Hi, Chị Alice!

Chương 58: Tình yêu bi thương (1)

Ở cửa phòng bệnh của bệnh viện, tôi cầm điện thoại trầm tư hồi lâu, cuối cùng, bấm dãy số đã thuộc nằm lòng kia. Ở Thượng Hải, lúc này chắc hẳn đang là một hai giờ sáng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói đã cách xa ba tháng của Lam Trinh Liệt. Chúng tôi đã trải qua thời gian im lặng khá lâu trong sóng điện thoại.

“ Nói đi, Lâm Tứ Nguyệt, anh biết là em.” Giọng Lam Trinh Liệt bình tĩnh.

“ Lam Trinh Liệt, anh khiến em thọ sủng thất kinh rồi, vì một người như em có đáng không ?” Tôi nhàn nhạt nói.

“ Có đáng hay không đâu cần em bận tâm, anh chẳng phải đã nói rồi sao, anh có cả trăm lý do có thể khiến em ở lại bên cạnh anh, nếu như em thấy cái giá kia vẫn chưa đủ, vậy thì, cộng thêm quản lý tài sản của Kiều Quốc Long thế nào ?”

Thân thể đang tựa vào tường từ từ trượt xuống, tôi ngồi xổm trên đất, chỉ có thể ngồi như thế.

“ Lâm Tứ Nguyệt, ngày mai trước khi mặt trời lặn, anh phải nhìn thấy em, nếu không, em cứ chờ mà xem ông ta ngồi tù đi nhé. Không cần biết em hận ông ta bao nhiêu, nhưng anh tin em sẽ không thể nhìn ông ta đi tù.”

Nói xong câu kia, điện thoại liền bị ngắt ngay, tôi gọi lại thì luôn trong trạng thái tắt máy.

Ngẩn ra nhìn chiếc điện thoại trong tay, tôi quay sang người có vẻ là tài xế taxi đang đứng bên cạnh xin điếu thuốc, run rẩy rít sâu vào một hơi, vị thuốc cay nồng khiến tôi ho đến rơi nước mắt.

Có đôi tay giật đi điếu thuốc từ trên miệng tôi.

“ Chị, hay là vẫn không nên đi.” Lợi Liên Thành ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

“ Lam Trinh Liệt nói, ngày mai trước khi mặt trời lặn nếu như không nhìn thấy tôi, sẽ đưa người kia vào tù.” Tôi máy móc nói.

Lợi Liên Thành đưa điếu thuốc vừa giật lấy trong tay tôi lên miệng, bực bội rít một hơi, sắc mặt đỏ ửng vì ho y như tôi. Chúng tôi cứ ngồi xổm dưới góc tường như thế, nhìn những đôi chân đang đi qua trước mặt.

Nhờ Rita đặt chiếc vé nhanh nhất bay về Thượng Hải, tôi ôm từ biệt từng đồng nghiệp trong phòng cấp cứu, Rita vỗ vỗ vai tôi nói, Alice, chúc em hạnh phúc.

Lợi Liên Thành lái xe của Rita, tôi ngồi ở ghế lái phụ, chúng tôi đang trên đường đến sân bay.

“ Vẫn về Anh Quốc ư ?” Ngập ngừng hồi lâu, tôi nhỏ giọng hỏi.

“ Uhm, sau khi học xong những môn còn lại, tôi sẽ đi du lịch, có lẽ hành trình sẽ rất dài, tôi vẫn luôn muốn đi khắp nơi vòng quanh thế giới.”

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Lợi Liên Thành có hơi giống Keanu Reeves như Rita đã nói. Vầng trán rộng, ánh mắt sâu thẳm. Tôi lặng lẽ cụp mắt xuống, là tôi đã khiến cho một thanh niên tuấn tú thế kia phải gánh chịu sự chuyển biến tâm lý khó thể giải bày trong suốt những năm tháng hoa dạng niên hoa của cậu ấy.

Trong không gian chật chội, chúng tôi lặng im không nói.

Trong sân bay, Lợi Liên Thành mua cho tôi ly cà phê nóng hôi hổi, ngồi ở khu vực phòng chờ, nghe giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên hết lần này đến lần khác vang lên, cuối cùng, cũng đến chuyến bay về Thượng Hải.

Chúng tôi cùng đứng lên, một Lợi Liên Thành cao gần một mét tám khiến tôi xót xa, hóa ra, cậu ấy đã cao thế này, ngày trước Lâm Tứ Nguyệt và Lợi Liên Thành là hai đứa trẻ cao gần như nhau.

