Ngày hôm sau, sau hai giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố X tươi đẹp.
Tất cả mọi hành khách đều đã ra hết, Mộc Mộc mới xách túi hành lý gọn nhẹ bước ra ngoài. Cô đứng ở cửa ra vào, đoán xem Trác Siêu Việt sẽ cử một người như thế nào tới đón mình, một cô gái xinh xắn khoảng hơn hai mươi tuổi bước đến bên cô, trang phục công sở thanh lịch, mái tóc ngắn gọn gàng khỏe mạnh, ngũ quan mặc dù không xinh đẹp nhưng đôi mắt rất sáng, như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
“Xin hỏi, cô có phải là cô Tô không ạ?”
Mộc Mộc che giấu sự thất vọng nặng nề trong lòng, lễ phép nghiêng người, “Vâng, tôi đây.”
“Cô Tô, xin chào cô, tôi là Tần Ngôn, thư ký của anh Trác, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tần. anh Trác đã có hẹn bàn chuyện làm ăn với khách hàng…” Tần Ngôn dừng lại mội chút, nói: “Anh ấy phái tôi tới đón cô về khách sạn.”
“Ổ, cảm ơn!”
“Cô Tô, để tôi mang hành lý giúp cô.” Tần Ngôn đưa tay đón lấy va li hành lý của Mộc Mộc, dẫn cô đi về phía cửa ra, “Xin mời đi bên này, xe đang đợi ở ngoài.”
“Cô cứ gọi tôi là Mộc Mộc đi.” Mộc Mộc vốn rất có cảm tình với Tần Ngôn, không muốn cô ấy gọi mình một cách xa lạ như vậy, không ngờ Tần Ngôn do dự một chút, từ chối một cách rất lịch sự.
“Cô Tô, anh Trác đã dặn rất kỹ, không cho phép tôi được trực tiếp gọi tên cô.”
Mộc Mộc sững người lịa, suy nghĩ kỹ lại một chút, lờ mờ hiểu ra ý tứ của Trác Siêu Việt. anh không muốn có người biết tên của cô, sợ người khác biết được rằng người phụ nữ mfa anh dẫn theo từng là chị dâu của mình.
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Ngồi lên chiếc xe tới đón cô, Mộc Mộc lặng lẽ dựa vào cửa, nhìn ngắm thành phố xa lạ. đây là thành phố cổ có lịch sử lâu đời, mặc dù không có những tòa cao ốc sừng sững trong không trung, nhưng phong cảnh lại toát lên vẻ mộc mạc cổ xưa sinh động, hấp dẫn, khiến người ta có cảm giác đang được đi xuyên qua thời gian và không gian.
Chiếc điện thoại đang nằm trong tay Tần Ngôn đổ chuôn, cô vội vàng bắt máy, nói vào trong điện thoại: “Ừm, đã đón được rồi ạ, anh yên tâm… Ồ, vâng, tôi hiểu rồi.”
Mộc Mộc vờ như không nghe thấy, vẫn không nói một lời nào, nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa xe. Không phải là cô không muốn nói, mà là không có gì để nói đối với sự lạnh nhạt một cách cố ý này của Trác Siêu Việt.
Tần Ngôn chăm chú nhìn kỹ cô một lát, mới nói: “Anh Trác tối nay có tiệc chiêu đãi, rất muộn mới về, anh ấy nói cô không cần đợi anh ấy về ăn tối.”
“Ừm.”
Xe lượn trong thành phố suốt hai giờ đồng hồ, dừng lại trước của một khách sạn năm sao. Mộc Mộc được đưa vào một căn phòng. Vừa vào trong phòng, cô đã bị cuốn hút bởi một cây đàn piano màu đen, hoàn toàn không có thời gian để thưởng thức sự tôn quý và lãng mạn của căn phòng.
Cô lướt ngón tay trên phím đàn, nghĩ đến việc cây đàn này là do Trác Siêu Việt chuẩn bị cho cô, âm thanh dưới những ngón tay cô càng sống động hơn.
Cô đang khoan khoái đắm chìm trong tiếng nhạc, Tần Ngôn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng hai tay đưa tới trước mặt cô. “Cô Tô, đây là thẻ tín dụng mà anh Trác sai tôi đưa cho cô. Anh ấy bảo tôi nói với cô rằng, trong tài khoản có ba mươi lăm vạn đồng, cô cso thể yêu cầu anh ấy đưa thêm.”
Tiếng đàn thanh thoát, sống động bỗng nín bặt.
