấm nữ vương thức thời hỏi lại : ‘’Có gì buồn cười.’’

‘’Không cười a.’’ Qúy Hi bày ra bộ mặt nào dám cười đâu.

Kiều Chi Du nhìn bị Qúy Hi nói những lời này chọc cười, thả lỏng cười, từ tận đáy lòng.

Qúy Hi vừa lúc nắm lấy cơ hội, đem nụ cười xinh đẹp này phác họa lên giấy chính mình vẽ lên. Khi vẽ tranh, khóe miệng Qúy Hi vẫn duy trì độ cung một nụ cười nhỏ , cũng chỉ có vẽ tranh, nàng mới có thể như vậy thả lòng vui vẻ.

Chạng vạng thoải mái vui sướиɠ.

Một người cúi đầu vẽ tranh , một người an tĩnh bị họa, bút vẽ cọ sát lên âm thanh giấy vẽ, sàn sàn, làm nhân tâm bình tĩnh, cũng làm thời gian ở lại thong thả.

Kiều Chi Du rũ mắt xem giấy vẽ, ‘’Còn chưa xong sao ?’’

Quý Hi nói : ‘’Lập tức là xong rồi.’’

Thói quen thêm chữ ký và ngày vẽ lên mặt sau, một bức họa hoàn thành. Qúy Hi chỉ vẽ tả mỗi mặt, mà ký tên thêm nho nhỏ « jx » cùng ngày , vừa lúc thêm bức họa ở vị trí đầu vai, tựa như một tiểu hình xăm mình.

An tĩnh hồi lâu Kiều Thanh ló ra một cái đầu, tay nhỏ chỉ vào : ‘’Lão sư đem dì họa thật xinh đẹp.’’

‘’Dì vốn dĩ rất xinh đẹp.’’ Qúy Hi sờ sờ khuôn mặt Kiều Thanh, thuận miệng nói.

Kiều Chi Du nghe xong, không tỏ vẻ gì, nhưng vẫn như có như không cười một cái.

Nếu bức họa chính là Kiều Chi Du, Qúy Hi liền cùng Kiều Thanh thương lượng, ‘’Hôm nay bức họa tiểu thanh đưa cho dì đi , được không ?’’

‘’Được, đưa cho dì.’’ Kiều Thanh đem bức họa cho Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du tiếp nhận giấy vẽ, tinh tế nhìn, thế nhưng cảm thấy người trên giấy vẽ có điểm xa lạ, chính mình có thời điểm nào cười vui vẻ vậy sao ?

Có lẽ vừa mới đi.

‘’Dì, ngươi có thích hay không ?’’

Kiều Chi Du gật đầu : ‘’Thích.’’

Lúc này Qúy Hi cũng lễ phép cười một câu : ‘’Thích liền tốt.’’

Kiều Chi Du nhìn mắt Qúy Hi, lại cúi đầu nhìn giấy vẽ trên chính bức họa vẽ mình ký tên đối phương. Nhớ tới ánh măt nàng khi vẽ chăm chú mê mẩn, Kiều Chi Du tức thì nảy ra một ý niệm, cô nương này……..Thật sự thích mình.