Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 22: Một cuộc sống khác

Nói những lời muốn nói, hát những bài muốn hái, làm những việc khiến bản thân thích thú, ở cạnh người mình yêu, đó là sự viên mãn nho nhỏ của tôi, kẻ biết thế nào là dủ thường sống rất vui vẻ, tôi nghĩ tôi nên học cách tự thỏa mãn với những gì mình đang có.

Sau khi ở lại nhà bố mẹ Trần Tử Hàn hai ngày, hai người họ ngồi tàu cao tốc quay về thành phố. Chỉ mất khoản nửa tiếng đồng hồng nhưng có thể ngắm phong cảnh bên ngoài qua ô cửa. Cỏ dại mọc um tùm trông rất có sinh khí, một góc mát nhà lộ ra trong khu rừng giống như lạc vào nơi thế ngoại đào viên, có đóa hoa dại nho nhỏ lắc lư trong gió không ngừng, trông thì yếu đuối nhưng lại vô cùng kiên cường.

Cô mải miết theo đuổi mỹ cành bên ngoài, Trần Tử Hàn dùng ngón tay cuộc tóc cô, "Đẹp đến thế à? Đẹp hơn anh hả?"

Vương Y Bối lúc này mới quay lại nhìn anh, "Em tưởng là động vật không thể so sánh với thực vật."

Trần Tử Hàn "hừ" một tiếng, giọng trầm thấp, anh động đậy ngón tay, Vương Y Bối lập thức cảm thấy cơn đau nhói trên da đầu, cô vội ôm đầu, nhìn anh vẻ trách móc, "Anh đẹp, anh đẹp nhất, thế đã được chưa?"

"Chẳng chân thành tẹo nào."

Mắt cô nheo lại, yêu cầu nhiều thật! Họ ngồi trên tàu cao tốc, cứ thủ thỉ, à ơi mấy chuyện linh tinh đó. Lúc về đến thành phố mới sực tỉnh, sao nhanh thế, cứ như chỉ mới có vài phút trôi qua thôi vậy.

Ngày mai, Vương Y Bối phải quay về công ty trình diện, cô tự thưởng cho mình, nói rằng hôm nay sẽ là "lần phóng túng cuối cùng" khiến Trần Tử Hàn cười khẽ, hỏi cô rốt cuộc muốn phóng túng thế nào. Thực ra cũng chẳng có gì, cô chỉ hẹn Uông Thiển Ngữ đi chơi. Đợt gần đây Uông Thiển Ngữ rất bận, tuy vậy Vương Y Bối cảm thấy dù bận đến mấy cũng phải có lúc thả lỏng thần kinh, nếu cứ sống căng thẳng mãi thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

Họ đi dạo loanh quanh trong khu trung tâm thương mại, lúc đi ngang một cửa hàng, Uông Thiển Ngữ quan sát hai bóng người trong gương, khóe môi hơi nhướng lên, "Trông cậu xinh đẹp hơn đó, nước ở thành phố An tốt đến vậy hả?"

"Là bản tiểu thư bẩm sinh đã xinh đẹp rồi, nhưng cũng có liên quan đến nước ở thành phố An, bên đó ai cũng là mỹ nữ cả." Vương Y Bối nhìn vào tấm gương, không chỉ một người khen khí chất, dung mạo của cô trở nên tốt hơn, cô ngắm mãi mà vẫn chỉ cảm thấy giống như trước kia, chẳng có gì thay đổi cả.

Uông Thiển Ngữ cho rằng Vương Y Bối nói rất có lý, "Được thôi, chắc do cậu có được cả tình yêu lẫn sự nghiệp, tâm trạng thoải mái nên người ta nhìn cũng thấy xinh đẹp".

