“ Chúng tôi giao cậu ấy cho chị đấy.” William nhìn tôi, ý tứ sâu xa : “ Mấy ngày nay, chị dày vò cậu ấy đủ đần rồi, hôm qua cậu ấy uống đến bét nhè, còn không cho chúng tôi đưa cậu ấy về nhà, nói người phụ nữ tên Lâm Tứ Nguyệt không thích cậu ấy uống rượu.”
Trong phòng bao chỉ còn lại tôi và Lam Trinh Liệt, cậu ấy vẫn đang duy trì tư thế ấy.
“ Trinh Liệt, Trinh Liệt.” Tôi vỗ nhẹ lên mặt cậu ấy, mới có vài phút, đã ngủ thϊếp đi.
Tôi dìu cậu ấy, ngồi xuống sofa, hiệu quả cách âm trong phòng bao cực kì tốt, trong này hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, không gian xung quanh tĩnh lặng và yên ổn, tình cảnh này đây, khiến tôi bất giác nhớ đến khoảnh khắc khi xưa tôi và Lam Trinh Liệt cùng ngồi tàu lửa trong đêm khuya, đưa tay khẽ chạm nhẹ vào mái tóc Lam Trinh Liệt, sợi tóc vừa mềm vừa mượt.
Trong không gian ngột ngạt này, chút tình cảm nào đó lại bắt đầu nhen nhóm, lan rộng . . .
Tôi mê mẩn ngắm nhìn cậu ấy, mặc kệ thời gian lướt trôi.
Trời tờ mờ sáng, Lam Trinh Liệt ngồi trên xe, hơi rượu vẫn còn nồng nặc, choáng váng. Khoác vai tôi nói :
“ Trong cuộc đời trước khi hai mươi hai tuổi của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ vì một người nào đó mất ăn mất ngủ.” Giọng cậu ấy khản đặc, gương mặt đang nhìn ra ngoài cửa sổ rất lạc lõng.
“ Trinh Liệt . . .” Tôi khó khăn nuốt xuống một hơi.
“ Xuỵt . . .” Cậu ấy đưa ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo tôi đừng lên tiếng. Tiếp theo đó, đưa tay đặt lên môi tôi, tỉ mỉ , nhẹ nhàng miết qua, trong đôi mắt lấp lánh rạng rỡ.
“ Nó khiến tôi say mê như thế, nhưng tại sao cứ luôn thốt ra những lời khiến tôi khó chịu ?” Cậu ấy nói.
Trong lòng tôi đau nhói, tựa đầu lên cửa sổ xe, xem ánh đèn trải dài bên ngoài.
Tôi ở trong căn phòng bên cạnh phòng Lam Trinh Liệt, trải qua một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Lam Trinh Liệt bảo người làm gọi tôi vào phòng sách của cậu ấy.
“ Nói đi, muốn nói những lời gì với tôi.” Ánh nắng rời rạc bên ngoài cửa sổ rơi trên tóc cậu ấy, mịn màng sáng láng, làm mờ đi biểu cảm trên gương mặt.
“ Nhà Liên Ngọc dường như xảy ra chuyện rồi.” Tôi không dám nhìn cậu ấy, đúng thế, Lâm Tứ Nguyệt là một người thận trọng như thế, không dễ gì gánh vác ân tình của ai, thế nên, đẩy Liên Ngọc ra chịu trận vậy.
“ Thế thì đã sao ?” Giọng Lam Trinh Liệt lạnh lẽo : “ Dường như tôi nhớ rằng chị không mong gì nhìn thấy bố Liên Ngọc.”
“ Liên Ngọc là bạn gái của cậu, không phải ư ? Gia đình họ gặp khó khăn, chẳng phải cậu nên giúp con bé sao ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“ Sớm đã không phải nữa rồi, hôm đó, vào ngày sinh nhật của mẹ cô ấy tôi đã nói rõ ràng.” Giọng Lam Trinh Liệt bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến tôi nổi giận, giọng điệu ấy, vô cảm đến nỗi như đang nói chuyện của người nào khác : “ Cho nên, bây giờ chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi.”
“ Chẳng phải đã nói rất thích con bé ư ? Chẳng phải đã từng hôn con bé thiết tha say đắm đó ư ? Sao mới đó đã có thể phủi sạch ?” Thứ cảm giác bất lực kia lại theo nhau ùa về, mang theo đủ mọi loại cảm xúc, vừa hoang mang, vừa tức giận, lại vừa đau thương, khó mà nói hết.
“ Vậy chị muốn tôi phải làm sao, trong lòng yêu thương một người, còn ngoài mặt lại phải khoác tay một kẻ khác ?” Một bước sải chân tiến tới, Lam Trinh Liệt đã giữ chặt lấy tôi, nghiến răng nghiến lợi.
