Mà cái giọng nói chuyện này cậu lại cảm thấy quen thuộc?
Đến cùng là nghe qua ở nơi nào đây?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Không ai có thể giúp nhóc trả lời câu này đâu mua ha ha ha ha
***
Mảnh đất này cũng không phải quy mô khu biệt thự, nhưng lại có phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, ngoại trừ lúc ra ngoài không quá thuận tiện, hình như không có khuyết điểm nào khác. Nhưng mà người có thể ở chỗ này không phú thì cũng quý, hầu như đều có xe con cùng với tài xế, thế là không tiện ra ngoài lại biến thành một ưu điểm, bởi vì người mang cái loại ý nghĩ kia ở đây không nhiều, vô cùng yên tĩnh không ầm ĩ.
Quách Duy Khang dừng xe lại, vừa cười vừa nói: “Hiện tại là tháng mười, mọi người đến không đúng thời điểm tốt, nếu như muộn một hai tháng, còn có thể nhìn thấy một rừng phong dài ở bên này, nghe nói rất đẹp.”
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng xuống xe theo, lần đầu tiên hai người tới chỗ như thế này, không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây.
Theo Lạc Thư Nhan, mảnh đất này thật sự rất xinh đẹp, dựa vào núi bờ nước, hôm qua lúc bọn họ xuống xe lửa còn có cảm giác khí trời nóng bức, từ trung tâm thành phố đến nơi đây giống như nhiệt độ với độ ẩm đều tự động điều chỉnh thành hình thức phù hợp nhất.
Chú Quách này thật sự rất có tiền! Thế mà có thể mua được phòng ở chỗ này!
Quách Duy Khang cầm chìa khóa trong tay, mang theo bọn họ vòng qua một mảnh rừng trúc, lúc này mới đi vào một căn nhà.
Lạc Thư Nhan ngửa đầu, nhìn thấy phòng ở đẹp đẽ này, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Đây hẳn là lâu đài trong truyện cổ tích đi…
Nhà này được hàng rào vây lại, đi vào là một vườn hoa cỡ nhỏ, chủ nhân còn trồng đủ loại hoa cỏ trong hoa viên, còn trưng bày bàn trà buổi trưa, thậm chí còn sắp xếp ghế đu khiến Lạc Thư Nhan rất thích. Cô rất muốn đến ngồi, nhưng lại sợ mình làm như vậy sẽ có vẻ không lễ phép, chỉ có thể nhịn xuống, nhưng mà cô vẫn nhìn về phía cái ghế đu kia thêm một lúc.
Thẩm Yến đi sau lưng cô, cũng theo tầm mắt của cô nhìn về phía ghế đu, không khỏi lắc đầu.
“Từ nơi đó xuống dưới, có một hầm rượu, nếu như không hứng thú yêu thích ở phương diện này cũng có thể cải tạo thành phòng chứa đồ dưới mặt đất.” Quách Duy Khang chỉ chỉ bên trong, “Từ trong nhà cũng có thể đi xuống dưới, chúng ta đi vào trước.”
Thẩm Yến chú ý tới Quách Duy Khang chủ động giúp bọn họ mở cửa ra vào, chờ bọn họ bước vào, anh ta mới đóng cửa đuổi theo.
Quách Duy Khang thấy Thẩm Yến đang nhíu mày nhìn mình, trên mặt đứa trẻ này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất đáng yêu, anh nở nụ cười, “Nhóc con, nhìn chú như vậy làm gì? Cảm thấy chú rất đẹp trai có đúng không?”
Thẩm Yến: “…”
Cậu rùng mình, chẳng qua là cảm thấy chú này có chút kỳ quái thôi, cậu cũng không có suy nghĩ gì khác.
Quách Duy Khang cười ha ha: “Quá hại người.”
Anh tiếp tục đi về phía trước giới thiệu cho Lạc Thiên Viễn hình hộ* còn có cách bài trí, “Tầng một ngoại trừ phòng khách, nhà ăn, phòng vệ sinh, còn có một phòng cho người già. Dù sao người già leo cầu thang cũng rất nguy hiểm.” (*hình dạng, kiểu dáng căn hộ)
Lạc Thiên Viễn gật đầu.
“Phòng cho người già cũng có thể cải tạo thành phòng khách. Cậu ở bên ngoài cũng nhìn thấy, tầng hai có sân thượng lớn, ngoại trừ phòng sách không có ban công, phòng trẻ với phòng ngủ chính đều có thể thông hướng ra sân thượng, tia sáng rõ ràng cũng thông gió, hai gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng, đúng, bên cạnh phòng ngủ chính lúc đầu còn có một phòng chứa đồ, sau lại bị nữ chủ nhân đổi thành phòng để quần áo, kết nối với phòng ngủ chính…”