"Nhắc đến sự nghiệp thì tớ không bằng cậu được, công việc đã liên hệ xong xuôi, còn là doanh nghiệp hàng đầu nữa". Cô cản thán xong cảm thấy mọi việc đều có nguyên nhân của nó, "Nhưng cũng phải thôi, nếu cậu học xong tiến sĩ mà vẫn giống như kiểu tốt nghiệp đại học của tớ thì đó mới gọi là thảm hại. Chí ít cậu đã chứng minh được học hành rất hữu dụng, xứng đáng để dâng hiến thanh xuân cho sự nghiệp giáo dục vĩ đại".

"Nghe cậu nói thế, sao tớ cảm thấy bỗng nhiên tớ trở nên đặc biệt có giá trị nhỉ?"

"Vì cậu vốn đã rất có giá rồi mà!"

Họ bước vào một cửa hàng, Vương Y Bối mặc thử một bộ váy liền thân màu hồng phấn, thiết kế rất bình thường, cô xoay một vòng trước gương, toàn thân toát lên vẻ thoải mái khó tả, nét đẹp khiến người ta phải thương mến hòa quyện cùng dung mạo kiều diễm, đáng yêu. Uông Thiển Ngữ ngắm nghía Vương Y Bối một hồi, cô bạn này của mình cũng có điểm rung động lòng người mà trước kia cô chưa từng phát hiện đó chứ. Nếu cô là đàn ông nhìn thấy một Vương Y Bối thế này, cho dù không rung động thì nhất định cũng sẽ ngắm thêm chút nữa.

"Rất xinh đẹp." Uông Thiển Ngữnhận xét.

"Liệu có hồng quá không? Tuổi của tớ có phải nên mặc chín chắn hơn?"

"Cái này đi, thật sự rất hợp với cậu."

"Được rồi, tớ tin tưởng mắt thẩm mỹ của cậu."

Vương Y Bối thử thêm một chiếc áo len và quần jeans, vì khung xương nhỏ, người lại gầy, lúc mặc đồ lên dáng vẻ cô toát ra sự dễ chịu, yếu ớt. Cô ra khỏi cửa hàng, soi gương lần nữa, "Rất nhiều người bảo khí chất tớ đã khác, cậu nói xem liệu có phải trước đây tớ quá buồn bã u sầu, bây giờ nét u sầu biến mất cứ như được thải độc, sau đó trông khá hơn không?"

"Cái này thì tớ không biết." Uông Thiển Ngữ nói vô cùng thành thật, "Nhưng cậu làm gì mà u sầu, nếu có thì cũng chỉ là những băn khoăn vớ vẩn tự làm khó mình mà thôi."

"Giống như trước kia tớ từng nói với cậu đó, tớ sống rất mâu thuẫn, một mặt sợ mình quá yêu Trần Tử Hàn, không rời xa anh ấy được, quá xem trọng anh ấy nên nảy sinh một dạng tâm lý rất kỳ quặc, cứ muốn soi mói bới móc, sau đó bất mãn với anh ấy. Nhưng mặt khác tớ lại có phần tự ti, tớ thường tự hỏi bản thân liệu mình có thật sự xứng với anh ấy hay không?"

"Tớ chưa từng thấy ai như cậu, biết rõ vấn đề của mình nằm ở đâu, nhưng vẫn cố tình tái phạm."

"Xem ra cậu quen biết tớ là để phớ vỡ giới hạn của cậu."

Tâm trạng Vương Y Bối rất tốt, sau cùng còn kéo Uông Thiển Ngữ đến quán bar gần đó chơi, Uông Thiển Ngữ chẳng thể nào kháng cự nổi cô bạn ngang ngạnh đến ngốc nghếch này, đành phải đi theo hộ tống, không để cô nàng gây họa thêm nữa. Trong quán bar ánh đền mờ ảo, tiếng người cười nói huyên náo, nơi này giống như một thế giới khác. Họ tìm chỗ ngồi, Uông Thiển Ngữ nhìn quanh quất, "Cậu đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì hả?"

"Không có, chỉ là đi ngang qua muốn vào mà thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều quá."

Họ mới ngồi xuống thì một anh chàng bartender mặc đồng phục xuất hiện, trong tay anh ta cầm một ly rượu màu tím, "Hai người đẹp, các cô là những vị khách may mắn hôm nay, thế nên mời hai cô nếm thử miễn phí một ly "Tử sắc mê tình"."

