Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 4: Chương 3.2

Type: Quinn

Hôm sau khi Vương Y Bối chuẩn bị lần nữa đến Hoàn Quang, Từ Sương có phần khó hiểu trước hành động của cô, “Cậu định đến đó thật à?”

“Trần Tổng chắc đã nói hoan nghênh mình hay sao? Mình không thể bỏ lỡ cơ hội anh ấy trao cho được.”

“Nhưng…” Từ Sương cảm thấy người ta đã nói rõ rành rành như vậy, chính là coi thường Tinh Phong, hà tất phải đến đó lấy lòng làm gì, hơn nữa ý của Trần tổng cũng không phải là hoan nghênh Vương Y Bối đến để bàn bạc việc công.

Vương Y Bối cười, dặn dò Từ Sương làm những việc khác rồi vội vàng đến Hoàn Quang. Cho dù hôm nay thứ mà cô đối mặt không phải là Hoàn Quang, cũng không phải là Trần Tử Hàn cô vẫn sẽ đi. Chỉ khi làm hết sức mình, dù biết sẽ thất bại, cô mới thấy không bực bội, cô không mong bản thân sẽ hối hận. Trước khi cô không thế này, nhưng lúc bước chân vào xã hội, càng thất bại cô càng trở nên mạnh mẽ, liên tục nửa năm đi gặp một người phụ trách, cuối cùng người phụ trách đó thật sự đã hợp tác với công ty của cô, nguyên văn câu nói của người đó là thế này: “Tôi chưa từng gặp nhân viên nào như cô, cố chấp bướng bỉnh, nếu tôi có nhân viên như vậy, tôi nhất đinh sẽ tăng lương cô ấy”.

Người nói câu này chính là cha của Hướng Võ Hằng, về sau ông Hướng đã cho cô rất nhiều cơ hội, tất nhiên đây là chuyện thuộc bề nửa năm mà họ làm việc cùng nhau. Vương Y Bối hiểu rõ có một số việc, trong khoảnh khắc nào đó sẽ trở thành cơ hội cho bản thân cô, thế nên cứ cố gắng đi, bạn sẽ gặp được quả ngọt thôi.

Vương Y Bối đến Hoàn Quang, thư kí lập tức gọi điện thoại nội bộ, không biết đối phương nói gì mà trên gương mặt bình thản của cô ta lại lộ ra vẻ kỳ lạ, “Cô Vương, Trần tổng bảo cô đến văn phòng của anh ấy đợi, anh ấy họp xong sẽ ra bàn bạc chi tiết việc hợp tác với cô.”

Vương Y Bối theo thư kí vào văn phòng của Trần Tử Hàn. Thư kí đứng ở ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, cô nhìn quanh một lượt, gian phòng này tuy phong cách đơn giản nhưng có thể nhận ra sự tinh tế trong từng chi tiết. Xem ra Lộ Ôn Diên thật sự rất xem trọng Trần Tử Hàn.

Cô đứng trước khung cửa sổ chạm đất, nghĩ đến tâm trạng của Trần Tử Hàn khi ngắm phong cảnh này mỗi ngày, trong tích tắc, cảm xúc của cô rất kỳ lạ.

Trần Tử Hàn nhanh chóng xuất hiện, nhìn thấy cô đứng bên cửa sổ, gương mặt liền nở nụ cười dịu dàng. Người khác có thể dễ dàng nhận ra, anh đã thu lại vẻ xa cách thường ngày: “Tối qua em không hề nói sẽ đến đây”.

Anh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau, ngửi hương thơm dầu gội thoang thoảng bên tóc cô, mùi hương quen thuộc, diệu kỳ đầy cám dỗ, khiến anh bất giác siết chặt vòng tay.

Vương Y Bối có chút hoảng hốt, không ngờ anh dám làm vậy trong văn phòng, cô ngẩn ra một lúc mới nói: “Là em cố ý đến lúc anh không ngờ nhất.”

Trần Tử Hàn cười, “Vậy, Trần phu nhân có hài lòng với kết quả của việc “anh không ngờ đến” không?”.

Lẽ nào anh tưởng cô đến để kiếm tra đột xuất? Nhưng lời cô nói lúc nãy hình như cũng dễ khiến người khác hiểu lầm thật, cô đành chuyển đề tài, “Ban nãy anh nói gì với thư kí mà vẻ mặt cô ấy thay đổi thế”.

“Chắc chắn là cô ấy tưởng hai chúng ta có tư tình. “ Trần Tử Hàn đoán chắc, “Anh nói: Nếu em và đồng nghiệp cùng đến thì đưa hai người đến phòng khách, nếu một mình em đến thì trực tiếp đưa em đến văn phòng của anh”.

