Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 24: Ấu trĩ bướng bỉnh

Khi em than thở với bạn bè rằng anh càng lúc càng ấu trĩ, bạn em đã cười nói, "Ấu trĩ và bướng bỉnh đúng là một cặp trời sinh!". Đó là lời chúc phúc đẹp nhất mà tôi từng được nghe.

Từ khi Mạc Oánh Oánh và Vương Y Bối cùng có chung "bí mật" khi nhìn thấy Vương Y Bối lấy điện thoại ra sẽ cố ý chớp mắt với cô, vui mừng chồm đến hỏi nhỏ: "Đang nói chuyện với ông xã yêu quỷ hả chị?" Vì điều này, Vương Y Bối tỏ ra không tài nào chịu đựng nổi. Những đồng nghiệp khác lại tưởng Mạc Oánh Oánh muốn vào tổ của Vương Y Bối nên đang lấy lòng cô, còn khen Mạc Oánh Oánh cuối cùng cũng giác ngộ rồi.

Trong lúc cả phòng bị trưởng phòng mới làm cho hỗn loạn, rối tung, thì anh ta lại bày tỏ sự bất lực sâu sắc ,cảm thấy cấp dưới của mình đúng là vô phương cứu chữa (bạn không đọc nhầm đâu, là anh ta cảm thấy người của cái phòng này tư tưởng cũ kỹ, không thể theo kịp thời đại, hết thuốc chữa), anh ta ở lại đây chẳng qua chỉ lãng phí thời gian, thế nên vị trưởng phòng với tư tưởng tân tiến đã lập tức phất áo ra đi mà chẳng buồn mang theo một vầng mây ấm.

Trưởng phòng tiền nhiệm vừa đi, đám nhân viên mừng đến chảy nước mắt, xúm xít lại nghĩ xem có cần đi mua pháo về để chúc mừng hay không. Tiếp đó, một vấn đề quan trọng đã phát sinh, chức trưởng phòng lại bỏ trống, rốt cuộc ai sẽ lên nhận chức? Nhân viên trong phòng bàn tán ra vào mà không hay biết rằng vị trí đó Dương tổng từng hứa hẹn dành cho Vương Y Bối .Họ đánh cược xem rốt cuộc Nhậm Tiểu Minh và Vương Y Bối ai sẽ có được chức vụ này.

Lúc Vương Y Bối biết tin mình đang trở thành đối tượng cá cược từ "tiểu đặc vụ" Mạc Oánh Oánh, tâm trạng cô có chút kỳ lạ, chẳng biết nên buồn hay vui nữa.

Sau một cuộc họp, Nhậm Tiểu Minh nhìnVương Y Bối ,người phụ nữ này khiến tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp, bắt đầu từ lúc cô vào công ty, anh ta đã thấy khó chịu. Một cô gái mong manh yếu ớt lại giữ chức vụ ngang bằng với mình, anh ta không thừa nhận năng lực của cô, cảm thấy chẳng qua cô chỉ lợi dụng tuổi trẻ và gương mặt xinh đẹp nên mới tiến được đến vị trí hôm nay. Vì thế khi Vương Y Bối từ thành phố An quay về, anh ta càng được nước lấn tới, cảm thấy Vương Y Bối không những không ôm được chân Thẩm Lam, mà cơ hội thăng chức nghiễm nhiên sẽ không có, đúng là không trộm được gà còn mất ba nắm thóc, chỉ có Dương tổng là cảm thấy Vương Y Bối đó vô cùng có tiềm năng mà thôi.

Khi Vương Y Bối trở về, đặc biệt là dưới sự chỉ đạo rối loạn của vị trưởng phòng kia, Nhậm Tiểu Minh mới chịu thừa nhận một sự thật, cô gái đó bình tĩnh và có năng lực hơn anh ta tưởng, cô tỏ ra ung dung điềm đạm, ngay cả anh ta cũng thấy nghẹn lời. Mà bây giờ chức trưởng phòng bỏ trống, với tác phong làm việc của Dương tổng, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về Vương Y Bối.

