Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 15: Như một giấc mơ

Một ngày nọ, tôi bước ra khỏi thế giới nhỏ của mình, bỗng nhận ra thế giới bên ngoài đặc sắc biết bao, ở đó có những điều tốt đẹp mà tôi từng hướng đến. Mọi thứ giống như một chiếc hộp Pandora mở ra trước mắt tôi, khiến tôi điên cuồng, nhiệt huyết bừng bừng, thậm chí còn nguyện vì nó mà bất chấp mọi thứ.

Máy bay vừa hạ cánh, sau khi nhận hành lý, Vương Y Bối nhanh chóng gặp được người do tổng công ty cửa đến đón cô, đối phương đưa cô đến nhà khách cho nhân viên của công ty. Nơi ở rất thuận tiện cho việc đi lại, chỉ cần chỉ cần dăm ba phút đi bộ là sang đến văn phòng làm việc đồ đạc trang thiết bị trong nhà cũng khá đầy đủ, tiện nghi. Vương Y Bối cảm thấy tổng công ty quả nhiên là khác hẳn, mới nhìn đã biết rất giàu có, rộng rãi. Cô cất hành lý rồi lập tức đến công ty trình diện, mới ngày đầu tiên, cô không muốn để lại ấn tượng không tốt.

Vì Vương Y Bối không phải thực tập sinh mà là người do công ty con cử đến, nên phòng nhân sự không biết sắp xếp cho cô vào phòng ban nào, sau cùng của theo thư ký đến gặp sếp tổng. Vương Y Bối lúc này mới thấy kỳ quặc, cô vốn nghĩ rằng tổng công ty yêu cầu công ty con cử người tới, bây giờ xem ra hình như không có chuyện đó.

Cô thư ký gọi một cuộc điện thoại nội bộ rồi đưa Vương Y Bối đến thẳng văn phòng Thẩm tổng. Mở cửa ra, trong gian phòng hào hoa trang nghiêm, một người phụ nữ mặc xườn xám bằng lụa màu đỏ ngồi phía sau bàn làm việc, gương mặt người phụ nữ trang điểm rất tinh tế, dưới hàng lông mày lá liễu là rèm my vừa dài vừa cong, đôi mắt cô ấy sáng quắc, có thần, một gương mặt giống như đã được điêu khắc tỉ mỉ, chói loá như một đóa hồng. Trước mặt người phụ nữ này, một cô gái khác đang đứng cúi đầu, tư thế trông rất tủi thân giống như vừa bị mắng xong.

Vừa bước vào, Vương Y Bối liền có một suy nghĩ: Xem ra mình phát hiện không đúng lúc rồi. Song song với đó, cô còn có chút kinh ngạc khi biết được: hóa ra Thẩm tổng là phụ nữ. Cô từng nghe người ta nói, có một bà sếp là chuyện vô cùng thê thảm, sếp nữ so với sếp nam sẽ càng hà khắc, khó chịu hơn rất nhiều. Có lẽ phụ nữ thường có xu hướng thích hành hạ đồng loại. Không những thế, trên bàn làm việc của Thẩm tổng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, phong cách ăn mặc trang điểm kỹ lưỡng, chỉn chu, cô biết ngay người phụ nữ này có một cuộc sống vô cùng nghiêm túc, điều kiện cao, đồng thời chắc chắn là rất kén chọn.

Thư ký Lâm hình như đã quen với cảnh này nên nở nụ cười hài hòa, "Thẩm tổng, đây chính là cô Vương của bên Yên Xuyên cử đến, phòng nhân sự bảo tôi đưa cô Vương đến gặp chị ạ."

Vương Y Bối thấy Thẩm tổng nhìn về phía mình thì bắt đầu tự giới thiệu. Ánh mắt mang tính "xâm lược" của Thẩm Lam lướt qua người Y Bối khiến da đầu cô tê dại, nhất thời cảm thấy khó xử, "Dương tổng từng nhắc đến cô với tôi, anh ấy rất vừa ý cô, hi vọng cô có thể xứng đáng với lời khen của Dương tổng."