Cô kéo tay anh xuống, quay lại đối diện với anh, đưa tay kéo cà vạt của anh, vẻ mặt có phần quyến rũ, “Anh cố ý làm thế đúng không?”.

“Anh cố ý đấy.” Biểu hiện của anh đầy thách thức như thể muốn nói: “Anh cố ý đấy, em làm gì được nào”.

Cửa văn phòng bị ai đó đột ngột đẩy ra, “A, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục…” Lộ Ôn Diên cười trêu chọc, nhìn hai người với vẻ đầy hứng thú, dường như không hề có ý định rời đi.

Vương Y Bối và Trần Tử Hàn cùng nhìn Lộ Ôn Diên, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, im lặng không nói gì, Trần Tử Hàn sắc mặt bình thản, nói: “Một người có văn hóa chắc phải biết gõ cửa trước khi vào”.

Lộ Ôn Diên cười khà khà, đang mắng anh ta không có văn hóa ư? Anh ta bất giác xoa xoa mũi “Tôi chỉ hơi vội chút thôi, nhưng có vài việc bắt buộc phải nhắc nhở cậu”.

Trần Tử Hàn không nói gì, anh ngẫm nghĩ hồi laaum, chợt phát hiện, trong công ty cơ hồ không có chuyện gì cần Lộ Ôn Diên phải vội đến mức này. Trần Tử Hàn nhìn đối phương với vẻ nghi hoặc.

Lộ Ôn Diên tỏ vẻ đùa cợt, “Đến để nhắc nhở cậu rằng phó tổng thân yêu của tôi, đừng bao giờ phụ lòng tin của tôi, trúng mỹ nhân kế của kẻ khác”.

Lộ Ôn Diên thỏa mãn bỏ đi, Vương Y Bối làm sao không hiểu “mỹ nhân kế” mà Lộ Ôn Diên nói là ám chỉ cô, nhất thời không biết nói gì, trên gương mặt nhuốm một sắc hồng.

Trần Tử Hàn kéo tay cô, “Đừng để bụng, anh ta là thế…” Anh nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô, không kìm được đưa tay vuốt ve. Y Bối nhất định không biết giây phút này cô đáng yêu thế nào đâu, giống như lần đầu anh nhìn thấy cô đứng trước cửa lớp học, thò cái đầu tóc bù xù vào, quan trọng là cô còn hoàn toàn phớt lờ anh.

Cô ngại ngùng đẩy tay anh ra, hai tay ôm mặt, thật là khó xử quá.

“Sao em không thể xấu hổ chứ?” Cô ra sức trừng mắt nhìn anh.

Trần Tử Hàn lần này thông minh chọn cách im lặng. Vương Y Bối hít một hơi thật sâu, “Bây giờ chúng ta nên bàn việc chính rồi, phương án lần trước em viết anh đã xem chưa, anh thấy thế nào?”.

Trần Tử Hàn liếc nhìn cô, “Sếp anh đã nói anh trúng mỹ nhân kế, vậy có cần bàn bạc nữa không?” Anh thấy cô sắp nổi cáu thì mới nghiêm túc nói tiếp: “Anh đã đọc phương án của em, em viết rất tốt, không chỉ suy xét đến thực lực của công ty em mà cũng suy nghĩ đến như cầu của công ty anh, anh rất hài lòng”.

Vương Y Bối nghi ngại: "Thật sự là em viết tốt chứ không phải là do anh cố ý dễ dãi vì em?"

"Trời ạ, Trần phu nhân à, em có thể khiêm tốn một chút không, nếu quả thực chồng em chịu ảnh hưởng từ em nhiều đến thế thế, vậy có ổn không?"

Vương Y Bối cắn môi, không muốn quan tâm tới anh nữa. Trần Tử Hàn kéo cô lại, không cho cô đi, "Ăn cơm với anh nhé, rồi hãy về".

* * *

Sau khi Y Bối từ Hoàn Quang trở về, trong công ty không ngừng lan truyền những lời đồn thổi về cô. Nguyên nhân có lẽ vì bên Hoàn Quang đã tiết lộ rằng họ muốn tiến hành hợp tác theo phương án mà cô đề xuất. Dương tổng mừng rỡ ra mặt, công khai khen ngợi cô trước mọi người. Điều này khiến Nhậm Tiểu Minh đang ngóng xem kịch vui cảm thấy bất mãn vô cùng. Anh ta bóng gió xa gần rằng Vương Y Bối dựa vào thủ đoạn không chính đáng để nắm được hạng mục này. Một vài nhân viên cũng ngả theo chiều gió mà tỏ ý rằng cô là người mới nhìn đã biết không đơn giản. Nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì tại sao người dày dặn kinh nghiệm như tổ trưởng Nhậm, từng dùng đủ mọi loại quan hệ mà bên Hoàn Quang vẫn không có phản ứng gì.