“ Tôi phải đi rồi.” Lợi Liên Thành ngập ngừng nói, ánh mắt chớp chớp.

“ Uhm.” Trong lòng có muôn vạn ngàn lời, muốn nói tôi xin lỗi, muốn nói Liên Thành tôi sai rồi, muốn nói Liên Thành tôi hối hận rồi, muốn nói nếu như thời gian có thể quay trở lại, nhất định tôi sẽ không lựa chọn làm như thế.

“ Vậy tôi đi đây.” Cậu ấy nhìn sâu vào trong mắt tôi, qua ánh mắt kia chúng tôi đều cảm nhận sâu sắc đó chính là một kiểu tuyệt biệt.

Khi cậu ấy quay người bước đi, tôi kéo góc áo cậu ấy, như một đứa trẻ đã phạm lỗi.

“ Liên Thành, tôi xin lỗi. Còn nữa . . . Chúc cậu hạnh phúc.”

Cậu ấy đứng sững lại, tôi nhìn vào bóng lưng kia.

Khi giọng của phát thanh viên lần nữa vang lên, Lợi Liên Thành quay người lại ôm chầm lấy tôi, mạnh mẽ, siết chặt, như dồn hết tất cả, cái ôm đó cơ hồ chứa đầy hơi thở của sự tuyệt vọng.

Tay tôi lơ lửng giữa không trung.

“ Tạm biệt nhé, Lâm Tứ Nguyệt.” Cậu ấy nói bên tai tôi.

Hôm ấy, thời tiết quá tốt, trên bầu trời có ráng chiều của ánh tà dương, những ráng chiều kia khiến bầu trời trông như một quả cam tươi rói, tường kính trong sân bay hắt lên màu sắc của chúng, che chắn cho những người trong sân bay một cách ôn hòa, tôi đưa mắt tiễn bóng lưng của Lợi Liên Thành.

Không hiểu sao, tôi nhìn thấy bóng lưng ấy, nước mắt đầm đìa.

Rất rất lâu sau đó, Detroit trở thành một nơi chất chứa đau thương trong kí ức của tôi, ghi chép câu chuyện về sự ly biệt của Lâm Tứ Nguyệt và Lợi Liên Thành. Rất lâu về sau . . .

Thượng Hải, mưa giăng đầy trời.

Tiểu Quang đưa tôi ra khỏi sân bay, bên ngoài, Lam Trinh Liệt đang đứng ở đó, áo khoác màu đen, quần Jean màu xanh lam, cầm chiếc ô cũng màu đen. Người đứng dưới chiếc ô thân hình cao ráo. Khiến những người nước ngoài qua lại không khỏi ngoái đầu nhìn.

Mùa đông ở Thượng Hải cũng thật lạnh, đến nỗi tôi không ngừng run rẩy, tôi từ chối áo khoác của Lam Trinh Liệt, lướt qua người nào đó rồi tự mình ngồi vào hàng ghế trước với Tiểu Quang, lạnh buốt lại thêm chênh lệch múi giờ khiến tôi chẳng còn hơi sức đâu suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối diện với người nào đó, tựa đầu lên cửa kính xe, tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, âm thanh xe cộ tạo nên một thế giới huyên náo.

Vẫn là căn phòng ấy, thậm chí trong tủ đồ vẫn treo những bộ quần áo Lam Trinh Liệt đã tặng trước đây tôi còn chưa mang đi, mọi thứ vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, cứ như tôi chưa từng rời khỏi, nhưng tất cả liệu còn có thể giống như mọi thứ trong căn phòng chưa từng thay đổi hay sao ?”

“ Trong phòng có một số sách anh mới mua, cứ xem thử đi, em sẽ thích đấy . Em còn cần gì có thể nói với anh.” Vừa rồi ở dưới lầu, Lam Trinh Liệt tóm tắt ngắn gọn nói với tôi.

“ Lâm tiểu thư, thiếu gia gọi cô xuống ăn cơm.” Dì Vương vẫn luôn phụ trách dọn dẹp phòng ốc đang đứng ở cửa.

Tôi tự ý bước về phía phòng tắm : “ Thôi khỏi, hiện giờ tôi không muốn ăn.”

Từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang sắp xếp hành lý của tôi. Người nào đó mang từng chiếc từng chiếc quần áo của tôi treo lên cùng với đồ của mình, tôi cụp mắt xuống, nước mắt rơi trên sàn nhà. Vì để che giấu khoảnh khắc yếu đuối này của bản thân, tôi cầm lấy khăn bông lau tóc vừa gội xong.

