Hi, Chị Alice!

Chương 50: Vòng xoay ngựa gỗ (1)

Ước mơ của tôi, gia nhập đội ngũ y tế của bác sĩ Jones mà nhiều người có nằm mơ cũng muốn, điều đó có nghĩa là tiến vào một bước ngoặc khác trong cuộc đời mỗi người.

Bất ổn cuối tháng chín, tôi tiếp nhận một người đang trong quá trình điều trị, tôi biết người đó muộn vào hạ tuần tháng chín, bệnh viện đưa ra gia hạn hợp đồng với tôi. Ở lại ? Hay ra đi ? Nơi đây có người tôi yêu, còn bên kia bờ đại dương cũng sẽ sớm có ngày đến tìm tôi.

Tiết trời cuối thu, ánh nắng chiều mang theo mùi hanh khô.

Trong quán cà phê có tên gọi “ Góc Phố” của thành phố này, Lợi Vĩnh Hoa ngồi đối diện với tôi, không còn ý chí phong độ, gương mặt đầy vẻ rầu rĩ.

Rất lâu trước đây, tôi từng thầm mong đợi cảnh tượng thế này sẽ xảy ra một ngày nào đó, chút hư vinh trong lòng luôn khát vọng chứng minh với cả thế giới, Lâm Tứ Nguyệt vào buổi chiều nào đó cùng uống cà phê với bố cô ấy, như hình ảnh đẹp nồng ấm trên ti vi, mặc bộ quần áo chỉnh chu, nói cười tươi rói.

“ Tìm tôi có việc gì ?” Tôi lạnh nhạt hỏi. Tôi không quá ngây thơ cho rằng ông tìm đến tôi để bồi đắp tình phụ tử.

“ Con và cậu nhóc kia nghiêm túc đúng không ?”

“ Chuyện này liên quan gì đến ông ?”

“ Tình trạng hiện giờ của Liên Ngọc rất không tốt, ta hi vọng con giơ cao đánh khẽ.” Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính trong suốt soi nghiêng lên gương mặt ông, khi nhắc đến Liên Ngọc, biểu cảm của ông rất dịu dàng.

“ Chú Lợi không quá ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng tôi vừa buông tay, Lam Trinh Liệt liền quay về ngay bên cạnh Liên Ngọc.” Tôi cười mai mỉa.

“ Ta tin rằng cậu nhóc đó có tình cảm với Liên Ngọc, khi con chưa xuất hiện, hai đứa nó chẳng phải đang tốt đẹp đó sao ?” Quan tâm tắc loạn, tôi không ngờ nó lại xuất hiện ở Lợi Vĩnh Hoa, ông lại còn là một thương nhân sáng suốt.

“ Nhưng tôi đã xuất hiện, tuy chuyện tình cảm không thể nói được là ai đến trước ai đến sau, nhưng tôi vẫn phải nói cho ông biết khi Lam Trinh Liệt mười bảy tuổi tôi đã quen biết với người ấy rồi, thế nên, ông chẳng có lý do gì chỉ trích tôi chen vào giữa hai người họ.” Tôi nhướng mày trừng ông.

“ Con có biết hiện giờ con đang mang chuyện tình cảm ra đùa với lửa, ta cho con biết, cậu nhóc đó không phải là người con có thể dây vào.” Lợi Vĩnh Hoa tức giận vỗ bàn.

“ Chú Lợi, hiện giờ đang thể hiện sự quan tâm đó ư ?” Tôi cười ha ha : “ Nhưng tôi e là phải khiến ông thất vọng mất rồi, thật không may, tôi đối với cậu nhóc ấy là nghiêm túc, thế nên, tôi sẽ không từ bỏ.”

“ Đừng nói ta không cảnh cáo con, con cho rằng cậu nhóc đó có thể thích con được bao lâu ? Một tháng ? Hai tháng ? Hay nửa năm ? Con cũng không còn nhỏ nữa, có những chuyện không cần ta nói con cũng nên hiểu ra. Ta khuyên con vẫn nên tự lo lấy thân.”

“ Chú Lợi đối với đàn ông vẫn luôn hiểu rất rõ, tôi muốn ông mở to mắt ra mà xem, Lam Trinh Liệt sẽ không trở thành một Lợi Vĩnh Hoa thứ hai. Và tôi, cũng không phải Lâm Tương Như.” Tôi đứng lên : “ Còn nữa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, bộ dạng này của ông thật khiến tôi buồn nôn.”

Lúc trở về bệnh viện, tinh thần tôi bất ổn, trong lòng luôn nghĩ đến những lời Lợi Vĩnh Hoa nói, tình trạng hiện giờ của Liên Ngọc rất không tốt, nhưng tôi lại không có dũng khí gọi đến số điện thoại kia, ngồi trên xe bus, trong lúc ngủ gật, tôi mơ thấy khuôn mặt trắng bệch của Liên Ngọc, trên khuôn mặt ấy đầm đìa nước mắt.