Vương Y Bối còn chưa hiểu hàm ý của câu nói kia thì Thẩm Lam đã thu lại ánh mắt, bắt đầu dặn dò, "Nếu cô là người được Dương Tổng đề cử vậy hãy theo tôi. Tối nay có một buổi tiệc, cô đi cùng tôi đến đó, tiểu Lâm đưa cô ấy ra ngoài chuẩn bị."

"Vâng, thưa Thẩm tổng."

Vương Y Bối hoang mang theo thư ký Lâm ra ngoài, ngờ nghệch nhận ra cô mới đến mà đã bị sắp xếp "công việc" rồi, cô còn ngỡ ngày đầu đến công ty mục đích chỉ là để cô làm quen với mọi người thôi chứ! Cũng may suy nghĩ này của cô không biểu hiện ra bên ngoài, nếu không Thẩm Lam nhất định sẽ cười mà thốt ra một câu sắc lạnh: Thời gian là vàng bạc, dựa vào đâu mà công ty phải bỏ tiền ra mời cô đến đây làm quen? Tưởng tiền là gió mang tới chắc?

Thư ký Lâm dẫn Vương Y Bối tới một nơi khác, "Chỉ cần là người làm việc nghiêm túc Thẩm tổng sẽ không đối đãi thua thiệt. Thẩm tổng mấy hôm nay tâm trạng không tốt, trợ thủ đắc lực của chị ấy là Hạng Tư Lâm đã đi xử lý công việc ở một công ty con, trợ lý hiện giờ không đáp ứng được yêu cầu khiến chị hơi bực bội." Vẻ mặt thư ký Lâm có phần sâu xa, "Nhưng điều này đối với cô Vương chắc là một cơ hội đó."

Vương Y Bối hiểu ý của thư ký Lâm, cô ấy muốn ám chỉ cô hãy nhân lúc Hạng Tư Lâm không ở đây, cố gắng mà lấy lòng Thầm tổng sao? Tâm trạng Y Bối bỗng có chút hứng thú dạt dào.

Hai người họ dừng bước trước một văn phòng có bố cục giống như phòng thử đồ, bên trong bày biện đủ loại lễ phục lộng lẫy và cả những món trang sức đi kèm.

"Vào chọn một bộ đi, chắc cô biết trang điểm chứ? Nếu không thể quyết định chọn bộ nào thì tôi có thể góp ý giúp..."

Vương Y Bối mơ hồ đi trọn lễ phục, lúc cô tới cũng đã gần đến giờ tan sở, vốn tưởng hôm nay sẽ không sắp xếp việc gì cho cô. Cô thay xong lễ phục, bước ra ngoài thì điện thoại reo vang, là Trần Tử Hàn gọi hỏi cô đến nơi chưa, đến công ty trình diện chưa, cảm giác thế nào...

Thư lý Lâm đợi cô cúp máy xong mới lên tiếng, "Việc Thẩm tổng không thích nhất chính là trong giờ làm việc mà điện thoại đổ chuông, nếu có thể cô hãy cố gắng chỉnh im lặng hoặc tắt máy."

Đây hẳn là lời nhắc nhở hữu nghị rồi.

Vương Y Bối và thư ký Lâm đứng đó một lúc lâu mới quay lại văn phòng của Thẩm tổng. Thẩm Lam đã đứng đợi sẵn, thấy Vương Y Bối thì vô thức nhìn đồng hồ đeo tay, "Đi thôi!".

Chỉ một ánh mắt đó, Vương Y Bối đã hiểu Thẩm tổng đang chê trách tốc độ của cô quá chậm chạp.

Vương Y Bối theo Thẩm Lam lên xe, vì không thân thuộc với Thẩm tổng nên cô không biết mình nên nói gì, cô quan sát Thẩm Lam một lúc sau mới dám lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, "Thẩm tổng, lát nữa tôi có cần làm gì không ạ?"

Thẩm Lam lạnh lùng nhìn cô, "Đừng tự ra vẻ thông minh, đừng gây trò cười, đừng làm mất mặt, càng không được tự cho mình là đúng."

