Hi, Chị Alice!

Chương 8: Chàng trai đến từ mặt trăng (1)

Lúc rời khỏi nhà họ Lợi, ánh chiều nhuộm đỏ đường chân trời, như những dây ruy băng mềm mại và xinh đẹp, tôi quay nhìn về phía cánh cổng lớn. Từ giờ, sẽ không quay về nữa. Sẽ không, dù thế nào cũng không.

Bên trong cánh cửa đó, phản chiếu hình ảnh hai con người đang ghì lấy nhau, người bố ôm chặt cậu con trai. Lợi Vĩnh Hoa, ngày hôm nay sẽ khó mà quên đây.

* * *

Ngồi lên xe bus, trong cái thành phố này, thứ tôi thích nhất chính là xe bus. Trên đường xe cộ ngược xuôi, bên ngoài cửa sổ sáng bóng phản chiếu nên một thế giới khác, có phong cảnh, kiến trúc, xe cộ, dòng người . . . nhưng dường như thế giới đó cách tôi rất xa. So với cái thế giới đó, tôi càng thích thế giới bên trong xe bus này hơn, tuy nó không lớn, nhưng ấm áp, an toàn.

Theo sau một bà mẹ trẻ, tôi cùng bà ấy xuống xe, nghe bà ấy nhỏ giọng thì thầm với đứa con đang ôm trong lòng, tôi cứ như bị ai ám, muốn đi sát lại một chút, bước đến gần thêm một chút, cuối cùng, đưa tay ra nắm lấy ve áo của bà. Giọng nói giống mẹ như thế, gương mặt chắc cũng sẽ giống nhỉ ?

Không giống, một chút cũng không giống, tôi đứng ngẩn ra đó, trong lòng vô cùng mệt mỏi, như vừa trải qua một cuộc chiến đấu. Sau đó, nghe thấy có giọng nói : “ Tiểu tử thối, còn chưa chịu về nhà ?” - “ Biết rồi, mẹ.” Một cậu nhóc khá gầy tung tăng chạy đến, nắm lấy tay người mẹ.

Ngày ấy, mẹ cũng đã gọi tôi như thế : “ Tứ Nguyệt, về nhà thôi.” Nhưng nhà của tôi đã bị ngọn lửa thiêu rụi cả rồi, giờ đây, có lẽ nó đã trở nên một đống hoang tàn. Cuối cùng, tôi cũng không có khả năng giữ gìn nó.

Đứng trên ụ tàu cao cao, hoàng hôn trên sông Hoàng Phố thật đẹp, ánh nắng nhàn nhạt đổ trên mặt sông, như những vệt mây, như kẹo bông gòn, từng vòng từng vòng lan tỏa.

Tôi nhắm mắt lại, gió thổi bên tai, mang theo tiếng vọng từ chốn xa xăm. Mẹ . . . con nhớ mẹ lắm. Mẹ . . . con xin lỗi. Không phải con không muốn dũng cảm, nhưng cô đơn là thứ còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng, một mình bước đi trên đường, một mình ngơ ngẩn nhìn trời, một mình tự nói với mình . . .

Tôi nhấc chân lên, từ đây nhảy xuống, phải chăng sẽ có chút khoảnh khắc được bay bổng ?

“ Lâm Tứ Nguyệt, dừng lại.”Là ảo giác sao ?

“ Lâm Tứ Nguyệt, em dừng lại cho tôi.” Tôi quay đầu.

Một chàng trai mặc sơ mi sọc đang đứng sau lưng tôi, khuôn mặt anh ấy có vẻ như từng quen biết.

“ Quý cô Alice, đứng ở đó rất nguy hiểm.” Chàng trai lại gần tôi một chút, tôi nhớ ra rồi, người này, không lâu trước đây tôi đã gặp ở nhà sách.

“ Anh là ai, sao lại biết tên tôi, anh muốn gì ?”Tôi chỉ vào anh ấy, hỏi với giọng tức giận, tôi không hiểu sao người này lại xuất hiện ở đây.

“ Xem ra, tôi đã phí công làm ra một đống chuyện ngốc nghếch.” Anh ấy khẽ nhún vai : “ “ Người yêu dấu . . . vì em, tôi mới từ mặt trăng xa xôi di cư đến trái đất này. Cho nên, hãy yêu tôi đi nhé !”. Câu này là do tôi viết.”