Đối với chuyện này, Vương Y Bối không quá để tâm, lúc đang trong phòng vệ sinh vô tình nghe thấy người khác bàn tán về mình, cô không né tránh mà còn đi thẳng ra nói chuyện, "Cảm ơn các cô đã công nhận sức quyến rũ của tôi, tôi cảm thấy vô cùng vui sướиɠ."

Sau đó trong công ty không còn đồn đại lung tung nữa, hóa ra người trong công ty thấy cô bình thản, lại không trốn tránh vấn đề nên nghĩ rằng cô tự thấy mình không làm gì đáng phải hổ thẹn nên mới ung dung thoải mái đến thế. Vương Y Bối nghe được mấy chuyện này chỉ còn biết mỉm cười, con người là thế sao, khi bạn giải thích người ta sẽ nghĩ rằng bạn đang giấu giếm, bạn chẳng buồn bận tâm người ta sẽ nghĩ đó là do bạn không làm gì khuất tất.

Mọi người trong công ty giờ đây cho rằng Y Bối là người có năng lực phi thường, người nào người nấy đều tỏ ý muốn gia nhập tổ của cô, việc này khiến Vương Y Bối không khỏi phiền não. Ngay đến Từ Sương cũng cảm thán trước mặt cô mấy lần, hối hận vì hôm đó không theo cô đến Hoàn Quang, nếu không đã có thể học hỏi cách cô thuyết phục vị Trần tổng tông lạnh như băng kia. Vương Y Bối nghe thế cũng chỉ có thể day trán im lặng.

Cuối tuần, Vương Y Bối và Trần Tử Hàn cùng đi dự tiệc sinh nhật của Giang Ỷ Phi. Tuy Lộ Ôn Diên nói đó chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ, không cần quà cáp gì cả, nhưng Y Bối vẫn cảm thấy mình không thể cứ tay không mà đến như vậy. Cô và Giang Ỷ Phi là đồng nghiệp cũ, trước kia hai người từng làm việc chung với nhau ở Hoa Thịnh, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân mà Lộ Ôn Diên bảo Trần Tử Hàn mời cô cùng tham gia.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng dành riêng cho hội viên, khá kín đáo, Vương Y Bối cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng đến đó. Cô bước vào không gian xa hoa lộng lẫy của đại sảnh, cũng chỉ có thể cảm khái rằng bản thân không sao hiểu được thế giới của người lắm tiền, cô khoác tay Trần Tử Hàn: "Nhờ phúc của anh em mới có thể chiêm ngưỡng nơi tấc đất tấc vàng này".

Trần Tử Hàn cười, lắc đầu: "Chúng ta như nhau cả thôi".

Vào phòng riêng, mọi người đã có mặt khá đông đủ, Lộ Ôn Diên bảo họ ngồi xuống, sau đó lần lượt giới thiệu từng người, anh cả Lộ Ôn Thịnh, anh họ Lộ Thiếu Hành,... họ đều đưa "bạn gái" theo. Vương Y Bối thầm quan sát, tư duy tự liên hệ mấy cô gái này với một số tin đồn về Lộ gia, họ chính là các vị "Lộ phu nhân" khiến người người hâm mộ đây mà.

Em họ của Lộ Ôn Diên - Lộ Diệc Cảnh lên tiếng trước, vẻ mặt anh ta lộ vẻ nghịch ngợm, cầm ly rượu đến chỗ Giang Ỷ Phi: "Chị dâu, em kính chị một ly, chị đúng là phúc tinh của Lộ gia, kéo anh ba từ chỗ nước sôi lửa bỏng ra ngoài, nếu không anh ba em lúc này vẫn là quý công tử có xu hướng tìиɧ ɖu͙© không rõ ràng trong lời đồn thổi của kẻ khác rồi!"

Câu này khiến Lộ Ôn Diên trừng mắt nhìn anh ta, mà Lộ Diệc Cảnh này đúng là một người không biết kiêng kỵ gì, quay sang nhìn người phụ nữ ngồi cạnh Lộ Thiếu Hánh, "Chị dâu, em cũng kính chị, công đức của chị cũng vô biên, đã kéo anh hai em ra khỏi hình tượng học sinh giỏi vô vị!"