Vương Y Bối nghe những lời này thì ngớ ra, đây là ý gì? Ý tứ của Thẩm tổng là trong vài ngày tới cô sẽ đi theo chị ấy, đừng tự làm bất kỳ chuyện gì.

Đến nơi, Vương Y Bối luôn đi cạnh Thẩm Lam. Có người đến gần họ, "Ồ, Thẩm tổng cũng đến sao, tôi tưởng Thẩm tổng sẽ không đến nơi này chứ!"

"Hóa ra tôi không được hoan nghênh đến thế!" Thẩm Lam nheo mắt.

"Làm gì có, được nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang như Thẩm tổng là vinh hạnh của tôi!" Người đàn ông nhìn sang Vương Y Bối, "Thẩm tổng lại đổi trợ lý à, con người vẫn nên chung thủy một chút thì hơn, dù sao mới không bằng cũ, cứ hai ba ngày lại thay người hình như cũng không tốt lắm."

"Cái này vẫn phải trách Lý tổng thôi, làm công ty con của tôi mây đen chướng khí nhiều quá, tôi chỉ có thể nén đau thương để Tiểu Hạng chạy đến đó lo việc thôi." Thẩm Lam nửa cười nửa không, "Lý tổng nếu có thể nương tay thì người cũ của tôi được trở về rồi còn gì?"

Lý tổng ho một tiếng, "Thầm tổng nói gì thế, tôi chẳng hiểu gì cả... Nào, chúng ta không nói những chuyện đó nữa, uống rượu đi, uống rượu đi."

"Rượu à, hôm nay vẫn xin miễn nhé!" Thẩm Lam không hề nể mặt.

"Thẩm tổng đang xem thường tôi à?"

Thẩm Lam cười, "Hôm nay sức khỏe của tôi không tốt, không uống được rượu, còn trợ lý nhỏ này của tôi hôm nay mới tới công ty, tôi không còn ai mới đưa cô ấy đi theo, Lý Tổng sao nỡ bắt nạt phụ nữ chúng tôi nhỉ?"

Thẩm Lam đưa Vương Y Bối rời khỏi, sau đó lại cùng một người quen khác nói cười vui vẻ, cố ý để Lý tổng khó chịu mà không hề kiêng kị gì, Thẩm Lam đúng là không hề nể mặt ông ta, nhưng ông ta làm được gì chị ấy?

Vương Y Bối lặng lẽ đi theo Thẩm tổng, chỉ cảm thấy đây là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa không hề sợ hãi bất cứ ai. Đám đàn ông này nhìn thấy Thẩm Lam cũng có chút rung động, hình như họ đều biết người phụ nữ này không hề dễ chọc vào. Khiến người khác có ấn tượng như vậy, chắc hẳn Thẩm tổng đã phải nỗ lực hơn người, tuy không muốn thừa nhận nhưng xã hội này hội ít hoặc nhiều đều có sự kỳ thị phụ nữ, phụ nữ so với đàn ông càng khó thành công hơn.

Rời khỏi buổi tiệc, Thẩm Lam bảo tài xế đưa Vương Y Bối về công ty trước, bộ quần áo cô thay ra vẫn còn để ở công ty, "Quần áo không cần trả lại đâu."

Giọng Thẩm Lam nhàn nhạt, Vương Y Bối trước đó đã phát hiện ra những bộ quần áo này còn chưa cắt mác, chắc là do những nhãn hiệu đó tặng, mà quần áo cô đã mặc giờ thay ra trả lại thì như không thỏa đáng cho lắm, thế nên cô không từ chối. Lúc xuống xe, Vương Y Bối cung kính nhìn Thẩm Lam, "Cảm ơn sự chiếu cố của Thẩm tổng."

Hôm nay lúc uống rượu, Thẩm Lam đều lặng lẽ đỡ rượu cho cô, là lãnh đạo, Thẩm Lam đã làm rất tốt rồi.

Thẩm Lam nhìn cô gật đầu, sau đó bảo tài xế lái xe đi.