“ Là viết cho tôi sao ?” Câu nói này tôi vẫn còn chút ấn tượng, nó được viết trên một tấm băng rôn treo trên cây trước cổng ký túc xá, rất bắt mắt. Bởi khi đó cảm thấy nó rất thú vị, tôi còn hỏi mấy cô gái trong cùng ký túc xá ai là người may mắn đó, nhưng kết quả lại chỉ chuốc lấy những ánh mắt lườm nguýt.

“ Nếu như, em chịu để tâm một chút, em sẽ phát hiện trên đó còn viết, thư tình của Joe Andy gửi Lâm Tứ Nguyệt. Trong khoảng thời gian gần đây, em còn thường xuyên nghe thấy một anh chàng không ngừng nói trước mặt em “Trùng hợp vậy !”, “Trùng hợp vậy sao !”. À, không lâu trước đây tôi còn gọi điện hẹn em cùng đi xem phim.” Anh ấy tự xoa xoa mặt : “ Tuy tôi không được đẹp trai, nhưng em cũng không cần đả kích tôi như thế.”

“ Joe Andy, anh là Joe Andy ?” Cái tên này mấy giờ trước đó tôi có nghe qua. Nó xuất hiện trong điện thoại.

“ Tôi tên Joe Andy, mọi người hay gọi là Joe, trao đổi sinh đến từ Mỹ, cùng học khoa Y như em, hơn em 1 năm.” Anh ấy chìa tay ra cho tôi.

“ Vậy thì đã sao nào ?” Thật buồn cười, cứ thế hoàn tất phần tự giới thiệu tại đây luôn à ?

“ Điều này chứng minh quan hệ bạn học giữa hai chúng ta. Cho nên, em có thể tin tưởng tôi, cho nên, em có thể xuống đây. Ở đó rất nguy hiểm, đừng học theo Rose (1), chẳng vui chút nào. ” Anh ấy chìa tay ra cho tôi.

(1) Tên nhân vật nữ chính trong phim Titanic.

“ Tôi biết chứ.” Tôi học theo điệu bộ anh ấy khẽ nhún vai : “ Nhưng tôi cứ muốn thử xem, từ đây nhảy xuống, có phải cũng sẽ giống như Alice tìm thấy xứ sở thần tiên ?” Chàng trai có đôi mắt sáng ngời thế ấy nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, được bao bọc trong biết bao tình yêu thương, mà tôi lại ghét những loại người đó.

“ Em điên rồi ư ? Lâm Tứ Nguyệt, tôi cứ nghĩ em chẳng qua chỉ không hòa đồng thôi, không ngờ em còn bướng bỉnh đến thế.”

“ Nhưng anh đã bị kẻ điên này mê hoặc còn gì, bởi vì khuôn mặt cô ấy ư ?” Tôi cười nhạo anh, rồi lùi lại phía sau, anh đang tiến đến gần tôi, tôi nghiêng người ngược về sau. Bướng bỉnh ư ? Tôi cũng muốn tìm người để được bướng bỉnh một chút, nhưng dường như không có người như thế.

Bất thình lình nghe thấy tiếng huýt sáo, tay tôi đã bị nắm chặt, sau đó, cả người tôi rơi vào một vòng tay thoang thoảng hương thơm bạc hà.

“ Đừng bao giờ đem sinh mạng ra đùa cợt. Sinh mạng là để tôn trọng, mẹ của chúng ta mang thai mười tháng, chịu bao đau khổ vất vả mới đưa chúng ta đến được với thế giới này, nâng niu từng chút một, vô cùng hân hoan chờ đợi chúng ta trưởng thành. Điều mà chúng ta có thể làm, chính là trân trọng nó, để nó mãi mãi sinh tồn.” Anh ấy ôm chặt lấy tôi, dùng cái giọng tiếng Trung lơ lớ thì thầm bên tai tôi. Người tên Joe Andy này, với tôi mà nói rõ ràng rất xa lạ, nhưng lúc này đây, trong vòng tay anh ấy, tôi lại nảy sinh cảm giác lưu luyến.

“ Nhưng mẹ tôi không còn nữa.” Nước mắt cứ thế rơi xuống, tôi như đứa trẻ chịu nhiều uất ức.

“ Vậy thì đã sao, trên thế giới này, ai rồi cũng sẽ rời đi, mẹ em chỉ là đi trước chúng ta mà thôi.”

“ Nhưng tôi, không phải là cô gái tốt, vừa nãy tôi còn quyến rũ em trai của mình.”

“ Thế thì không tốt. Sau này đừng như thế, hãy quên tất cả đi.” Anh ấy đã dùng từ ngữ cực kì đơn giản xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng tôi, giọng nói êm ái như khúc hát ru, an ủi tâm hồn mệt mỏi của tôi.

