Tôi là Lâm Tứ Nguyệt, ngày tôi sinh ra mưa rơi tí tách dưới mái hiên, chim Vũ Yến đậu trên cây cột điện bên ngoài cửa sổ, trong viện tử (1) nở rộ loài hoa không biết tên, đất trời đắm mình trong một màn sương, đây là thời tiết đẹp nhất trong năm mà người ta vẫn thường ca ngợi chính là : nhân gian ngày tháng tư (2). Người dì sống ở Giang Nam đã đặt cho tôi cái tên thơ mộng như thế đó : Tứ Nguyệt. Sự ra đời của tôi là chứng nhân cho một tình yêu ngọt ngào. Ban đầu họ của tôi là họ Lợi, Lợi Tứ Nguyệt. Trong kí ức của những năm tháng xa xôi ấy, loáng thoáng như có một người đàn ông dịu dàng nho nhã luôn thủ thỉ bên tai tôi bằng giọng nói yêu thương tha thiết . À, người ấy là bố tôi ! Lúc đó, ông đã từng vô cùng mong chờ tôi lớn lên. Tôi của thời thơ ấu chắc phải rất hạnh phúc nhỉ - ! Tuy thời điểm kia tôi không hề hiểu được mùi vị của hạnh phúc là thế nào, nhưng qua những tấm hình được chụp hồi bé , tôi đã nhìn thấy nụ cười của mình rất ngọt ngào, nét tươi tắn đong đầy cả khuôn mặt nhỏ xinh.
(1) Chỉ những căn nhà vườn nhỏ, trước và sau có tường hay hàng rào bao lại.
(2) Lời trong bài thơ kinh điển “ Em là nhân gian ngày tháng tư” của nhà thơ thời kì dân quốc Lâm Huy Nhân.
Sau đó, có một ngày, mẹ quyết liệt nói với tôi : “ Từ nay về sau con tên là Lâm Tứ Nguyệt”, tôi ngây ngô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cả khuôn mặt mẹ giàn dụa nước mắt, chúng như những hạt ngọc trai trong suốt, lã chã rơi xuống không ngừng.
Phải rất lâu rất lâu sau tôi mới hiểu được những giọt nước mắt của mẹ khi ấy. Hôm đó, người đàn ông mà mẹ yêu thương đã khoác tay một người khác, hình ảnh đẹp đẽ của họ được đăng trên báo, được người người ca ngợi là một đôi trai tài gái sắc. Mà chú rể anh tuấn kia, chính là bố tôi. Đến cuối cùng, mẹ tôi cũng không thể trở thành vợ ông. Tình yêu của họ lúc ban đầu thì tươi đẹp nhưng đến cuối cùng lại là tàn úa, họ vốn không nên gặp nhau, nhưng vận mệnh có đôi khi lại cứ muốn cợt đùa.
Nhưng tôi vẫn cứ thích cái tên của mình, bởi vì người nào đó thích, bởi vì người nào đó luôn thích gọi - : “ - Tứ Nguyệt” - “ Tứ Nguyệt”. Vừa ngân nga, vừa êm ái và - vô cùng hân hoan. Tôi vốn không nghĩ rằng tên của mình có thể được gọi một cách trìu mến như thế, tôi càng không nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ giống như mẹ, cứ thế mà yêu một người đàn ông không giữ lại chút gì.
Hôm đó, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả con sông Hoàng Phố, đã rất lâu rồi tôi không được nhìn thấy mẹ, tôi còn cho rằng chỉ cần tôi nhảy xuống, là có thể nhìn thấy nụ cười của mẹ trở lại ngay.
Anh ấy nói tôi giống như Alice trong xứ sở thần tiên (3), từng chút từng chút quên đi thế giới thực tại. Anh ấy đã dùng bàn tay ấm áp kéo tôi quay lại từ làn ranh của cuộc sống, như một vị tiên từ trên trời giáng xuống, nói với tôi những điều thuộc về thế giới bên ngoài, để rồi chỉ trong một thời gian ngắn ngủi , tôi đã yêu anh.
(3) Tên nhân vật chính trong cuốn truyện cổ tích phiêu lưu thần thoại “Alice In Wonderland” – “ Alice lạc vào xứ sở thần tiên”, kể về cô bé Alice , ngày nọ mãi đuổi theo con thỏ trắng vào cái hang của nó và sau đó một loạt sự việc kì lạ nhất của cuộc phiêu lưu bắt đầu.
Anh tên là Joe Andy, với một tinh thần bất khuất anh đã kéo tôi bước vào thế giới của anh, thế giới đó luôn ngập tràn ánh nắng.
Nếu như, nếu như không có sau đó thì tốt biết mấy . . .
* * *
Mãi cho đến sau này, khi tôi có cái tên là Alice và người tên Joe Andy không còn nữa, chỉ có Alice vẫn cứ là Alice của ngày nào.
Và rồi, tôi đã có một cuộc gặp gỡ đầy ly kỳ với cậu thiếu niên thiên tài dưới chân núi Alps (4).
(4) Tên một dãy núi cao nhất và rộng nhất nằm ở Châu Âu, nó bao phủ biên giới phía bắc Italy, khu vực đông nam nước Pháp, Thụy Sỹ, Liechtenstein, Áo, miền nam nước Đức và Slovenia.
Cậu ấy kể : “ Ông ngoại của tôi nói đa số đàn ông trên thế giới, trong lòng luôn cất giấu cái gọi là mộng tưởng, họ mơ rằng ở nơi xa xôi nào đó, sẽ có một người phụ nữ, xinh đẹp như mơ, ngồi bên dòng nước đợi họ”.
Ngày ấy, nước hồ lấp lánh hắt lên gương mặt tuyệt thế kia, cậu ấy đã hỏi tôi rằng : “ Chị Alice, sau này chị sẽ là người phụ nữ của ai? ”
Vận mệnh là một gã phù thủy, có một số người, một số việc, một số cuộc gặp gỡ như đã được định trước và chúng ta thì không thể nào dự đoán được.
Tên của cậu là Lam Trinh Liệt, người đã đẹp mà tên cũng đẹp, về sau đã trở thành rất nhiều cái sau này của tôi.