Năm vạn đồng một đêm, thanh toán sòng phẳng. Anh nói cô là một gái làng chơi, còn cố ý nhắc nhở cô rằng, cô là một gái điếm. nếu là trước đây, đối diện với sự sỉ nhục này, cô nhất định sẽ đập tấm thẻ này vào mặt anh, quay người bỏ đi. Nhưng trong giây phút này, sự nhiệt tình và lòng tự trọng của cô đều đã hoàn toàn biến mất.
Cô mỉm cười, đón lấy tấm thẻ tín dụng lấp lánh sắc vàng trong ánh mắt khác thường của Tần Ngôn, nắm chặt trong lòng bàn tay. “Số tiền này, vừa đủ!”
Bảy ngày, ba mươi lăm vạn đồng, vừa đủ!
Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu từ một cuộc giao dịch, cũng nên kêt thúc bằng một cuộc mua bán.
“Gần đây có rât nhiều trung tâm thương mại, nếu cô muốn mua đồ…”
“Được đấy! Bây giờ tôi đang muốn đi dạo một chút.” Nếu anh đã khiến cô nhớ kỹ thân phận của mình, vậy thì cô đương nhiên phải phối hợp với ah, phải diễn thật tốt vai diễn của mình.
“Để tôi đưa cô đi.”
“không cần, tôi tự đi một mình.”
Một buổi chiểu, Mộc Mộc không biết đã mua bao nhiêu bộ quần áo được bày biện trong trung tâm thương mại, đã tiêu hết bao nhiêu tiền, chỉ biết rằng cô ký tên nhiều đến nỗi mỏi nhừ cả tay, đi nhiều đến nỗi đôi chân mềm nhũn, trong tim mới không đắng cay chua xót nữa.
Sau đó, cô còn dùng một bữa tối thật đã trong nhà hàng, đi Spa tinh dầu toàn thân, còn làm một kiểu tóc thướt tha yêu kiều rồi mới quay về khách sạn.
Đêm đã khuya, Trác Siêu Việt vẫn chưa về.
Mộc Mộc trong bộ dạng trang điểm kỹ càng, để chân trần đứng bên khung cửa sổ rộng tới sát nền nhà, nhìn từ độ cao của tầng thứ hai mươi chín xuống, mặt đất xa đến nỗi không với tay chạm được, khiến người ta có cảm giác chóng mặt.
Cô thu tầm mắt lại, một mình lặng lẽ chờ đợi, cảm giác đó không giống như đang chờ đợi người đàn ông mình yêu thương nhât, mà là chờ đợi một vị quân chủ nào đó bớt chút thời gian tới lâm hạnh với cô.
Cuối cùng, phía ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân, Mộc Mộc căng thẳng quay mặt lại chăm chú nhìn về phía cửa, trong nỗi lo sợ lại nảy lên một chút chờ đợi.
Cửa từ từ được mở ra, khi cô phat hiện người quay về không chỉ có một mình Trác Siêu Việt, mà còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi áo quần chỉnh tề nữa, nỗi lòng chờ đợi lập tức biến thành sự bối rối không biết phải làm thế nào, bởi vì người đàn ông đó, trước đây cô đã từng quen biết. Hồi đó, cô còn chơi đàn ở Lạc Nhật, người đàn ông này muốn đưa cô ra ngoài mua vui không chỉ một lần, nhưng đều bị cô từ chối. Sau đó, anh ta thẳng thắn nói với cô: Anh ta đã đánh cược với người khác, nếu để bị thua sẽ rất mất mặt, chỉ cần cô giúp anh ta thắng, anh ta sẽ không bạc đãi cô.
Cô cảm thấy kiểu đàn ông này vô cùng nực cười, vì thể diện của bản thân mình, có thể tùy tiện giẫm đạp lên lòng tự trọng và thân thể của người khác. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào tiền của anh ta? Có tiền là có thể khiến trái đất xoay quanh anh ta? Hồi đó, ngay cả việc đưa mắt nhìn anh ta cô cũng không thèm, cúi đầu xuống viết bốn chữ giơ lên trước mặt anh ta: “Dám làm dám chịu!”, rồi quay đầu bỏ đi.
Từ đó về sau, người đàn ông đó không còn tới tìm cô nữa.
Vốn cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông vô vị này nữa, không ngờ hôm nay, trong hoàn cảnh này, lại gặp lại anh ta. Người đàn ông nhìn thấy cô, cũng hơi sững người, quay sang nở nụ cười đầy thâm ý với Trác Siêu Việt: “Thảo nào cậu nói là có việc quan trọng, hóa ra là chuyện này à?”
Trác Siêu Việt lẳng lặng day day trán.