Khi ý thức được mình đã dừng lại trước cửa căn hộ của Phương Hạo, tôi cảm thấy bản thân mình đáng ghét quá đi mất. Những lúc hoang mang luôn cao giọng ca ngợϊ ȶìиᏂ bạn muôn năm, những khi đắc ý đến nhớ cũng không thèm nhớ. Suy đi nghĩ lại, đây không phải là nơi cho mình lánh nạn.

Dưới ánh đèn hoa vừa được bật sáng, tôi đứng bên ngoài cửa tiệm thời trang có tên “Emily”, nhìn ngắm bộ váy áo kiểu Tây người mẫu đang mặc trong tủ kính, loáng thoáng nhớ ra mẹ cũng có một chiếc váy kiểu dáng tương tự, loáng thoáng nhớ ra mẹ đã mặc nó nắm tay tôi đi qua những khu chợ đông đúc, chiếc váy của mẹ đung đưa theo làn gió khẽ.

“ Lam Trinh Liệt, mua quần áo cho em nhé.” Tôi ở trước cửa gọi điện cho Lam Trinh Liệt.

Rất lâu về sau, Lam Trinh Liệt nói với tôi, hôm ấy tôi đứng dưới ánh đèn ở nơi rực rỡ nhất của thành phố khẽ nghiêng đầu nhìn ngắm chân trời, trông như một con nhạn xa đàn.

Bộ váy áo của người mẫu khi khoác lên người tôi, hoa văn màu đỏ sẫm trên nền đen, từng cụm từng cụm hoa li ti, rạng ngời mà không chói lóa, vừa khít thân người, nhấn eo, chân váy xếp ly, mặc vào có hơi giống phong cách Châu Âu cổ xưa.

Chạm vào mình trong gương, khóe mắt ươn ướt, mẹ ơi, cuối cùng con cũng có nét giống mẹ rồi.

Lam Trinh Liệt ôm tôi từ phía sau, áp mặt lên đầu tôi : “ Xinh đẹp như mơ, ngồi bên dòng nước. Còn nhớ không ?”

Bên hồ nước dưới dãy núi Alps, những lời mơ màng của chàng thiếu niên tinh nghịch, mọi thứ chợt ngỡ như một giấc mơ.

Chúng tôi cùng nắm tay nhau bước ra khỏi tiệm thời trang.

Chợ đêm Thượng Hải, người qua kẻ lại, hàng hóa đủ loại bày bán la liệt, các tiểu thương mời chào đủ kiểu, chúng tôi dừng lại trước quầy hàng của đôi vợ chồng trung niên đến từ Brazil, đôi vợ chồng kia vì muốn thu hút dòng người bắt đầu cao hứng biểu diễn, người chồng vỗ đánh trống, người vợ nhảy điệu Samba, vũ đạo của họ thật sự đã thu hút được không ít người ghé đến, nhưng hàng hóa của họ lại không ai ngó ngàng, mà đôi vợ chồng kia dường như cũng không màng, chỉ quay cuồng chìm đắm trong vũ điệu của mình.

Người Brazil, thích dùng vũ điệu để thể hiện thái độ của họ đối với cuộc sống, điệu Samba, nó như minh chứng cho sự nhiệt tình, tự do, tôi từng ở thảo nguyên rộng lớn của Nam Phi, nhìn thấy thiếu niên đào vàng đến từ Brazil hướng về tổ quốc nhảy vũ điệu truyền thống của họ, thiếu niên nhảy thâu đêm, tôi ngồi trước đống lửa xem thâu đêm, qua một thời gian sau, tôi thường hay hoài niệm về thiếu niên Brazil không biết tên kia, nhớ lại giây phút ấy.

Tôi mua hai chiếc mặt nạ hóa trang của đôi vợ chồng Brazil, một chiếc đeo lên mặt của Lam Trinh Liệt, một chiếc đeo lên mặt mình, rồi hà hơi vào bên tai người nào đó : “ Nếu như nhảy thật hay, tối nay em sẽ thưởng.”

“ Thưởng kiểu gì đây ?” Lam Trinh Liệt lĩnh hội tâm ý.

“ Thưởng kiểu ấy đấy.” Nói xong, liền đẩy Lam Trinh Liệt qua đó.

Tôi đoán Lam Trinh Liệt yêu thích Ronaldinho có lẽ sẽ lựa chọn vũ điệu Samba. Nhưng không ngờ rằng vũ điệu Samba của người nào đó lại nhảy đẹp đến thế, Lam Trinh Liệt đeo mặt nạ hóa trang dân bản địa khiến người khác kinh ngạc, không chỉ khéo léo, cảm nhận tiết tấu cực tốt, làm cho người đàn ông Brazil vốn đang ngồi vỗ trống không nhịn được phải đứng lên, vừa vỗ trống vừa nhảy theo, không khí trong chốc lát sôi động hẳn lên, có một vài thiếu niên ăn mặc sành điệu đã mua mặt nạ hóa trang của bà chủ cũng theo đà khởi động, sau đó, Lam Trinh Liệt cũng kéo tôi vào cùng, đối với một kẻ không rành chút gì về điệu Samba như tôi chẳng biết từ đâu bùng lên sự nhiệt tình, được Lam Trinh Liệt dẫn dắt cũng theo đó mà khởi động, cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cười của mình, dường như nó muốn xuyên qua cả màn đêm.

