Nắng Gắt

Chương 13

Tôi quyết định mình phải phấn chấn lên.

Thế nhưng tuyệt đối không tính giây phút này bị Khương Nhuệ lôi lên máy bay.

“Chị, chị lớn như vậy rồi, đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?”

Tôi bị mấy chữ “không biết xấu hổ” của nó làm cho mịt mờ, tức giận nói: “Ai bảo thế, chẳng lẽ bị người ta lừa cũng không được kháng nghị một chút sao? Rõ ràng mày nói với chị tháng bảy mới đi, vậy mà hôm nay là ngày bao nhiêu hả? Mấy ngày nữa mới tới tháng bảy.”

Khương Nhuệ cười hì hì: “Không phải là em muốn tốt cho chị à? Em cố ý nói muộn hơn vài ngày là để chị không kịp lo lắng đã phải lên máy bay. Như vậy đối với chị là tốt chứ sao. Thấy em thông minh không?”

“…”

Thông minh cái đầu nhà cậu.

Ngồi vào chỗ rồi, Khương Nhuệ an ủi tôi: “Được rồi, em biết chị một lần bị rắn cắn mười năm sợ máy bay, lát nữa máy bay cất cánh rồi sẽ không phải sợ nữa.”

“Vì sao?”sahara

“Chị cũng không bị say máy bay, thực ra chỉ là sợ chết thôi không phải ư? Sống chết có số, phú quý tại thiên. Chị nghĩ nhiều làm gì chứ.” Khương Nhuệ nhún vai.

“…” Tôi yên lặng rút tờ tạp chí ra nhìn, ai oán than: “Rốt cuộc thì vì sao chị lại đồng ý thay mợ đưa mày đi cơ chứ.”

“Được đi chơi lại còn chê.” Nó rung đùi đắc ý nói cái câu không biết móc ở đâu ra, “Trèo non lội suối ngắm phong cảnh, tựa như vượt qua nghìn vạn khổ đau đuổi theo một đoạn cảm tình. Chị, lấy hết dũng khí của chị ra ngắm cảnh đi thôi.”

Đối với cái thủ đoạn chữa trị vết thương một cách rất vô lại của thằng em này tôi đã sớm không còn phản ứng nữa rồi, tôi không hào hứng gì quay sang lườm nó một cái:

“Ồ, vậy thì cậu ngắm cảnh xong rồi sẽ bỏ đi phải không?”

Khương Nhuệ mờ mịt quay sang hỏi tôi: “Không thì cứ ở trong đó luôn đi.”

Tôi lập tức khinh bỉ nó: “Cho nên nếu như hết tình cảm thì cậu cũng bỏ người ta mà đi phải không? Đúng là công tử đào hoa.”

Rất tốt, lần này rốt cục đến lượt nó hết chỗ nói. Yên tĩnh làm sao!

Kết quả, yên tĩnh chưa được bao lâu, nó không có gì làm liền giật tờ tạp chí trên tay tôi, hưng phấn nói với tôi: “Nào, chị yêu, chúng ta chụp một kiểu ảnh chung, gọi là kỉ niệm lúc xuất phát.”

Tôi lập tức đẩy nó ra: “Không, ngộ nhỡ lại thành di ảnh (*).”

(*) di ảnh: ảnh thờ. (hai chị em nhà này, chuẩn bị đi xa mà nói toàn những điều xui xẻo hết cỡ >_