Dưới ánh đèn điện và bóng rèm cửa mong manh trong đêm tối, sắc vàng mông lung, mùi hương nước hoa đầy mê hoặc, còn cả chiếc váy ngắn hở ngực ôm gọn từng đường nét tinh xảo, sắc nước hương trời… Anh cố gắng để ánh mắt của mình rời xa nơi duy nhất có thịt trên người Mộc Mộc, hạ tầm mắt xuống đôi chân nhỏ xinh trên thảm, nhưng, sắc sơn móng chân màu hoa anh đào lại cứ lấp lánh sáng bóng, cuốn hút người ta dưới ánh đèn điện.
Anh bỗng nhiên có một ý muốn, muốn dùng một bộ quần áo bọc kín người cô lại, kín đến nỗi gió cũng không lọt qua được.
“Tốt nhất là tớ không nên quấy rầy cậu làm chuyện quan trọng nữa.” người đàn ông vỗ vỗ vào vai anh, cáo từ một cách rất hiểu ý.
“Để tớ tiễn cậu.”
Ra tới ngoài cửa, người đàn ông hỏi: “Có được từ khi nào vậy?”
Cho dù anh đã hạ thấp giọng, Mộc Mộc vẫn nghe rõ, máu nóng toàn thân ngưng tụ hết cả.
Trác Siêu Việt nói luôn: “Bốn năm trước.”
“Cái gì? Sao cậu không cho tớ biết?”
“Tớ không cho rằng chuyện này đáng để khoa khoang.”
“Tớ phục rồi! Tâm phục khẩu phục!” Người đàn ông cảm khái nói một câu cuối cùng, sau áo không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nào nữa.
Mộc Mộc ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang đứng ở bên một bờ vực thẳm, dưới chân là một vực sâu đen tối không nhìn thấy đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt gọn cô.
Trong những ngày tháng hèn mọn nhât ở Lạc Nhật đó, mặc dù Trác Siêu Việt luôn lạnh lùng bàng quan chứng kiến cảnh cô bị những người đàn ông đó trêu ghẹo, nhưng anh ít nhât đã tôn trọng cô, cô nghĩ rằng anh không giống như những người đàn ông khác, không ngờ, anh lại cá cược với người ta, lẽ nào anh chưa từng nghĩ rằng, nếu cô một phút yếu lòng, hoặc giả người đàn ông kia vì để bảo vệ sự sĩ diện mà mạnh mẽ ra tay, cô sao có thể chịu nổi cú sốc này?
Tiếng bước chân êm ái tiến lại gần, Mộc Mộc không hề hay biết.
“Đang nghĩ cái gì thế?” Hơi thờ nóng hổi của anh phả vào sau tai cô. Cô giật nẩy người, bất ngờ lùi lại phía sau một bước.
“Sao thế? Anh làm em sợ à?” Anh đưa tay ôm gọn vòng eo của Mộc Mộc, ngón tay vén mớ tóc lòa xòa trên mặt cô, đôi môi chạm khẽ vào má cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Mỗi một sợi dây thần kinh trên khắp cơ thể đều đang chống đối kịch liệt, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn ành, khuôn mặt không chút biểu cảm. “Anh đánh cược với anh ta xem tôi có vì tiền mà đồng ý lên giường với anh ta không… Trác Siêu Việt, anh cảm thấy điều đó có ý nghĩa gì ư?”
Anh thản nhiên nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa, bởi vì anh đã thắng, được một trăm vạn đồng.”
“Vậy sao? Vậy thì tôi cần phải chúc mừng anh rồi!”
Thấy cô thật sự tức giận, Trác Siêu Việt thu lại vẻ thản nhiên trên khuôn mặt, thử tìm cách giải thích: “Một trăm vạn đối với anh không đáng là bao, anh hoàn toàn không để ý tới số tiền đó, anh đánh cược với cậu ấy, bởi vì anh tin rằng anh sẽ thắng…”
“Nếu anh thua thì sao? Nếu tôi bị tình cảm lãng mạn giả tạo của anh ta đánh lừa, cứ nghĩ rằng anh ta thạt lòng với tôi thì sao?”
“Em có thể như vậy không?”
Có thể như vậy không, không quan trọng, điều quan trọng là: “Một trăm vạn đối với anh không đáng là bao, tôi thì được coi là cái gì chứ? Tôi bị người đàn ông nào đè lên giường mua vui, đối với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nỗi tức giận, cô lại nghĩ rằng anh không có lời nào để phản kháng. “Trong mắt anh, tôi rốt cuộc được coi là thứ gì? Là một con điếm chỉ với năm vạn đồng đã có thể đồng ý lên giường với bất kỳ người đàn ông nào?”