“ Lam Trinh Liệt, cậu giúp con bé đi, cậu đã có lỗi với con bé, thế nên cậu giúp con bé với, được không ?” Tôi kéo tay áo cậu ấy, khẩn cầu. Tôi còn nhớ hôm ấy trong bệnh viện, con bé ở trước phòng bệnh của Lợi Vĩnh Hoa, len lén khóc. Khi đó, những giọt nước mắt kia đều là vì lực bất tòng tâm.
“ Trước giờ tôi làm việc đều không dây dưa lằng nhằng.” Trong mắt Lam Trinh Liệt chứa đầy sự dứt khoát, tôi nhìn thấy mà trong lòng lạnh lẽo. Buông tay cậu ấy ra, xoay người lại, tôi bước từng bước rời xa cậu ấy. Lam Trinh Liệt, đôi khi như thiên sứ, đôi khi như yêu ma.
“ Nếu như . . . đổi lại là chị, tôi đồng ý giúp.” Cậu ấy mở lời.
“ Điều kiện thế nào ?” Tôi tựa vào bên cửa, tự giễu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy cúi đầu : “ Chỉ cần chị ở lại bên cạnh tôi thôi. Tôi biết làm như thế không tốt, nhưng, dường như tôi không nghĩ ra được cách nào khác có thể khiến chị ở lại bên cạnh mình.”
Hai chúng tôi, hai chúng tôi thế này là như thế nào, sao lại ra đến nông nổi này, tôi thầm cười khổ. Được rồi, thưa thượng đế, tôi xin đầu hàng !
“ Được, nhưng kì hạn thời gian chỉ duy trì đến tháng mười, trước lúc đó tôi sẽ không rời xa cậu.”
“ Được, nhưng chị phải chuyển khỏi nhà Phương Hạo.”
Mọi chuyện nhìn chung có hơi giống một cuộc giao dịch, thậm chí tôi cũng không biết vì sao lại thành ra thế này, hôm ấy trong phòng sách Lam Trinh Liệt và tôi đều mặt không cảm xúc.
Trong thời gian vỏn vẹn hai ngày, mọi chuyện xoay chiều chuyển hướng, Lợi Vĩnh Hoa đã xuất viện, báo giới lan truyền đủ mọi loại tin tức có lợi cho Lợi Thị, nào là, theo tin người thân cận tiết lộ thiên kim Lợi gia sắp có hỉ sự, vị hôn phu là người thừa kế của tập đoàn Phương Nam thời gian trước qua lại rất thân thiết với cô ấy; nào là, tập đoàn Phương Nam vì mối quan hệ này đang xem xét tiến hành đầu tư vào Lợi Thị; nào là, vị chuyên gia kinh tế nổi tiếng nào đó đã đưa ra đánh giá lạc quan về Lợi Thị; nào là, chủ tịch một ngân hàng nào đó đã đích thân thường xuyên gặp gỡ lãnh đạo cấp cao của Lợi Thị . . .
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lợi Thị đã trở nên cực kì hot, mà những chuyện này chẳng khác gì đang tiêm lên người Lợi Vĩnh Hoa một mũi thuốc trợ tim.
Hai ngày sau, tôi mang theo túi hành lý cỏn con dọn đến nhà Lam Trinh Liệt, Phương Hạo đối với chuyện tôi dọn đi chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng thốt một câu cục mịch nhưng lại khiến tôi nước mắt tràn mi, nhà của Phương Hạo cũng chính là nhà của Lâm Tứ Nguyệt.
Dọn đến nhà Lam Trinh Liệt, nhưng tôi lại không biết phải đối diện với cậu ấy thế nào, hôn cũng đã hôn rồi, giường cũng đã lên rồi, dường như những chuyện thân mật chúng tôi đều đã trải qua, nhưng cũng chính vì như thế tôi bắt đầu cảm thấy khó xử, còn Lam Trinh Liệt đối với tôi cũng mặt lạnh như tiền.
Tôi và Lam Trinh Liệt cùng ở dưới một mái nhà, bắt đầu cuộc sống chung quái dị, phòng của tôi ngay bên cạnh phòng Lam Trinh Liệt, phần lớn thời gian tôi đều trốn trong phòng của mình đọc sách, lên mạng. Lam Trinh Liệt theo đà hồi phục của vết thương dường như cũng trở nên bận rộn, có khi cặm cụi cả nửa ngày trời trong phòng sách, tôi thường nhìn thấy một vài người ngoại quốc ra vào phòng sách của cậu ấy, William cho tôi hay, đó đều là những chuyên gia nổi tiếng, phụ trách hướng dẫn Lam Trinh Liệt làm quen với hầu hết các hệ thống đường lối liên quan đến tài chính tiền tệ.