Chất lỏng màu tím sóng sánh trong ly tỏa sáng như pha lê, thần bí và ảo diệu, quả là một sự hưởng thụ về mặt thị giác. Uông Thiển Ngữ cau mày định từ chối nhưng Vương Y Bối đã lên tiếng trước: "Quán bar của các anh thật không có thành ý, chẳng phải nên để khách tự chọn loại rượu họ muốn uống hay sao? Cứ thế mang một ly rượu ra, khách họ không thích thì các anh cũng vẫn cưỡng ép tặng họ hả?"

"Xem ra người đẹp không thích ly rượu này rồi, không biết người đẹp muốn uống loại rượu thế nào?" Anh chàng bartender tỏ vẻ ôn hòa, hình như cũng biết họ chỉ đang thận trọng, dè dặt mà thôi, ở cái chốn trắng đen lẫn lộn như quán bar này cẩn thận một chút lúc nào cũng tốt, huống hồ đây là hai mỹ nữ có dung mạo xinh đẹp.

"Chất lỏng màu tím này nhìn rất kỳ quặc, tôi không thích, hay anh pha chế một lu rượu cho tôi đi?"

"Tôi rất vinh hạnh."

Vương Y Bối theo anh chàng đó đến quầy bar, nhìn anh ta pha chế rượu, Uông Thiển Ngữ thấy cô hào hứng nên đành đi theo. Vương Y Bối chỉ vào một loại rượu màu xanh lục bày trên quầy, "Loại rượu này trông đẹp quá, tên gì vậy nhỉ?"

Anh chàng kia cười nói: "Bích thủy y ba." Anh ta lắc lắc ly rượu, dưới đáy ly lập tức dâng lên những bọt khí nho nhỏ, bọt khí xuyên qua chất lỏng lên trên bề mặt, một làn sóng xanh lục lập tức bị khuấy đảo, cả ly rượu giống như có sinh mệnh, trở nên sinh động hẳn.

"Một cái tên rất đẹp, tôi muốn loại rượu đó, anh pha đi!"Vương Y Bối tỏ ra hào hứng.

Anh ta tỏ ra do dự, "Loại rượu đó độ cồn rất mạnh nên sẽ say đấy".

"Không sao, tôi thích nó, màu sắc của nó rất quyến rũ."

Uông Thiển Ngữ day day trán, đây chính là chuyện mà Vương Y Bối sẽ làm, không quan tâm mùi vị rượu thế nào, nồng độ ra sao, chỉ cần màu sắc loại rượu đó nhìn vừa mắt là được. Đã nhắm chuẩn thì cô ấy sẽ bất chấp tất cả, chỉ chọn loại rượu đó. Uông Thiển Ngữ biết mình không khuyên được nên dứt khoát không thèm bận tâm nữa.

Anh chàng bartender trong vô cùng nhanh nhẹn, động tác lúc pha chế rượu giống như một màn biểu diễn thoả mãn thị giác. Vương Y Bối ngắm nhìn không rời mắt, nụ cười bỗng trở nên rạng rỡ, quả nhiên con người chỉ cần giỏi một việc nào đó thì sẽ trở nên vô cùng hấp dẫn, chẳng hạn như anh chàng bartender này vậy.

Vương Y Bối cầm ly rượu, cùng Uông Thiển Ngữ quay về chỗ ngồi ban nãy, cô nhìn rượu trên bàn, ngửi thử trước rồi lắc nhẹ, sau đó dùng lưỡi nếm thử mùi vị, "Cảm thấy hơi kỳ quặc. Nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được".

Uông Thiển Ngữ nhún vai, nghĩ rằng một ly bia đã khiến cô nàng khó chịu rồi, uống hết ly rượu này không biết sẽ quậy phá bao lâu đây.