Lần này thì hay ho rồi, Lộ Diệc Cảnh đã đắc tội với cùng lúc hai người, lập tức anh ta được hai mũi giáo chĩa vào, bị chuốc rượu đến không còn đường lui. Thú vị hơn đó là Lộ Diệc Cảnh bị chuốc rượu đến thảm như thế nhưng người phụ nữ ngồi cạnh anh ta không những không lo lắng mà còn tỏ vẻ hứng thú, khoái chí. Thế giới này quả khiến người ta không hiểu nổi.

Đám đàn ông nói chuyện với nhau, Vương Y Bối thấy Giang Ỷ Phi ra ngoài thì cũng đi theo, quà cô mua còn chưa kịp tặng, hình như trừ cô ra, người ta đều không nhắc đến chuyện quà cáp, nếu tặng quà trước mặt mọi người thì sẽ khiến họ ngượng ngập.

Giang Ỷ Phi đứng ở hành lang dài phía sau nhà hàng, không biết đang thưởng thức phong cảnh hay chỉ đơn thuần là ra ngoài hóng gió. Vương Y Bối tiến lại gần Giang Ỷ Phi, đưa quà cho cô ấy, Giang Ỷ Phi nhìn rồi tỏ vẻ vui mừng, "Cảm ơn quà của chị. Em rất thích."

"Em thích là được."

Giang Ỷ Phi cười, "Trần Tử Hàn chính là người đàn ông khiến chị không thể quên được?"

Vương Y Bối suy nghĩ giây lát rồi khẽ gật đầu, bây giờ cô và Trần Tử Hàn đã thu tu thành chính quả, nhắc lại những chuyện đó hình như cũng không còn khó chịu nhiều nữa.

Giang Ỷ Phi nhìn Y Bối, "Tốt quá, hai người cuối cùng đã ở bên nhau, thật khiến người khác hâm mộ ".

"Có gì đáng để hâm mộ chứ?"

"Hai người là mối tình đầu của nhau, trải qua nhiều chuyện rồi lại trở về bên nhau, làm sao không hâm mộ cho được?"

Vương Y Bối nhíu mày, mãi sau mới nói: "Em nghe chuyện hoàng tử và công chúa chưa?"

"Sao ạ?"

"Hoàng tử và công chúa trải qua trăm ngàn đau khổ, cuối cùng được ở bên nhau, cứ ngỡ đó chính là kết cục tốt đẹp nhất mà truyện cổ tích phải có, nhưng liệu có ai từng hỏi sau đó thì sao không, hoàng tử và công chúa thật sự sống mãi mãi hạnh phúc bên nhau ư? Có lẽ họ ở bên nhau rồi mới phát hiện, hóa ra cả hai không phải mảnh ghép chuẩn xác của nhau, thậm chí ở cạnh nhau rồi còn không bằng nỗi nhớ nhung khi còn chia lìa..."

"Suy nghĩ của chị rất đặc biệt." Giang Ỷ Phi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu,

"Nhưng tại sao phải nghĩ nhiều như thế, nếu muốn hạnh phúc thì không nên nghĩ về những cái không trọn vẹn, vặt vãnh đó. Thực ra em không thích cuộc sống như thế này, em nghĩ mình nên tìm một người đàn ông bình thường, sau đó sống một cuộc đời bình thường. Em đã từng thử. Thế nhưng, nếu cái giá phải trả để sống một cuộc đời như vậy là mất đi anh ấy, thì chính anh ấy mới là sự mất mát mà em không thể chịu đựng nổi."

"Anh ấy" đương nhiên là Lộ Ôn Diên rồi, "Anh ấy rất tốt với em".

"Em biết, anh ấy đã trả giá rất nhiều vì em, trước kia em cứ luôn làm tổn thương anh ấy. Thế nên em phải học cách để hạnh phúc, cho dù mọi người đều nghĩ rằng thân phận của em không xứng với anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy yêu em thì sự bình phẩm của những kẻ khác đều chẳng can hệ gì đến em hết."

"Em rất dũng cảm."

"Không phải em dũng cảm, mà là có một số người, một số việc đã ép con người bất đắc dĩ phải dũng cảm."

Vương Y Bối và Giang Ỷ Phi cùng quay về phòng, Vương Y Bối ngồi xuống cạnh Trần Tử Hàn, anh hơi nhíu mày, "Em đi đâu vậy?"

"Đứng bên ngoài một lát thôi mà". Cô nhìn vào mắt Trần Tử Hàn, nở một nụ cười, "Anh ở đây thì em còn có thể đi đâu?"

Trần Tử Hàn lúc này mới mỉm cười, "Em biết vậy là được".