Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 27: Cám ơn vì đã có anh

Cảm ơn anh, cũng cảm ơn chính bản thân em, vào thời điểm chính xác nhất đã gặp được anh, có một cuộc sống tươi đẹp như em của hiện tại.

Type: My Trần

Vợ chồng Lộ Ôn Diên đã đi du lịch nước ngoài, bỏ lại mọi công việc ở Hoàn Quang cho Trần Tử Hàn và anh ruột của Lộ Ưng Diên – Lộ Ôn Thịnh toàn quyền giải quyết. Mấy năm gần đây Trần Tử Hàn theo Lộ Ôn Diên xử lý mọi việc, nghiễm nhiên quen thuộc với các công việc trong công ty hơn Lộ Ôn Thịnh. Sở dĩ Lộ Ôn Thịnh bị đặt vào vị trí này đa phần là do Lộ gia không chấp nhận giao công ty cho người ngoài, dù chỉ là trong thời gian ngắn, sự tồn tại của Lộ Ôn Thịnh giống như giám sát việc làm của Trần Tử Hàn hơn, Trần Tử Hàn bận rộn đủ đường.

Vương Y Bối thấy Trần Tử Hàn ngày nào cũng bận đến tối khuya, trong lòng có phần không vui, nghĩ đến chuyện anh vì Lộ Ôn Diên mà bán mạng, còn bị bố mẹ của Lộ Ôn Diên nghi ngờ thì càng cảm thấy Trần Tử Hàn đang làm chuyện cực nhau vô ích. Đối với sự trách móc của cô, Trần Tử Hàn lại không thấy gì, anh chỉ nghĩ rằng bố mẹ Lộ Ôn Diên suy nghĩ thế cũng bình thường. Anh không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ biết bản thân có trách nhiệm phải làm tốt công việc hiện tại. Ai cũng biết, chính Trần Tử Hàn lại càng rõ Lộ Ôn Diên rất coi trọng anh. Nếu không có sự tín nhiệm và cân nhắc của anh ta thì cho dù anh có năng lực đến đâu cũng chẳng thể leo đến vị trí hôm nay.

Vương Y Bối cũng chỉ tiện miệng than vãn thế thôi, chứ cô cũng không muốn bắt Trần Tử Hàn làm gì cả, cô chỉ có thể mang café đến thư phòng cho anh. Cô biết anh có thể ở lại công ty để làm việc, song anh vẫn về nhà, anh không nói nhưng cô hiểu được ý nghĩa đằng sau những việc trông có vẻ bình thường của anh. Lúc ở nhà, cho dù họ không ngồi với nhau thì đó cũng là nhà của hai người, sẽ không cô đơn như khi chỉ có một người.

Cô bưng café vào thư phòng, nhin anh nói: “Anh có từng nghĩ đến việc mở công ty riêng không?”.

Với vị trí này của Trần Tử Hàn, trong tay anh đã bắt đầu có những mối quan hệ riêng, thậm chí nếu nói khó nghe một chút thì anh có thể cướp đi một số nghiệp vụ của Hoàn Quang, thế nên mới có nhiều người sau khi đạt được chức vụ cao thì đã chọn tách ra hoạt động riêng, dù sao vị trí dù có cao đến mấy, trong mắt người sẽ vẫn chỉ là làm công ăn lương mà thôi.

Trần Tử Hàn không ngờ cô hỏi như vậy, bất giác nhìn cô, tưởng rằng cô đang suy nghĩ chuyện gì, dù sao phụ nữ luôn thích đặt ra một yêu cầu nào đó với đàn ông, mong muốn người đàn ông của mình ngày một tốt hơn, đặc biệt là về mặt sự nghiệp. Song nhìn sắc mặt của cô, anh biết cô chỉ hỏi vu vơ thế thôi, “Có chứ.” Anh cười khẽ, “Nhưng chắc anh sẽ không làm thế, anh không muốn chịu trách nhiệm với ai ngoại trừ người nhà mình, cũng không muốn cuộc đời có quá nhiều trắc trở, có lẽ anh thật sự không phải người đàn ông có chí tiến thủ, không ôm mộng anh hùng”.