Vương Y Bối chuyên tâm thưởng thức rượu, ánh mắt cô như có nước, toàn thân toát ra vẻ nhu mì, kiều diễm, "Tớ luôn cảm thấy cảm giác mà Trần Tử Hàn mang đến cho người khác rất giống màu xanh lục, màu xanh khởi đầu của vạn vật, màu xanh non trên ngọn cây".

"Cậu đúng là nói ba câu liền, chủ đề vẫn không thể rời khỏi anh ấy".

"Tớ cứ thích nói về anh ấy với cậu đấy, để cậu nghe phát chán, vậy cậu sẽ không yêu anh ấy."

Uông Thiển Ngữ tỏ vẻ bất lực, "Tớ có phải cậu đâu."

Vương Y Bối nhìn chất lỏng trong ly, ngón tay vuốt ve quanh miệng ly, "Thiển Ngữ, tớ bây giờ nghĩ thông suốt rồi, cũng rõ cả rồi. Những băn khoăn vớ vẩn kia nói ra thật vô nghĩa, có lẽ vì ý chí của tớ không kiên định, dễ bị người khác ảnh hưởng. Trước đây khi ở thành phố An, cũng có dạo tớ rất hoang mang, thậm chí còn dồn hết tinh lực và hi vọng vào công việc, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng nữa. Về sau đó luôn tự hỏi, lẽ nào biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ sẽ khiến bản thân trở nên vui vẻ sao? Hoàn toàn không phải thế."

Uông Thiển Ngữ không cắt ngang, chỉ lặng lẽ lắng nghe, giống như mọi tạp âm trong quán bar đều biến mất, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khe khẽ của Vương Y Bối.

"Trước đây tới từng nằm mơ thấy Lục Dĩnh. Cô ta đang chỉ trích tớ, hỏi tớ rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà có được Trần Tử Hàn, cô ta nói tớ không xứng có được anh ấy. Cũng hỏi tớ có tự vấn xem ở bên nhau lâu như thế tớ đã từng làm gì cho anh ấy, hi sinh gì cho anh ấy chưa. Trong mơ tớ rất đau buồn vì vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã hi sinh những gì cho anh ấy." Vương Y Bối khẽ thở dài rồi lại hớp một ngụm rượu, "Nhưng lúc ở thành phố An tớ đã gặp Lục Dĩnh, còn nói chuyện với cô ta nữa, hoàn toàn không xuất hiện cảnh tượng trong mơ. Tớ bỗng cảm thấy sự băn khoăn, day dứt của mình rất vô nghĩa, tại sao tớ cứ nhất định phải hi sinh chứ, tính cách mỗi người khác nhau, những điều họ cần cũng khác, tớ thích sự chăm sóc của anh ấy, mà anh ấy cũng thích chăm sóc tớ, chẳng phải vậy rất tốt ư?"

Uông Thiển Ngữ gật đầu, "Cậu nói rất đúng".

"Thế nên tớ nghĩ thông suốt rồi, giữa tớ và Trần Tử Hàn chẳng có gì là xứng hay không xứng cả, hợp nhau là được. Sống trên đời, hãy ít nhất một lần gắng sức làm điều mình thích, người yêu công việc hãy cố gắng làm việc, người cần tình yêu hãy nỗ lực tìm kiếm nhân duyên, người thích làm công tác nghiên cứu vậy cứ ở trong phòng thí nghiệm mà chuyên tâm với niềm đam mê...Còn tớ, tớ tôn trọng nội tâm của bản thân. Tớ luôn tự hỏi mình cần điều gì và phải cố gắng để bản thân có được đáp án thỏa mãn nhất."