Nhậm Tiểu Minh đi cạnh Vương Y Bối, "Tổ trưởng Vương tự tin như vậy, chức trưởng phòng chắc chắn sẽ bị cô nắm trong tay rồi?".

Vương Y Bối không ngờ Nhậm Tiểu Minh lại hỏi vậy, cô chỉ bình thản nhìn đối phương, "Tôi rất tin một câu rằng, cái không phải của tôi, tôi sẽ không cưỡng cầu; cái nào thuộc về tôi, tôi sẽ nỗ lực giành lấy".

Người ngoài cuộc không hiểu đều nhất quyết cho rằng hai người này đã chính thức tuyến chiến, họ càng tỏ vẻ khoan khoái, hí hửng.

Công văn bổ nhiệm Vương Y Bối chính thức trở thành trường phòng mới nhanh chóng đến nơi, còn tổ mà Vương Y Bối đang dẫn dắt bây giờ do Từ Sương quản ký, đối với Vương Y Bối, thay đổi lớn nhất chính là đổi văn phòng. Phòng làm việc mới tốt hơn rất nhiều, cô phải lần nữa cảm kích vị trưởng phòng cũ, anh ta vừa tới đã cải tạo toàn bộ không gian bên trong, bây giờ cô chỉ việc ung dung nhặt của trời cho.

Ngày đầu tiên Vương Y Bối thăng chức, Trần Tử Hàn đưa cô đến công ty, lúc cô xuống xe anh nhìn cô cười: "Trần phu nhân, chúc mừng em".

"Cũng chúc mừng anh." Vương Y Bối nhìn quanh quất, phát hiện xung quanh không có quá nhiều người, cô cúi xuống, hôn lên trán Trần Tử Hàn, "Em thành công cũng là biểu hiện của việc anh có mắt nhìn người".

Sắc mặt Trần Tử Hàn dịu dàng, hòa nhã, dáng vẻ "cô gái nhỏ" mà cô thi thoảng lộ ra lúc nào cũng khiến anh mê mẩn.

Vương Y Bối thăng chức, đám đồng nghiệp đòi cô phải khao, thậm chí ngay cả Dương tổng cũng bắt đầu trêu chọc, bắt cô phải "bán máu" một lần.

Vương Y Bối mời mọi người trong phòng cùng đi, đương nhiên cũng mời cả Nhậm Tiểu Minh và Từ Sương. Hành động này nhằm mục đích xoa dịu, hy vọng Nhậm Tiểu Minh và Từ Sương sẽ dẫn dắt mọi người mỗi lúc một tốt hơn.

Vương Y Bối không có xe riêng nên cùng đồng nghiệp chen chúc ngồi trong xe, cô không hề tỏ vẻ lãnh đạo, mọi người cũng không có cảm giác cô là sếp, không khí không hề ngượng ngập.

Mạc Oánh Oánh nhìn Vương Y Bối, "Hôm nay chị không cần báo cáo với chồng sẽ về muộn ạ?"

"Không cần." Vương Y Bối buột miệng.

Vẻ mặt mọi người xung quanh đều như "đã hiểu". Không ngờ Vương Y Bối trông yếu đuối mong manh như thế, mà trong mối quan hệ với bạn trai, cô lại là kẻ nắm quyền, căn bản không cần báo cáo với đối phương gì cả. Vương Y Bối thấy ánh mắt mọi người, có phần bất lực vì biết họ đã hiểu lầm. Cô day day thái dương, nhìn Mạc Oánh Oánh vẻ phức tạp, có một người chung "bí mật" với cô rốt cuộc là tốt hay xấu? Nguyên nhân cô không gọi điện báo với Trần Tử Hàn cũng chỉ vì lúc đi anh nói với cô hôm nay anh phải đi tiếp khách, mà khách hàng có thể khiến Trần Tử Hàn phải đích thân tiếp đãi hẳn là không tầm thường rồi.