“ Trời lạnh đấy, dùng cái này tốt hơn.”

Lam Trinh Liệt cầm máy sấy tóc, kéo tôi đến ngồi lên sofa. Cầm máy tự mình giúp tôi sấy tóc.

“ Mệt không ?” Người nào đó vừa sấy tóc cho tôi vừa hỏi.

“ Uhm.” Thứ mệt hơn cả là tâm hồn, tôi cảm thấy bản thân là một người phụ nữ tệ hơn cả tệ, trên máy bay đã suy diễn qua hết các khả năng, nhưng kiểu tình cảnh trước mắt kia là điều tôi có nghĩ cũng không nghĩ đến được. Cho đến giây phút này, tôi vẫn hoài nghi đây có phải là sự bình yên trước một trận mưa gió bão bùng.

Lam Trinh Liệt cẩn thận vén những sợi tóc đã sắp khô của tôi ra sau vai, đưa tay vỗ nhẹ lên gò má tôi : “ Gầy rồi.”

Lam Trinh Liệt như thế này khiến tôi lo lắng, cũng khiến tôi áy náy.

“ Ăn tí gì nhé.” Lam Trinh Liệt đẩy bát cháo bên cạnh đến trước mặt tôi : “ Ăn xong rồi nghĩ ngơi.”

Ăn sạch cháo trong bát, tôi cúi đầu ngồi trước mặt người nào đó.

Lam Trinh Liệt đứng lên, có tiếng thở dài cực nhỏ từ trong miệng người nào đó bật ra : “ Vậy em ngủ một lúc đi, anh đi đây.”

Đi ? Câu hỏi đi đâu đấy gần như suýt vọt ra khỏi miệng, nhưng nó đã bị buộc phải nén xuống.

Vừa chạm phải tấm chăn bông mềm mại, toàn bộ tế bào lập tức tiến vào trạng thái ngủ đông, tôi rụt đầu vào dưới chăn, hít sâu một hơi, tôi phát hiện tôi vô cùng nhớ nhung cái mùi vị ấy, cái mùi vị của Lam Trinh Liệt và Lâm Tứ Nguyệt cùng nhau hòa quyện.

Tôi không ngờ giấc ngủ này đến tận chập tối ngày thứ hai, lúc tỉnh dậy bên cạnh trống trơn, tôi nghĩ, tối qua Lam Trinh Liệt không hề ngủ ở đây, tướng ngủ của Lam Trinh Liệt vốn không tốt, nếu không hất tung gối, thì cũng chồi đạp chăn thành một mớ hỗn độn.

Ngập ngừng một lúc, tôi gọi dì Vương : “ Dì ơi, tối qua người đó không ngủ ở đây à ?”

“ Cô nói là thiếu gia sao, đúng rồi, tối qua thiếu gia không ở đây, lúc sắp rời đi cậu ấy dặn dò tôi đừng đánh thức cô, bảo tôi đợi khi cô thức dậy làm ít món khai vị cho cô.”

Những món khai vị kia là để khiến cho dạ dày của tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi bảo dì Vương bên cạnh cùng ăn tối với mình. Dì Vương là quản gia có họ hàng xa với Lam Trinh Liệt, thường ngày dáng vẻ có hơi trầm lặng kiệm lời. Từ ngày đầu tôi đến dì ấy đã ở đây rồi.

“ Dì à, thời gian này Lam Trinh Liệt đều sống ở đây sao ?” Lúc ăn cơm xong, tôi vẫn không nhịn được đã hỏi.

“ Không có, thỉnh thoảng thiếu gia sẽ đến đây, thường ngồi một lúc rồi đi.” Người phụ nữ trung niên trầm lặng kiệm lời kia hiếm khi ngẩng đầu quan sát tôi : “ Những khi thiếu gia nhà chúng tôi đến, câu thường nói đó là, đừng làm loạn mọi thứ trong phòng. Lâm Tứ Nguyệt, sau này, cô còn đi nữa không ?”

Thật ra, đáp án này tôi không cách nào trả lời, sau này, là một từ ngữ chứa đầy biến số, nó tồn tại quá nhiều nhân tố không chắc chắn.

“ Tôi hi vọng Lâm tiểu thư sau này đừng đi nữa.” Bà ấy tiếp tục nói : “ Khi Lâm tiểu thư không ở đây, thiếu gia nhà chúng tôi trở nên không giống những người trẻ tuổi đương đại, cứ luôn là bộ dạng tâm sự trùng trùng.”