Đến khi Lam Trinh Liệt gỡ mặt nạ hóa trang xuống, xung quanh hò hét rần rần, chiếc mặt nạ hóa trang kia với Lam Trinh Liệt giống như Mặt nạ của Zorro(1), thế nên mọi người đều nhìn thấy chàng trai đằng sau chiếc mặt nạ anh tuấn vô đối, còn tôi, cũng đã bị gương mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia hớp hồn, ngẩn người ra nhìn gương mặt ấy. Tim, bắt đầu đập dồn dập, nó trực tiếp phản ánh qua hành động tiếp theo của tôi, đưa tay giật lấy chiếc mặt nạ hóa trang trong tay người nào đó đeo lại lên mặt cho ai kia, thế rồi, tôi nghe thấy tiếng ai oán than thở của mấy cô nàng, tôi kéo lấy tay người nào đó nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng trở lại nhanh chân chạy mất. Cũng không biết đang lo sợ điều gì, chỉ là ngay lúc đó giống như đứa trẻ con bướng bỉnh, cố chấp cho rằng người ấy là của mình, tôi không thích người khác phát hiện ra cái hay của người nào đó, cũng không thích người khác nhìn thấy mặt tốt của người nào đó.

(1) Một nhân vật truyền kỳ, hành hiệp trượng nghĩa, anh hùng cái thế, thường dùng mặt nạ che giấu thân phận thật sự. Có rất nhiều bộ phim nói về nhân vật này như bộ “Zorro” của Ý do Duccio Tessari làm đạo diễn, phát hành năm 1975; bộ “The Mask of Zorro” của Mỹ do Martin Campbell làm đạo diễn, phát hành năm 1998 . . .

Trong kí ức tuổi thơ, đã từng có một cảnh tượng trong phim khiến tôi nhớ mãi không quên, không nhớ nổi tên bộ phim, cũng quên luôn nội dung phim nói về điều gì, tôi chỉ nhớ khi ấy vai nam chính anh tuấn nắm lấy tay người con gái mình yêu chạy trốn trong con ngõ nhỏ tăm tối, phía sau lưng họ mang theo thứ ánh sáng như truyền đến từ thiên đường. Đôi khi, tôi đã từng mơ như thế, mơ thấy trong con ngõ sâu vắng lặng, người tôi yêu nắm lấy tay tôi chạy trốn trong cơn gió đêm.

Tôi và Lam Trinh Liệt đeo theo mặt nạ bỏ chạy trong chợ đêm là giấc mơ đẹp nhất trong kí ức từ trước đến giờ của tôi, nó giống như cảnh tượng nào đó trong phim, ôn lại phần nào cảm xúc thời thiếu nữ của tôi. Thời thiếu nữ của Lâm Tứ Nguyệt đều đã bị thù hận nuốt chửng, thế nên, vẫn luôn rất ít nằm mơ.

Chúng tôi dừng lại dưới bóng tối của một tòa nhà, tháo mặt nạ hóa trang của Lam Trinh Liệt xuống, tôi tỉ mỉ vuốt ve gương mặt ấy, gương mặt khiến người ta có nhìn trăm lần cũng không thấy chán.

“ Trinh Liệt, em không thích anh mang gương mặt này đi khoe khoang, anh nhớ kĩ nhé, gương mặt này chỉ thuộc về em.”

“ Sau này, nếu có cô nàng nào ngỏ lời yêu anh, anh nhất định phải ra sức từ chối, có biết không ?”

“ Trinh Liệt, bộ dạng em lúc này nhất định rất buồn cười anh nhỉ ? Anh cứ việc cười em, nhưng chỉ được cười thầm trong lòng thôi nha .” Con người sẽ luôn nói ra những lời ngốc nghếch trong lúc kích động, sau khi nói xong tôi cứ hối hận không thôi.

“ Ngốc quá, vui mừng còn không kịp đây này .” Lam Trinh Liệt lấy đi chiếc mặt nạ hóa trang trên mặt tôi, đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên má tôi, khẩu khí đong đầy sự yêu chiều.

“ Anh nhớ kĩ rồi, gương mặt này của Lam Trinh Liệt mãi mãi thuộc về Lâm Tứ Nguyệt, nếu như sau này có cô gái nào ngỏ lời yêu Lam Trinh Liệt nhất định phải từ chối không nể tình. Lâm Tứ Nguyệt thỉnh thoảng mới nói những câu tình cảm nhất định không thể cười, chỉ được cười thầm trong lòng thôi. Còn gì nữa nà ?”

Dưới bóng tối của tòa nhà, đáy mắt người nào đó như những vì sao trên cao trong đêm mùa hè, lấp lánh không gì sánh bằng.