Nhưng sau câu nói của Mạc Oánh Oánh, mọi người đều trở nên tò mò, rất hứng thú với nửa kia của Vương Y Bối, "Vẫn chưa biết nửa kia của trưởng phòng Vương là người thế nào, hôm nào dẫn theo cho bọn tôi mở rộng tầm mắt với?"

"Đúng thế đúng thế, trưởng phòng Vương càng che giấu, bọn em càng muốn biết."

Mạc Oánh Oánh kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chỉ mình cô biết nửa kia của trưởng phòng Vương là ai, không chỉ biết mà đối phương còn đưa cô về nhà rồi, cảm giác này quá tuyệt, "Người mà chị Vương thích đương nhiên là người anh tuấn phi phàm, tài năng hơn người rồi, nếu không làm sao lọt vào mắt xanh của chị Vương được?" Khi mọi người đều nhìn mình, Mạc Oánh Oánh mới ho một tiếng, "Ha ha, em đoán thế thôi, người có thể xứng với trưởng phòng Vương tất nhiên là phải vô cùng ưu tú rồi, đúng không ạ?"

Mọi người bắt đầu phụ họa, còn Vương Y Bối thì không hề quen với ba chữ "trưởng phòng Vương", hơn nữa cứ có ảo giác bản thân đã bước vào môi trường "nữ cường nhân" vậy, cô cũng biết giá trị của từ "trưởng phòng" này không hề cao tí nào.

Đến một nhà hàng rất sang trọng, mọi người đùa nhau hôm nay nhất định phải bắt Vương Y Bối "khô máu" mới được, họ nhất định sẽ không khách sáo, vì đây là lần liên hoan chính thức đầu tiên, người trong phòng đều có mặt nên trông vô cùng hoành tráng. Dương tổng cũng đến, thoải mái vui vẻ bảo mọi người tạm thời đừng nghĩ tới công việc, ông ấy không mong người ta xem mình là một ông lão cổ hủ, tâm hồn ông ấy cũng trẻ trung như mọi người thôi. Sau khi Dương tổng nói ra câu đó, không khí lập tức sôi nổi hào hứng hẳn.

Mọi người cười nói vui vẻ, lần lượt chúc rượu Vương Y Bối, Vương Y Bối lần đầu thầm cam ơn chiếc ly được thiết kế vô cùng "nhỏ nhắn" , tinh tế kia. Cô cũng cười, nhấp môi một chút, ai nấy đều thoái mái vui vẻ, mọi người cũng không làm khó bắt cô phải uống cho bằng được.

Màn chúc tụng qua đi, các đồng nghiệp thi nhau giành micro hát hò. Vương Y Bối ngồi trong góc sofa, nghe mọi người hát bằng đủ thứ âm điệu kỳ quặc, bất giác cũng nhướng khóe môi.

Mạc Oánh Oánh mới từ ngoài về, lập tức chạy đến cạnh Vương Y Bối, "Chị có biết em vừa nhìn thấy ai không? Được rồi, không vòng vo với chị nữa, em nhìn thấy chồng chị đấy, anh ấy đang đứng đợi chị bên ngoài, em dẫn chị sang đó..."

Vương Y Bối ngẩn người, bị Mạc Oánh Oánh kéo ra khỏi phòng, cũng may trong phòng đều đang náo loạn nên không ai chú ý đến họ. Ra khỏi phòng,Vương Y Bối mới biết được đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra cô nàng ngẫu nhiên gặp Trần Tử Hàn, nên bảo anh chờ, cô nàng sẽ đi tìmVương Y Bốicho anh...

Vẻ mặtVương Y Bối biến đổi, là Mạc Oánh Oánh bảo Trần Tử Hàn chờ rồi kéo cô đến gặp anh, nhưng cô thật sự không hề muốn gặp Trần Tử Hàn đến mức ấy, dù sao buổi tối cũng sẽ gặp mà, cô nhóc này gấp gáp cái gì chứ?