Cứ như thế, chàng trai tự xưng đến từ mặt trăng ấy đã dùng một cách cực kì độc đáo đến bên cạnh tôi, mang tôi ra khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết.

* * *

Màn đêm buông xuống, anh ấy kéo tay tôi đi qua khu phố cổ của Thượng Hải, nhìn những con người an nhàn trong những quán trà cũ kĩ, nhìn những người bán hàng rong bày bán bên đường đang dùng loa không ngừng kêu gọi: “ Ngang qua vào xem, xin đừng bỏ lỡ.”, nhìn những thiếu niên trong công viên đang vẩy mồ hôi chơi bóng rổ, nhìn những đôi trai gái đang yêu chơi pháo hoa bên đường . . .

Ánh đèn đô thị sáng lấp lánh, từ sau khi mẹ mất, lần đầu tiên, trong cái thế giới rộng lớn và phức tạp này, tôi không cảm thấy cô đơn. Bởi vì, anh ấy đang nắm tay tôi, bởi vì, tay của anh ấy to và ấm áp, tôi len lén ngước mắt, gương mặt nhìn nghiêng của anh ấy khiến tôi có chút mê hoặc.

Joe Andy nói : “ Lâm Tứ Nguyệt, em phải đi xem phim cùng tôi. Em có biết trai gái đơn thân cùng đi xem phim có ý nghĩa gì không ?” Tôi không đợi anh ấy nói hết, liền kéo anh ấy bước vào rạp phim.

Trong rạp phim lúc nửa đêm, nhân vật Đường Tăng lắm lời đang dùng biểu cảm đáng yêu hát ca khúc không đầu không đuôi, khi khuôn mặt ông ta chầm chậm quay về phía ống kính, Ngộ Không cáu kỉnh đã một chưởng đánh ngất ông ta (1). Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa bật cười lên, người bên cạnh tôi vui vẻ nói : “ Ô, chịu cười rồi này !” Ánh đèn lúc sáng lúc tối soi chiếu gương mặt đầy ý cười của anh ấy. Cái người này bởi vì tôi cười mà anh ấy cũng cười.

(1) Một đoạn trong bộ phim hài “ Đại thoại Tây Du” của Châu Tinh Trì.

Ra khỏi rạp phim, trời dần về sáng, trên đường tôi và Joe Andy về trường, cả thành phố dường như chỉ còn lại ánh đèn thưa thớt và chúng tôi. Con đường đó rất dài rất dài, dường như kéo dài đến tận chân trời, khiến tôi luôn nghĩ chúng tôi cứ đi mãi đi mãi như thế không biết chừng có thể đi đến cùng trời cuối đất.

Chúng tôi không ai nói lời nào, không gian lặng im như làn gió sớm trong đêm mùa thu mang theo không ít hạt sương khẽ lướt nhẹ qua chúng tôi. Ngày hôm nay với tôi như dài vô tận, dường như bao nhiêu hỉ nộ ái ố trong cuộc đời này tôi đều nếm trải trọn trong hôm nay.

Dưới lầu ký túc xá tôi ở, có trồng rất nhiều cây xoài, trong những ký ức về sau nó đã trở thành một loại cây cối đẹp nhất trong lòng tôi. Nó là chứng nhân cho mối tình đầu của tôi.

Gió thổi lay động lá trên cành cây, phát ra những âm thanh xào xạc. Anh ấy đứng dưới gốc xoài nắm lấy vai tôi, thấp giọng nói : “ Lâm Tứ Nguyệt, thế giới của Alice rất cô độc, từ đầu đến cuối cũng chỉ mình cô bé ấy. Nhưng Lâm Tứ Nguyệt không như thế, chỉ cần cô ấy đồng ý, sẽ có rất nhiều người muốn bước vào. Tôi bảo đảm với em, thề với em !” Sương sớm đọng trên chân mày anh ấy, đôi mắt dưới hàng mi mang theo chút màu xanh nhạt, như nước biển tĩnh lặng, cứ thế in sâu vào tâm hồn tôi.

Trên thế giới này, có một số người cho đến ngày chết đi cũng không gặp được tình yêu, cũng có một số người sẽ dùng cả khoảng thời gian chỉ để yêu một người. Có những tình yêu dường như thật sự liên quan đến thiên thời địa lợi, một người nào đó sẽ đúng lúc xuất hiện trong khoảng thời gian nào đó, chưa nói rõ được là vì sao, thì đã yêu rồi !