Vương Y Bối rất hiểu suy nghĩ của Trần Tử Hàn, nếu bản thân lập công ty riêng vậy phải chịu trách nhiệm với nhân viên của mình, để công ty mỗi lúc một tốt hơn, nhất định phải làm những việc mà trước kia bản thân không muốn làm. Đến lúc đó những trở ngại đương nhiên sẽ ập đến, mà như hiện tại, nếu có một ngày anh cảm thấy không vui, một là đơn từ chức có thể khiến anh lập tức thoát ly khỏi mọi thứ, không cần suy nghĩ đến những việc khác.

Suốt một tháng, Trần Tử Hàn bận đến không có cả thời gian để thở, Vương Y Bối thấy anh gầy đi, điều đó khiến cô càng bực Lộ Ôn Diên, anh ta chạy đi chơi, giao công ty lại cho Trần Tử Hàn, thật quá đáng! Đối với chuyện này, biểu hiện của Trần Tử Hàn là ôm lấy cô và an ủi: “Không sao, đợi anh ta trở về, anh sẽ trả thù anh ta, cũng quẳng lại mọi thứ mà đi du lịch”.

Một tháng sau, cuối cùng Lộ Ôn Diên cũng quay lại, công thần Trần Tử Hàn được năm ngày nghỉ phép. Vương Y Bối thầm mắng mỏ Lộ Ôn Diên, năm ngày phép đã bao gồm hai ngày cuối tuần, thật ra chỉ cho Trần Tử Hàn nghỉ thêm ba ngày mà thôi, Lộ Ôn Diên này đúng là quá vô sỉ!

Vương Y Bối cũng xin nghỉ vài ngày, lập tức cùng Trần Tử Hàn đáp máy bay ra nước ngoài chơi, nơi họ đến là một quốc gia rất nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả mọi thứ cũng rất rẻ. Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là du khách đến từ khắp nơi trên thế giới còn nhiều hơn cả số dân bản địa.

Ngày đầu tiên hai vợ chồng Vương Y Bối quyết định sẽ mua vé xem buổi biểu diễn của thế giới thứ ba, rồi tham gia một buổi tiệc đốt lửa trại, chèo thuyền ven bờ biển, khi nào chơi đến mệt mới quay về khách sạn.

Về đến khách sạn không lâu thì có nhân viên phục vụ mang đồ dùng chuẩn bị cho bữa tiệc “rượu vang và nến” đến. Cô nhìn Trần Tử Hàn, muốn cười nhạo anh từng tuổi này còn thích chơi trò lãng mạn bất ngờ, dù có chút cũ rich nhưng cô lại rất thích. Hai người hưởng thụ bữa tối lãng mạn, rồi khiêu vũ trong không gian âm nhạc ấm cúng.

“Chơi bài nhé!” Khiêu vũ xong, Trần Tử Hàn đề nghị.

“Không thèm.”

“Em không tự tin về bản thân, cảm thấy nhất định sẽ thua hả?”

Bị Trần Tử Hàn khích, Vương Y Bối nhận lời chơi bài với anh. Cô không giỏi tính toán nên chọn chơi trò “trác kim hoa”. Kết quả dù bài của Vương Y Bối tốt hay xấu cô cũng đều thua thảm hại, cô rất không phục. Rõ ràng bài lớn hơn mà anh lại tỏ vẻ chiến thắng đã nằm trong tầm tay, thế là cô chủ động nhận thua, nhìn thấy là bài cuối cùng của anh, trong tích tắc cô buồn bực chết đi được. Lần sau khi cô chơi đến cùng, lại phát hiện ra bài của anh đúng là lớn hơn của cô, lúc đó cô tỏ vẻ khó hiểu kiểu “rốt cuộc là vận khí kiểu gì đây?”