"Yên chí, ban nãy không ai nhìn thấy em đâu, chị đừng lo." Mạc Oánh Oánh tỏ ra vô cùng tự tin, "Lát nữa chị và chồng gặp nhau, em sẽ giấu cho hai người"/

Vương Y Bối: "..."

Lần này hay rồi, cứ như lén lút vụиɠ ŧяộʍ thật ấy.

Vương Y Bối bước rới, cô và Trần Tử Hàn mắt to nhìn mắt nhỏ, Trần Tử Hàn thấy bộ dạng đó của cô thì đoán có lẽ cô cũng bị đồng nghiệp kia gài bẫy, bất giác cười tủm tỉm, "Em muốn gặp anh thì cứ nói thẳng, hà tất phải bảo người đến thông báo, nếu để người ta nhìn thấy thì gay go lắm".

Anh nói với vẻ rất nghiêm túc, nhưng cô biết anh đang cố ý chọc mình, hờn dỗi nhéo anh một cái thật mạnh. Trần Tử Hàn rụt tay lại, "Em định mưu sát chồng hả?"

"Đúng thế, anh còn dám đến gặp người phụ nữ tàn nhẫn bạo lực như em, to gan thật đấy."

"Hay là hôm nay chúng ta về nhà so xem ai tàn nhẫn bạo lực hơn ai?"

...

Vương Y Bối và Trần Tử Hàn không nói chuyện lâu, vốn cũng đâu có việc gì, huống hồ nếu không có tình huống đặc biệt thì ngày nào chẳng gặp ở nhà, dù có việc vậy cũng không đến nỗi phải nói ở đây.

Vương Y Bối chia tay Trần Tử Hàn, Mạc Oánh Oánh vẫn đang đứng bên kia tận tình che giấu, thấy cô đến thì tỏ ra rất đắc ý, khiếnVương Y Bối hoàn toàn câm nín, "Chị Vương, chị và Trần tổng thật sự quá có duyên với nhau khiến người ta không phục cũng không được, chẳng trách có thể yêu nhau dài lâu như vậy".

Câu nói đó khiến Vương Y Bối bỗng thấy cảm khái, cô và Trần Tử Hàn thật sự có duyên sao? Trước kia cô luôn cảm thấy đó đều là sự đùa bỡn của ông trời, cô muốn cùng học chung lớp với Trần Tử Hàn, kết quả anh vì cô mà bỏ mấy câu trong đề thi, cô mơ mơ màng màng đậu vào lớp 12/1, đến khi Trần Tử Hàn được đặc cách vào lớp 12/1 thì cô lại chủ động quay về lớp cũ, lần nữa bỏ lỡ nhau. Khi học đại học, họ cùng muốn tạo cho nhau niềm vui bất ngờ, nhưng người này lại chay đến thành phố của người kia, lãng phí biết bao thời gian.

Ngày thi xong đại học, họ chia tay trong thầm lặng, và tương phùng bằng một cách thức vô vùng kỳ diệu. Nhưng rồi cuối cùng vẫn chia tay, hơn nữa còn bằng một cách quá đỗi kinh thiên động địa. Lúc đó thật sự cảm thấy chuyện của họ chẳng khác gì trò đùa, gặp nhau vô số lần đều chỉ vì cuộc chia ly sau cuối.

Bây giờ thì sao? Vô số lần chia tay và nhầm lẫn ấy dường như chỉ để đổi lấy việc ở cạnh nhau hôm nay, học cách bao dung và trân trọng nhau.

"Có lẽ thế?" Chí ít nhìn vào kết quả hiện giờ thì đúng là vậy, câu nói quá trình quan trọng hơn kết quả chăng qua chỉ để an ủi kẻ thất bại mà thôi.