Câu này hoàn toàn khiến ông Uông Thiển Ngữ hoang mang, cố gắng làm những việc mình thích, đơn giản như thế nhưng thực tế có mấy ai trong chúng ta làm được? Lúc đi học, bố mẹ cứ hết lần này đến lần khác hỏi thành tích, cứ như người có thành tích không tốt thì nhất định sẽ là đứa trẻ hư vậy. Kể cả bản thân có không muốn nhưng liệu bạn có thể nói với bố mẹ câu "con không thích học đâu" không? Sau đó là đại học, bố mẹ sẽ suy xét đến trường học dựa vào tỉ lệ thi đậu, rồi từ tỷ lệ kiếm được việc làm mà suy nghĩ đến chuyên ngành, sau đó ngay cả bản thân cũng bị thuyết phục, vậy nên chẳng còn cách nào khác mà phải làm theo. Tốt nghiệp rồi, bố mẹ cảm thấy mình nên có bạn trai, phải kết hôn, bản thân cũng mở hồ cho rằng hình như đúng vậy thật. Con đường "phải nên" đó dường như chưa bao giờ là con đường "tôi thích", song có ai từng suy xét đến những điều "yêu thích" đó đâu, hai từ "phải nên" đã trở thành lẽ đương nhiên truyền đời qua bao thế hệ.

Uông Thiển Ngữ cũng cảm thấy người nên uống rượu không phải Vương Y Bối, mà là cô. Cuộc đời cô chính là con đường "phải nên" kia, thậm chí cô từng kiêu ngạo về lý trí của mình, chỉ trích sự ấu trĩ của Vương Y Bối. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy hổ thẹn về cái lí trí đó, cô bỗng rất muốn điên cuồng nhiều hơn, ấu trĩ nhiều hơn, cứng đầu nhiều hơn.

"Cậu nói rất đúng."

Vương Y Bối trong vô thức đã uống hết hơn nửa ly rượu, "Haiz, Cậu là cái máy đọc hả?"

Uông Thiển Ngữ bật cười, "Đúng rồi, tớ là cái máy đọc, cậu có mua không?"

"Không mua, đã lỗi thời từ tám trăm năm trước rối."

Những lời lẩm bẩm của Vương Y Bối, Uông Thiển Ngữ không còn nghe rõ nữa, Vương Y Bối nằm bò ra bàn, có lẽ đã say rồi, hàng lông mày cô nhíu lại, trông có vẻ khó chịu. Uông Thiển Ngữ lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tử Hàn.

Trần Tử Hàn nhanh chóng xuất hiện, chỉ là Vương Y Bối không chịu về khiến anh có chút khó xử, cuối cùng đành thỏa hiệp, "Được rồi, cứ để cô ấy nằm ở đây thêm một lát nữa."

Uông Thiển Ngữ nhìn Trần Tử Hàn, anh đang cởϊ áσ khoác ra, sau đó cẩn thận gấp chỗ có khóa kéo vào bên trong, quấn thành một cái gối lót bên dưới mặt Vương Y Bối, cô nàng bất mãn làu bàu gì đó. Uông Thiển Ngữ tuy gặp Trần Tử Hàn khá nhiều lần rồi, những lúc chỉ có hai người họ ngồi đối mặt với nhau thì rất ngượng ngập, "Hai đứa bọn em đi ngang qua chỗ này nên vào xem thử, Tiểu Bối cảm thấy loại rượu đó rất đẹp nên đã uống một ly".

"Ừ, đây giống với chuyện cô ấy sẽ làm."

Uông Thiển Ngữ cười, "Tiểu Bối mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng em cảm thấy sâu trong cốt tủy cô ấy vẫn là một cô bé, có sự kiên trì và nguyên tắc của riêng mình, hoàn toàn không bị thế giới của người trưởng thành ảnh hưởng".

"Tôi biết. Đúng là em rất hiểu cô ấy."

Uông Thiển Ngữ thở dài, cảm giác nỗ lực tìm ra đề tài nói chuyện thật khó chịu làm sao, tuy vậy sắc mặt cô vẫn không chút khó xử, "Thực ra em luôn rất tò mò, liệu có lúc nào đó anh cảm thấy cô gái bên cạnh mình rất ấu trĩ, bướng bỉnh không? Sau đó cảm thấy cô nàng vô cùng khó hiểu".

Trần Tử Hàn suy tư, "Em đang dò xét tôi với tư cách là bạn thân cô ấy à?"