Trần Tử Hàn ném bài trong tay lên bàn, “Thôi, không chơi nữa”. Người luôn thua thì không có hứng thú, kẻ luôn thắng cũng không chẳng thấy ý nghĩa gì.

“Không chịu, em phải thắng vài lần mới được.” Vương Y Bối trở nên rất hào hứng, cô từng nghe nói trò này chính là đấu trường tâm lý, bây giờ mới thật sự hiểu được, cũng cảm thấy rất thú vị, chỉ là ba lá bài mà có thể có nhiều khả năng đến thế.

“Nhưng anh hết hứng rồi.” Anh nói xong nheo mắt lại, vẻ rất hứng thú, “Trừ phi có chiêu gì đó hấp dẫn anh thì may ra…”.

“Cược tiền?”

Anh thò một ngón tay ra lắc lắc, “Cởi đồ”.

“Anh…” Vương Y Bối đỏ bừng mặt, “Hứ!”.

“Nếu không chịu thì anh đi tắm đây …” Anh tỏ vẻ bình thản.

Vương Y Bối cắn môi, “Này, anh quay lại đây …”.

Hai người lại ngồi xuống chiến đấu, cô chơi rất cẩn thận nhưng vẫn thua mãi, ván đầu tiên kết thúc, áo khoác bị cởi ra. Sau đó Vương Y Bối giở trò gian lận, dây chuyền cũng miễn cưỡng được coi là “quần áo”, cũng may áo khoác của cô khá dài, sau khi cởϊ qυầи cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng khi thua lần nữa thì cô bắt đầu nổi điên.

Vương Y Bối do dự mãi rồi mới cởi áσ ɭóŧ bên trong ra, cô trừng mắt nhìn Trần Tử Hàn đang ngắm cô, mặt đỏ như gà chọi, sau đó cô dứt khoát làm liểu, “Lại lần nữa.” Kết cục cô thật sự được nếm trải cái gọi là “thua đến qυầи ɭóŧ cũng không còn”.

Trần Tử Hàn nhìn bộ quần áo trên người cô, không xuyên thấu nhưng cứ nghĩ đến cảnh xuân ẩn hiện bên dưới là nơi nào đó trên cơ thể không tránh khỏi có phản ứng. Vương Y Bối nhìn ánh mắt anh, trợn mắt, “Sói háo sắc”.

“Chỉ háo sắc với em thôi.”

Ván cuối cùng, Vương Y Bối nắm chắc cô có thể lật ngược thế cờ, ai ngờ vẫn thua. Lần này không đợi Trần Tử Hàn nhìn, cô đã bỏ chạy, anh lập tức đuổi theo sau. Hai người chạy vòng vòng trong phòng, cuối cùng cô bị anh ôm chặt, nhìn anh với bộ dạng đáng thương, “Anh chằng biết nhường nhịn em gì hết.” Vẻ mặt tủi thân cực độ.

“Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua.” Anh vừa nói vừa kéo áo cô.

“Đừng mà.” Cô tỏ vẻ có chết cũng không khuất phục.

Anh nhìn cô mấy giây, “Được, nhưng bắt buộc phải nhận lời anh một chuyện, cho dù anh hỏi gì, em cũng phải trả lời thành thật”.

“Được, được, được.” Để bảo vệ chiếc áo cuối cùng, cô nhận lời không chút do dự.

Hai người đi tắm, sau đó lên giường nằm, anh ôm cô vào lòng, “Đừng có gian lận, ban nãy em đã nhận lời anh một việc, bây giờ anh muốn em thực hiện lời hứa lúc nãy”.

“Hử? Anh muốn biết gì?”

“Anh muốn biết chuyện mà trong lòng em không muốn anh biết nhất.”