Vương Y Bối và Mạc Oánh Oánh quay về phòng, đám đồng nghiệp đều cảm thấy không thể để nữ chủ nhân cứ thế mà bị cướp hết ánh hào quang được, vậy nên mọi người hò nhau kéo Vương Y Bối lên bục hát, cô chọn bài Sau này của Lưu Nhược Anh, "Sau này, em cuối cùng cũng học được cách yêu, chỉ tiếc rằng anh đã biến mất tăm giữa biển người mênh mông. Sau này, cuối cùng em đã hiểu ra trong nước mắt, một số người nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ còn trở lại nữa..." Trước kia mỗi lần nghe bài này cô đều khóc, còn hiện tại lại rất bình thản, không còn day dứt hay bi thương nữa.

Lúc chia tay, mọi người đều rất hào hứng có người chủ động đòi đưa Vương Y Bối về nhà, Mạc Oánh Oánh hiếm hoi lắm mới thông minh đột xuất, kéo đối phương đi, "Chị Vương có người đến đón rồi". Mọi người đều hiểu ý, ai nấy lục tục ra về.

Vương Y Bối đi về hướng bên kia, Trần Tử Hàn cao ráo phong độ đứng cạnh chiếc xa, dưới ánh đèn đường vàng vọt, ánh mắt anh điềm tĩnh, kiên định nhìn cô, giống như một chiếc bóng thu nhỏ nơi thẳm sâu ký ức, lại giống như một cảnh đã từng xuất hiện trong giấc mơ đêm. Cô bỗng nhớ lại hồi năm nhất đại học, cô mang theo tâm trạng phẫn nộ, đau lòng gọi điện bảo anh: "Trần Tử Hàn, chúc mừng anh đã có bạn gái." Sau đó nhanh chóng tắt máy.

Sau này anh cuống cuồng chạy đến trường cô, xuất hiện trước mặt cô, lúc đó cảm giác trong lòng Y Bối chính là mất đi rồi có lại, giận dỗi bản thân vì anh mà từ bỏ mọi cảm xúc, nhìn người con trai xuất hiện trước mặt, cô bỗng tự nhủ với lòng rằng: "Em không so đo nữa, em tha thứ cho anh." Họ đều không còn là những chàng trai cô gái non ớt, nếu có chuyện gì, họ vẫn sẽ bên nhau.

Cô tiến lại gần anh, "Lên xe thôi!"

"Ừ."

Khoảng thời gian tiếp theo, Vương Y Bối liên tục cùng đồng nghiệp ra ngoài tụ tập, đầu tiên họ đòi Từ Sương phải khao, dù sao Từ Sương cũng được xem là được thăng chức. Sau Từ Sương, có người thấy Dương tổng cũng rất hòa nhã nên đã to gan bắt Dương tổng khao, Dương tổng cũng cô cùng hào phóng đồng ý...

Chuyện khao nhau như vậy khiến mỗi quan hệ đồng nghiệp trong phòng trở nên tốt đẹp, thường xuyên hẹn nhau đi ăn uống hát hò... còn cả đánh mạt chược nữa.

Lúc mọi người rủ Vương Y Bối đánh mạt chược, cô chỉ lắc đầu nói rằng mình không biết chơi. Mọi người đều nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, đánh mạt chược dường như là hoạt động giải trí từ trẻ con đến người già đều biết, Vương Y Bối cười, cô chỉ không có hứng thú với trò này, đương nhiên cũng không thể nào lý giải tại sao người ta lại tìm thấy niềm vui trong đó.

Trần Tử Hàn gọi điện cho cô, cô cầm điện thoại qua một bên nghe.

"Vẫn đang chơi à?" Trần Tử Hàn muốn hỏi cô bao giờ về, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được.

"Không, em đang xem họ đánh mạt chược."

"Em cũng có hứng thú hả?"