Những khi không thể trốn tránh Lam Trinh Liệt, tôi chỉ có thể giả vờ vùi đầu làm việc của mình, tôi cảm giác bản thân có hơi giống một đứa trẻ xoắn xít, cũng không biết đang giận chuyện gì, càng không biết bản thân đang muốn cái chi ? Thỉnh thoảng, sẽ chạm phải ánh mắt Lam Trinh Liệt đang dừng trên người tôi chưa kịp thu về, khi đó, hai chúng tôi đều sẽ hoảng hồn mạnh ai nấy tránh đi, như hai đứa nhóc khờ khạo mới lần đầu biết đến mùi vị tình yêu.
Cho dù như vậy, tôi vẫn biết Lam Trinh Liệt thường hay lưỡng lự bên ngoài cửa phòng tôi, tuy rằng bước chân cực nhẹ, nhưng tôi biết là cậu ấy, tôi còn biết mọi thứ trong phòng tôi, đều do cậu ấy đích thân sắp xếp, cũng như trong mỗi bữa ăn luôn có mấy món tôi yêu thích, tôi rất muốn nói cám ơn cậu ấy, nhưng tôi lo sợ, lo sợ sẽ lại bắt đầu thân thiết với cậu nhóc ấy, còn lo sợ lần này ngay đến dũng khí từ chối cũng không có, rồi lại lo sợ bản thân đối với cậu ấy sẽ ngày càng tình cảm sâu đậm, thế là, chúng tôi cứ căng thẳng như thế, cho đến một hôm.
Ngày hôm ấy tôi gặp ác mộng, mơ thấy Lam Trinh Liệt máu thịt nhầy nhụa, nửa đêm bừng tỉnh, tim tôi đập loạn cả lên, khi chạy vào phòng Lam Trinh Liệt, nhìn thấy trên giường trống không, ánh đèn tù mù nhấp nháy thứ ánh sáng lấp lánh quỷ dị, một dự cảm không lành tràn ngập tâm trí tôi, chợt nhớ lại những lời hôm nay vô tình nghe thấy, trong mơ hồ dường như có kế hoạch đến Macau đua xe.
Tôi bắt đầu gọi điện cho Lam Trinh Liệt, điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng, tôi lại gọi điện cho Tiểu Quang, hết lần này đến lần khác đều chỉ nghe thấy yêu cầu để lại lời nhắn, nhớ đến cảnh tượng vừa mơ thấy, tay cầm điện thoại của tôi bắt đầu phát run. Trong cuộc đời của Lâm Tứ Nguyệt, điều kinh khủng nhất chính là thần chết, ông ta luôn dễ dàng nhẹ nhàng cướp đi những người yêu quý nhất trong cuộc đời tôi. Đúng vậy, không biết từ bao giờ Lam Trinh Liệt đã bắt đầu trở thành người Lâm Tứ Nguyệt yêu quý nhất.
Tôi tắt nguồn điện thoại trong cái đêm tĩnh lặng như chết rồi này, lo sợ nó bỗng nhiên đổ chuông, mang đến cho tôi những tin tức tồi tệ, giấc mơ vừa rồi quá chân thực, tôi rất lo lắng, cứ ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, đôi mắt đăm đăm ngó vào lối ra kia.
Khi Lam Trinh Liệt xuất hiện trong làn sương sớm ấy, tôi dụi dụi mắt, người ấy vẫn còn đây, tôi bước qua đó, vung tay lên, dùng hết sức bình sinh đẩy cậu ấy, một cái, hai cái . . .
“ Tên khốn này, ai bảo cậu đi đua xe, chán sống rồi ư, ai bảo cậu đi hả . . .”
“ Không có.” Lam Trinh Liệt lặng thinh đứng ở đó, mặc kệ tôi hoa chân múa tay : “ Không đi được, tôi nghĩ đến nếu như đi đua xe nhất định sẽ khiến chị tức điên, nên từ sân bay quay trở lại, chỉ là trên đường về đã xảy ra va chạm xe cộ.”
“ Va chạm, ở đâu, đυ.ng chỗ nào, Trinh Liệt, cậu có bị thương không, để tôi xem xem.” Vừa nghe đến va chạm xe cộ trong đầu tôi nổ “ Ầm” một tiếng, liền đưa tay sờ soạn lung tung khắp người Lam Trinh Liệt.
“ Không sao, bạn của tôi mới bị va chạm, tôi . . . không hề hần gì.” Lam Trinh Liệt cười ha ha nhìn tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, mấy hôm nay giả vờ chắc vất vả lắm ha ?”
Tôi khẽ gật đầu, không muốn phủ nhận nữa rồi.
“ Tôi cũng vậy.” Cậu ấy đứng ở đó, đôi mắt sáng rực.