Cha Ta Khởi Điểm Là Nam Chính

Chương 30

Bạn gái này của ba ba hình như có thành kiến với cô Thẩm.

Tống Vãn Tình đang chờ đợi Lạc Thiên Viễn trả lời, Lạc Thiên Viễn lại chú ý tới động tĩnh của con gái, thấy con bé buông đũa xuống, vội vàng hỏi: “Ăn no rồi?”

Lạc Thư Nhan cười tủm tỉm gật đầu, “Ừm, buổi sáng con ăn nhiều lắm, ba ba, con vào phòng làm bài tập.”

Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, ánh mắt vẫn đuổi theo con bé, “Con mở điều hoà không khí lên, đừng để nóng.”

Chờ sau khi Lạc Thư Nhan tiến vào phòng ngủ đóng kỹ cửa, cô ngồi bên giường, cũng không biết có thể làm cái gì, bài tập đã sớm làm xong, ba ba cùng với cô Tống ở trong phòng ăn, cô đi ra xem TV hình như cũng rất kỳ quái, cô còn muốn nghe lén nội dung nói chuyện của bọn họ, nhưng cân nhắc khoảng cách phòng ngủ đến phòng ăn, đành phải bỏ đi ý nghĩ này.

Làm con gái, cô cũng không phản đối ba ba kết hôn cùng với người khác, dù sao ba ba còn trẻ như vậy, có mấy người lớn đáng ghét “Nói đùa” nêu ví dụ cho cô, nói cô không có mẹ kế thì sẽ có cha kế, giống như việc thấy vẻ kinh ngạc của cô ăn với cơm rất ngon vậy, nhưng cô biết, nhân sinh của ba ba không có đạo lý bởi vì cô mà phải bấm tạm dừng trong chuyện tình cảm, hôn nhân. Cô không phản đối ba ba kết hôn, nhưng cô có thể sử dụng quyền lợi của con gái, ví dụ như đưa ra ý kiến thích hợp với mình.

Cô nghĩ kỹ, chờ trong nhà chỉ có hai người là ba ba với cô, cô sẽ cùng nói với ba ba, hi vọng về sau có thể tiếp xúc nhiều thêm với bạn gái ba ba.

Sâu trong nội tâm của cô cũng không phải là đứa bé gái sáu tuổi...khả năng nhìn người của cô cũng có lẽ sẽ phong phú hơn, hẳn là cô cũng có thể nhìn ra được tính tình với nhân phẩm của “Người mẹ kế” chứ?

Nếu như đối với cô có cảm giác bài xích, chỉ là giả vờ giả vịt thích cô trước mặt ba ba, vậy thì cô nhất định có thể nhìn ra được!

Mà lại hiện tại người lớn đều coi thường trẻ con, nói không chừng còn để lộ bản chất thật trước mặt trẻ con.

Ngay tại lúc Lạc Thư Nhan bắt đầu tiến hành nghiên cứu kế hoạch trong tương lai, Lạc Thiên Viễn gõ một cửa, hỏi: “Thư Nhan, ba ba có thể vào không?”

Lạc Thư Nhan vội vàng ngồi xuống, bắt đầu giả bộ làm bài tập, “Có thể!”

Một lát sau, Lạc Thiên Viễn đẩy cửa tiến vào, thấy cô đang nghiêm túc làm bài tập, liền cười nói: “Nhớ ngủ trưa, Thư Nhan, ba ba đi tiễn khách, có thể phải tối nay mới trở về, trong tủ lạnh có nước ngọt cùng với bánh ngọt, nếu như con có việc, ba ba cũng không ở nhà, có thể đi đến sát vách tìm Thẩm Yến hoặc là cô Thẩm.”

“Vâng.”

Lạc Thư Nhan luôn luôn là bé ngoan.

Khi mà trẻ con nhà khác được nghỉ sẽ chơi đùa bốn phía, mặc kệ nhiệt độ cao cùng ánh mặt trời chói chang, nhưng Lạc Thư Nhan lại không phải, nghỉ hè hai tháng, cô lại là quán triệt phương châm “Có thể không đi ra ngoài liền không đi ra, cho dù ra ngoài cũng tuyệt đối không phơi nắng” này đến cùng, bởi vậy nên có mấy người bạn vì cô không thể cùng chơi dưới trời nắng mà không còn chơi chung nữa.

Cô không thể bỏ được đường, nhưng chống nắng vẫn còn làm được.

_

Mặc dù Tống Vãn Tình mang theo lái xe tới, nhưng lúc Lạc Thiên Viễn đề xuất muốn đưa cô về, cô vẫn quyết định cùng đi xe buýt với Lạc Thiên Viễn.

Xe con mặc dù dễ chịu, nhưng ngồi chung với lái xe thì có cái gì, chỉ cần ở cùng với Lạc Thiên Viễn, đừng nói là ngồi xe buýt, cho dù là đi bộ về, cô cũng vui lòng.