"Em mua "mã"." Tức là cô có thể chọn trước người thắng, người đó thắng cô sẽ được tiền theo họ, còn người đó thua cô cũng phải chịu thua theo, hành động này không cần động não.

"Có cần anh đón em không?"

"Không cần, lát nữa em tự về."

Trần Tử Hàn nhìn điện thoại đã bị cúp, trong lòng rất khó chịu: Có phải em đã quên chồng em đang cô độc ở nhà hay không? Lại còn đi với đồng nghiệp...

Điều khiến Trần Tử Hàn càng không thoải mái hơn là có một hôm anh cũng đi ăn với đồng nghiệp, người đần ông ngồi cạnh anh luôn bị điện thoại réo gọi, tần suất dày đặc, cuối cùng anh ta dứt khoát không ra ngoài nghe điện thoại nữa, giọng anh ta có vẻ bất lực, "Thật sự là chỉ đi cùng đồng nghiệp, không có chuyện linh tinh vớ vẩn như em nghĩ đâu, được rồi được rồi, anh sẽ về nhanh mà".

Đám đàn ông hình như rất thấu hiểu, "Phụ nữ là thế, về muộn một chút họ liền nghĩ rằng anh đang làm chuyện xấu bên ngoài, đúng là chẳng có tí tin tưởng nào".

Mấy đồng nghiệp nữ không vui, "Chứ không phải do đàn ông các anh không tự giác à, nếu các anh tự giác thì chúng tôi việc gì phải nghi ngờ? Lại còn bảo phụ nữ không tin tưởng các anh, niềm tin là do chính các anh đánh mất đó chứ".

"Đúng thế, nếu không quan tâm đến các anh thì ai muốn gọi điện hỏi suốt như vậy? Đến một lúc nào đó chúng tôi không thèm bận tâm nữa, các anh sẽ biết thế nào là lợi hại."

Mấy người đàn ông vì muốn làm dịu không khí nên chẳng tranh cãi thêm, "Đúng đúng đúng, các cô nói đúng lắm".

Trần Tử Hàn cúi đầu, nhìn điện thoại luôn im lặng của mình, nhất thời vẻ mặt trở nên phức tạp. Lộ Ôn Diên rất tinh ý, nhìn qua là biết ngay anh ta đang nghĩ gì. Anh ta quay ra trêu trọc, nhất định phải cho tên nhóc này nếm mùi, "Cũng không phải tất cả phụ nữ đều như vậy, mọi người nhìn xem Trần tổng dù là đi liên hoan hay tiếp khách, vợ cậu ấy có gọi điện đến hỏi không? Dù sao tôi cũng chưa từng thấy, đó mới là sự tin tưởng đúng nghĩa!"

Trần Tử Hàn liếc Lộ Ôn Diên, có thể nào đừng xen vào không, trong lòng anh vốn đã không dễ gì chịu nổi.

Có đồng nghiệp nữ nói nhỏ: "Đó là vì Trần tổng đáng được tin tưởng!" Một câu nói đã đâm doa vào tất cả các đồng nghiệp nam xung quanh trừ Trần Tử Hàn, ngoài Trần Tử Hàn ra những người khác đều không xứng đáng được tin tưởng ư?

Trần Tử Hàn cất điện thoại đi, "Tôi cũng chưa từng thấy điện thoại của Lộ tổng đổ chuông, chúng ta như nhau cả thôi!"

Được rồi, chính Lộ Ôn Diên cũng thấy buồn bực.

Hôm đó Trần Tử Hàn về đến nhà, nhìn Vương Y Bối kiểu gì cũng không thuận mắt, cảm thấy quả táo Vương Y Bối gọt không được ngon, nước cô lấy quá nóng, nhạc bật quá to, về đến nhà cũng không biết dọn dẹp nhà cửa, tóm lại là chỗ nào cũng không tốt.

Vương Y Bối bị chê mấy lần thì bực tức, "Anh cố tình gây sự hả?"

"Anh đang nói sự thật."