"Tùy anh nghĩ thế nào cũng được."

Trần Tử Hàn cười, "Đương nhiên là có, nhưng có can hệ gì, cô ấy đâu có làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, hơn nữa những chuyện ấu trĩ kia xét từng một góc độ nào đó thật sự rất đáng yêu. Tôi chưa từng nghĩ rằng như vậy là ngốc nghếch, quyết định kết hôn với cô ấy, tôi vô cùng chắc chắn cô ấy chính là người tôi cần. Giữa hai chúng tôi không tránh khỏi sẽ có lúc xảy ra vấn đề, vướng mắc ở đâu thì từ từ tháo gỡ ở đó, dù sao chúng tôi còn cả đời để thích nghi với sự tồn tại của đối phương kia mà. Tôi rất tin vào câu nói này: Người mà tôi thích, cô ấy chắc chắn là lựa chọn tuyệt vời nhất".

Người mà tôi thích, cô ấy chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời nhất. Còn "tuyệt vời" trong mắt kẻ khác, đối với anh lại chưa chắc. Uông Thiển Ngữ bỗng nghĩ, mọi người đều cảm thấy Vương Y Bối không hiểu chuyện, Trần Tử Hàn chọn cô ấy sẽ phải chịu khổ nhiều. Nhưng nếu đổi một cô gái khác hiểu chuyện hơn cho Trần Tử Hàn, có lẽ anh sẽ cảm thấy người đó vô vị đến cùng cực. Anh thà để Y Bối làm những việc khiến anh bất lực, bực bội sau đó phải tự mình giải quyết, chứ không cần một người phụ nữ mà người khác cho là hoàn hảo, thấu hiểu mọi điều anh làm, giặt đồ nấu cơm, giúp đỡ cho sự nghiệp của anh ...

Gương mặt Uông Thiển Ngữ có chút miễn cưỡng, "Tiểu bối có lúc thích tự dằn vặt, anh chịu khó hỏi han, nói chuyện, cô ấy sẽ kể cho anh nghe những lời trong lòng".

Trần Tử Hàn gật gù, lúc này anh dìu Vương Y Bối dậy, cô không còn kháng cự nữa. Trần Tử Hàn nhìn Uông Thiển Ngữ, có vẻ xin lỗi, "Cô ấy thế này, tôi phải đưa cô ấy về trước đã..."

"Không sao, em có thể tự về." Cô cười, "Tiểu bối từng nói anh chính là kiểu người mà cô ấy thích, kiểu mà thích tất cả mọi mặt ấy".

"Ồ, thế thì phiền em lần sau bảo với cô ấy, cô ấy cũng là kiểu người mà tôi thích."

Uông Thiển Ngữ đứng một lúc lâu, cô chưa hề ghen tị với Vương Y Bối, nhưng vào lúc này, trong lòng cô thật sự rất ghen tị và hâm mộ. Nếu trăm năm mới có thể ngồi cùng thuyền, ngàn năm ở chung chăn gối, vậy cần chờ bao lâu để gặp được người mình thích, đồng thời anh ấy cũng thích mình?

Uông Thiển Ngữ cảm thấy lúc này mình cần dùng chất cồn để làm tê dại bản thân, cô đến quầy bar nhưng lại chẳng thể giống như Vương Y Bối, yêu cầu một loại rượu nào đó chỉ vì thích sắc xanh của nó, cô không quá yêu thích một sắc màu nào, đứng một lúc cô nói: "Cho tôi một ly bất kỳ!"

Anh chàng bartender nhìn cô vài giây rồi đưa cho cô một ly nước ngọt, "Cái cô cần không phải là rượu."

Phải không? Cái cô cần không phải rượu? Uông Thiển Ngữ nhận lấy ly nước, cô đến chỗ ngồi ban nãy, cô cũng đang xem bản thân rơi vào cái hố cảm xúc chết tiệt, mọi người không giống nhau, cô không phải Vương Y Bối, cho nên sự bồng bột đó cũng không thích hợp với cô. Cô day day trán, nghĩ đến chuyện của mình, bố mẹ đã thúc giục mấy lần, bảo cô đưa bạn trai về nhà, ngày mai còn phải về trường gặp giáo viên hướng dẫn nữa.

