Lạc Thiên Viễn vừa đi không đầy một phút, Lạc Thư Nhan đang chuẩn bị lấy tiền từ trong túi ra đi mua khăn quàng đỏ, Thẩm Yến nhô ra tay cầm bọc sách của cô.
Rõ ràng cậu ta chỉ lớn hơn cô có nửa tuổi, cũng đã cao hơn một cái đầu.
Lạc Thư Nhan a một tiếng, còn chưa kịp nói với cậu, đã nghe thấy cậu nói: “Lấy của mình, đừng mua.”
“. . .Ồ.”
Bán hàng rong bỏ lỡ một chuyện làm ăn, quả quyết đem ánh mắt khát vọng chuyển sang một học sinh xui xẻo khác ở kế bên.
Thẩm Yến từ một bên cặp sách lấy ra một cái khăn quàng đỏ, dừng một chút, có chút ghét bỏ kín đáo đưa cho cô, “Mới khai giảng không bao lâu, ít nhất cậu nên mua mười cái khăn quàng đỏ.”
Trí nhớ vô cùng kém.
Lạc Thư Nhan khẽ hừ một tiếng, một bên buộc khăn quàng đỏ một bên nhỏ giọng nói: “Lo trước khỏi họa ha.”
Lúc mới bắt đầu cô còn cảm thấy buộc khăn quàng đỏ có chút ngây thơ, nào biết được đầu củ cải trong lớp học lại nhận được sự tự hào của giáo viên, cảm thấy mình lại bước thêm một bước dài trên đội thiếu niên, đầu năm nay sau ba bốn năm viết văn, một câu “Khăn quàng đỏ trước ngực em càng đẹp hơn!” Xem như là tiêu chuẩn thấp nhất, có thể thấy được đối với học sinh tiểu học mà nói, khăn quàng đỏ là biểu tượng của sự vinh dự.
Màu đỏ này, là máu tươi của các chiến sĩ nhuộm thành!
Hai người cùng đi đến cửa trường học, sao đỏ nhìn thấy hai người bọn họ đeo khăn quàng đỏ cũng không nói gì, liền thả cho bọn họ đi vào.
Trường tiểu học ở Ninh Thành cũng không phải rất lớn, đi vào một bên vách tường ốp gạch men sứ, trên gạch men sứ đều là tranh, có bản đồ thế giới, còn có một số châm ngôn của danh nhân, bắt mắt nhất chính là một câu “Lạc hậu thì sẽ bị đánh” kia.
Hai người không chung lớp, Thẩm Yến cũng không chào hỏi câu nào với Lạc Thư Nhan cứ thế mà đi vào lớp.
Mặc dù còn chưa tới thi giữa kỳ, nhưng mà các giáo viên đều biết cậu ta là một hạt giống đọc sách rất tốt, rất bất công mà xếp chỗ của cậu ta ở vị trí tốt nhất phòng học.
Tất cả lớp một có năm lớp, Thẩm Yến được xếp ở lớp một, Lạc Thư Nhan ở lớp hai.
Dáng dấp của Lạc Thư Nhan đáng yêu xinh đẹp, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, học tập cũng không tệ, chủ nhiệm lớp là nhan khống liền xếp cô làm lớp trưởng.
Nghỉ giữa tiết mười phút, các bạn nam ghé vào cùng một chỗ chơi bi, các bạn nữ thì ghép ba bốn người chơi nhảy dây, Lạc Thư Nhan lúc đầu không có hứng thú với những hoạt động ngoại khóa này, tuy không có ký ức đời trước, nhưng cô lại cảm thấy loại trò chơi trẻ con này không hợp với cô, vừa vặn là lớp trưởng, nhân duyên lại quá tốt, luôn có người mời cô, cô không nguyện ý không thích sống chung, lại thêm bây giờ còn có sự mập mạp của trẻ con, mỗi ngày ăn cũng không ít, hẳn là nên vận động để tiêu bớt calo.
Tóc dài của Lạc Thư Nhan tết thành hai bím tóc, mặc váy màu hồng, dáng vẻ lúc nhảy dây hoạt bát lại đáng yêu.
Không biết có phải là do cô kéo theo phong trào mặc váy hay không, lớp học đã có mấy bạn nữ mặc váy vào.
“Mã lan nở hoa hai mươi mốt, hai năm sáu, hai năm bảy, đôi tám đôi chín ba mươi mốt. . .”
Bãi cỏ phía trước lớp một, dù nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút, đa số các bạn học đều đi ra chơi đùa.
Thẩm Yến đang đọc sách, sau khi nghe được thấy đám con trai gấu con đang thì thầm bàn tán, “Lớp trưởng lớp hai rất hung dữ, Lưu Đông kéo bím tóc của cậu ta, cậu ta liền lấy bút chì đâm cậu ấy, đâm đến mức sắp chảy máu. Dù sao mình cũng không dám chọc cậu ta, đổ rác cũng không dám đi qua cửa lớp hai.”