"Nếu em đã không làm được gì ra hồn thì tự anh gọt táo, lấy nước đi, đừng bắt em phục vụ anh." Vương Y Bối trừng mắt, cảm thấy anh vô cùng kỳ quặc.

Trần Tử Hàn lạnh lẽo nhìn cô, dáng vẻ "Anh là đàn ông, anh không suy nghĩ nông cạn như em", cầm đồ ngủ đi thằng vào nhà tắm. Vương Y Bối căn bản không tức giận gì nhưng nhìn thái độ đó của anh thì lửa giận bừng bừng, hai người rốt cuộc là ai kỳ quặc, ai vô lý đây!

Trần Tử Hàn tắm xong đi ra, cô cũng phớt lờ anh, mà cô càng mặc kệ, anh lại càng dính đến gần. Vương Y Bối nhận ra ý đồ của anh nên câm nín, không nhận ra tâm trạng cô bây giờ không tốt, đang giận anh hay sao mà còn đòi hỏi. Tuy vậy sức mạnh của tự nhiên lúc này đã phát huy tác dụng, cô cũng không muốn tỏ ra quá hẹp hòi, nên đành thuận theo anh.

Cuối cùng loại vận động cũ rích trên giường này cũng kết thúc, Vương Y Bối bắt anh đi rót nước, lần này anh không làm khó cô nữa, mà chậm rãi bước xuống giường, "hầu hạ" bà xã đại nhân tới nơi tới chốn. Y Bối uống một ngụm to, tâm trạng trở nên vui vẻ hẳn. Lúc Trần Tử Hàn nằm xuống bên cạnh, cô chọc chọc ngón tay vào người anh, "Hôm nay anh không ổn, sao thế?"

Trần Tử Hàn im lặng nhìn lên trần nhà, hình như không muốn đếm xỉa đến cô.

Không nhận được câu trả lời, điều này khiến cô rất khó chịu, Y Bối dùng móng tay bấm vào mặt anh, hừ hừ hừ, còn không quan tâm thì em sẽ để lại sẹo trên mặt anh! Trần Tử Hàn lúc này mới đưa tay nắm lấy tay cô, "Anh ra ngoài liên hoan hay gì đó, cũng chẳng thấy em gọi điện đến quan tâm, mấy đồng nghiệp của anh thì nhận được điện thoại liên tục".

Trần Tử Hàn nói rất khéo nên Vương Y Bối nhất thời không nghĩ đến thâm ý trong đó, "Cũng không lâu mà, dù sao lát nữa anh cũng về, em phải quan tâm thế nào? Huống hồ anh cũng đâu phải trẻ con, làm sao dễ dàng xảy ra chuyện gì được".

"Anh thấy là em không quan tâm thì có. Lúc em ra ngoài ăn uống, anh liền gọi điện cho em."

Vương Y Bối ngẫm nghĩ, hình như đúng vậy thật, có điều anh lúc nào cũng hỏi cô đi cùng ai, bao giờ về, cô ngần ngừ một chốc, "Không phải anh đang ghen đó chứ? Cảm thấy em không xem trọng anh hả?"

"Ha, suy nghĩ ghê gớm thật. Chẳng qua là nói em không quan tâm anh mà thôi, lại đi nghĩ về anh như vậy?"

"Thế thì anh chỉ dựa vào một cú điện thoại mà mặc định em không quan tâm, có phải là quá đáng không?"

"Bạn gái hoặc vợ người ta đều gọi điện, chỉ có em là không, em không thể tự kiểm điểm bản thân hả?"

Vương Y Bối tức đến phì cười, đàn ông khi trở nên ấu trĩ thật đáng sợ, sao anh cứ túm lấy chuyện này mãi không buông, đúng là không giống tác phong của anh, "Được, em tự kiểm điểm, em kiểm điểm ngay đây..." Kéo chăn lên đắp rồi ngủ, em sẽ từ từ kiểm điểm trong mơ.