Vương Y Bối cảm thấy có người đang ôm mình, trên cơ thể người đó có mùi hương vô cùng quen thuộc nên cô cũng lười mở mắt, dứt khoát chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Y Bối thức dậy hơi muộn, vì là ngày đầu tiên quay lại Tinh Phong nên cô cũng không để ý đến thời gian lắm, thức dậy vệ sinh cá nhân xong còn chậm rãi ăn sáng. Vương Y Bối bắt đầu có chứ tự khinh bỉ mình, ở thành phố An bận bịu như vậy cô còn thích ứng được thế mà vừa quay về một cái bản thân đã trở nên lười nhác đến hết thuốc chữa rồi. Trong điện thoại cô có cuộc gọi nhỡ, thấy là của Uông Thiển Ngữ nên vội gọi lại.

"Bây giờ mới dậy hả?"

Vương Y Bối hiếm hoi thấy ngượng ngùng, "Ừ".

"Hôm qua tới gọi điện bảo Trần Tử Hàn đến đón cậu, tớ có nói chuyện với anh ấy..."

"Hôm nay cậu gọi điện vì muốn báo rằng cậu và Trần Tử Hàn nói chuyện với nhau? Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện cho tớ để nhắc đến anh ấy, lẽ nào cậu đã yêu anh ấy?"

"Đúng thế, tớ yêu anh ấy mất rồi." Không chỉ yêu anh ấy, còn yêu cậu, yêu tình yêu của hai người.

"Haiz, Uông Thiển Ngữ, tớ có thể chia sẻ rất nhiều thứ với cậu, trừ chồng, bàn chải đánh răng và qυầи ɭóŧ."

Uông Thiển Ngữ có phần bó tay, cúp máy xong mới nhớ ra hình như cô đã quên nói những lời mà ai kia nhờ cô nói lại.

Về sau Uông Thiển Ngữ đã làm một chuyện khiến Vương Y Bối không khỏi sửng sốt. Bố mẹ Uông Thiển Ngữ nhiều lần bắt cô ấy đưa bạn trai về nhà, bảo rằng những người đồng trang lứa đã kết hôn từ lâu, con cái cũng có rồi, còn Uông Thiển Ngữ cứ mãi độc thân, khiến bố mẹ không thể ngẩng mặt lên trước họ hàng, bạn bè. Uông Thiển Ngữ phản kháng vô hiệu, sau cùng đành phải dẫn "bạn" về nhà, mà không chỉ một người, nam nữ đủ cả. Cô ấy bảo bố mẹ chọn đi, dù là nam hay nữ, họ cứ chọn đại một người, cô ấy sẽ lập tức cùng người đó thiết lập quan hệ yêu đương... Kiểu phản kháng này khiến Vương Y Bối nghe xong phải giơ ngón cái lên với Uông Thiển Ngữ. Y Bối kể câu chuyện này cho Trần Tử Hàn nghe, không quên cảm thán trước mặt anh rằng đứa con ngoan ngoãn như Uông Thiển Ngữ một khi đã nổi loạn thì đúng là kinh khủng!

Cả đời Uông Thiển Ngữ, chuyện điên khùng nhất từng làm không phải chỉ dừng ở đó, mà là cô đã đánh cược cả đời mình để chờ một người, nếu không chờ được người cô yêu và người ấy cũng yêu cô, cô thà độc thân suốt kiếp. Năm cô ba mươi sáu tuổi, cuối cùng cũng đợi được bạch mã hoàng tử của đời mình, trong hôn lễ, cô nói với chồng rằng: "Cảm ơn anh đã đến với cuộc hẹn điên cuồng mà em định ra cho bản thân".

Đương nhiên, đó đều là những chuyện của sau này.