Lạc Thư Nhan cũng biết đại khái sự cuồng nhiệt của đàn ông đối với xe cộ.
Không nói đến Lạc Thiên Viễn, ngay cả đám con trai trong lớp cũng thích chơi xe đồ chơi.
Nhưng mà tình huống nhà bọn họ như thế nào? Xe rõ ràng cũng không phải là tiêu phí mà bọn họ cho ra nổi.
Lạc Thiên Viễn ngơ một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới con gái sẽ nói ra mấy câu như vậy.
Chờ lúc lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng có một tia chua xót. Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải là vì muốn con gái có thể sinh hoạt tốt hơn sao? Không phải là vì muốn con gái trôi qua không vui?
Lúc đầu anh cũng chỉ nói như vậy, hiện tại ngược lại ý nghĩ mua xe càng kiên định hơn, đối với bên ngoài, anh có thể nói bán phòng ở mua xe, vừa vặn anh cũng muốn thương lượng với Thẩm Thanh Nhược, đem phòng ở hiện tại bán rẻ một chút cho hai mẹ con họ, cũng không thể một mực cho thuê phòng ở.
Ninh Thành mặc dù là quê hương của anh, nhưng anh biết, anh cùng với con gái của anh cũng sẽ không ở lại nơi này mãi, chờ đến khi anh đủ lớn mạnh, đợi con gái lớn hơn một chút, anh sẽ mang con bé rời khỏi nơi này, đến thành phố lớn hơn.
Một đường Lạc Thiên Viễn không nói chuyện, chờ lúc đến cửa trường tiểu học, anh ngồi xổm xuống, nói với Lạc Thư Nhan: “Ba ba đã nghĩ kỹ muốn mua xe, tiền ba ba sẽ đi góp, chờ lúc thời tiết không tốt, ba ba có thể lái xe đi đón con tan học, tốt hơn bao nhiêu.”
Lạc Thư Nhan cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lạc Thiên Viễn ngồi xổm ngay trước mặt cô, năm nay cũng mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo của ông soái khí, khí chất cũng sạch sẽ, mặc áo ngắn tay bình thường nhất cũng đẹp mắt, cũng khó trách dù ông mang theo một rắc rối nhỏ thì nhiệt độ trên tình trường cũng không giảm, chỉ từ khí chất bên ngoài đã không hề thua kém các nam diễn viên trên phim truyền hình.
Tất cả mọi người nói ông còn trẻ, giống như một ông chú trẻ tuổi chưa kết hôn.
Ông là một người cha, nhưng cũng là một người, là người thì sẽ có đồ vật yêu thích, có hứng thú yêu thích, ông không hút thuốc lá không uống rượu, hầu như toàn bộ tiền đều tiêu trên người cô, hiện tại ông muốn mua một chiếc xe, chẳng lẽ con gái là cô cũng muốn ngăn cản sao?
Luôn cảm giác bản thân như vậy hình như rất không hiếu thảo. . .
“Vậy được rồi.” Lạc Thư Nhan một mặt buồn bực gật đầu.
Ai bảo ba ba già thích đây.
Còn làm sao nữa, đồng ý chứ sao.
Lạc Thiên Viễn bị vẻ mặt này của cô chọc cười, thò tay ra véo mặt của cô:”Vậy thì ba ba sẽ đi nghe ngóng xe cũ. Tranh thủ giải quyết trước lễ quốc khánh, vừa vặn mang theo con cùng Thẩm Yến đi ra ngoài chơi một vòng.”
Thẩm Yến lôi kéo quai đeo cặp sách, biểu hiện cực kì bình tĩnh.
Các bạn học lục tục tiến vào sân trường, có sao đỏ đứng ở cổng trường kiểm tra xem các bạn học sinh khác có đeo khăn quàng đỏ hay không.
Lạc Thư Nhan hoảng hồn, “Mình quên cầm khăn quàng đỏ!”
Quản nghiêm như vậy, không mang khăn quàng đỏ sao đỏ sẽ không cho vào trường, còn phải để lại tên, bởi vậy nên quán hàng rong trước cổng trường bắt lấy cơ hội này, ngoại trừ bán một số loại đá bào, mứt trái cây, thịt Đường Tăng, còn bán khăn quàng đỏ, mỗi sáng sớm cũng sẽ bán được một ít, một cái khăn quàng đỏ không đắt, học sinh tiểu học cũng có khả năng mua được, dù sao còn hơn là bị ghi tên đi học muộn. (: chắc nó giống gói thịt hổ)