Trác Siêu Việt bỗng nhiên nheo mắt lại, khóe môi hiện lên nét cười tàn khốc, “Vậy cô nói thử xem, cô coi tôi là cái gì chứ? Khách làng chơi giúp cô kiếm tiền để trả chi phí thuê luật sư, hay là một thằng ngốc giúp cô tạo dựng bằng chứng giả? Tô Mộc Mộc, đừng nghĩ rằng chỉ có lòng tự trọng của cô là cao quý, khi cô giẫm đạp lên lòng tự trong của tôi, cô quên rồi sao?”
“…” Lần này đến lượt cô không có lời nào để phản bác lại.
“Cô không muốn tôi gọi cô là gái gọi, cô muốn tôi coi cô là cái gì? Là người phụ nữ của tôi?” Anh mỉm cười gật đầu, “Được, hôm nay chỉ cần cô nói một câu, “Trác Siêu Việt, suốt đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh!”, tôi sẽ lập tức nhận lỗi với cô! Sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận nâng niu lòng tự trọng của cô trong lòng bàn tay, cũng phụng như cung phụng thần thánh vậy”
Mộc Mộc loạng choạng dựa vào bên cửa sổ, gắng gượng đứng vững. Cô giống như một quả bóng đã bơm đầy hơi, bị người ta dùng mũi kim nhọn đâm một cái, cả người trở nên xẹp lép.
“Không còn lời nào để nói nữa à?” Anh mỉm cười lạnh lùng, nâng khuôn mặt trắng nhợt không còn giọt máu của cô lên, “Vậy thì hãy kìm nến lòng tự trọng cao quý của cô, ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi, để tôi muốn làm gì thì làm.”
Đôi môi cô trở nên run rẩy, thứ bị giẫm đạp tới nát vụn, không chỉ có lòng tự trọng của cô, mà còn có cả tấm chân tình dành cho anh nữa.
Cô gật đầu, rồi lại gật đầu. “Anh nói rất đúng, trước mặt anh, tôi mãi mãi không cần đến thứ gọi là lòng tự trọng.”
Bởi vì thứ đó ngoài việc đã bị anh nghiền thành những mảnh vụn, chẳng còn tác dụng gì nữa. cô đương nhiên không thể ngờ rằng, điều thực sự khiến Trác Siêu Việt tức giận nhất chính là biểu hiện không còn gì để nói của cô.
Anh tự nguyện nhận lỗi, cũng tự nguyện giải thích tường tận với cô, chỉ cần cô nói: Trác Siêu Việt, suốt đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh!
Sự im lặng của cô khiến anh cuối cùng cũng đã hiểu ra sự kiên quyết của cô, bât cứ sự cứu vãn nào chẳng qua cũng chỉ là công sức do một mình anh cam tâm tình nguyện. cô thà rằng không cần lòng tự trọng, làm công cụ mua vui cho anh, cũng không muốn ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của anh.
Trác Siêu Việt thu ngón tay đang nâng cằm cô lại, cởϊ áσ khoác ngoài vắt lên tay ghế, chuyển sang một chủ đề khác. “Buổi chiều đi mua đồ có vui không?”
“… Vui.”
“Vậy thì…” Hai tay anh nắm chặt vào khung cửa kính bên cạnh người cô, sự ngang ngược ngông cuồng trong ánh mắt khiến người ta giật mình kinh hãi. “Cô cũng nên làm cho tôi vui vẻ chứ?”
Cô nhắm mắt lại, mỉm cười gật đầu, “Tôi đã nhận tiền của anh, đương nhiên sẽ khiến anh hài lòng.”
“Được…”
Bàn tay anh đặt trên vai cô, dồn sức mạnh vào một động tác, cùng với tiếng xé rách của lớp vải, chiếc váy mới mua của cô lòa xòa rơi xuống đất. cô run rẩy đứng im, để mặc anh thô bạo giật tung áo ngực và lớp che đậy cuối cùng tại nơi riêng tư nhất của cô.
Trong nháy mắt, trên người cô đã không còn một mảnh vải che thân, đứng trước cửa sổ.
Sau lưng cô là thành phố đèn hoa rực rỡ, còn cả tòa cao ốc bên cạnh, cô bỗng cảm thấy vô xùng xấu hổ, vội vàng kéo rèm cửa, nhưng Trác Siêu Việt đã ấn người cô vào lớp cửa kính lạnh lẽo, một tay chụp lên bầu ngực phải của cô, nắn bóp một cách tàn khốc, một tay nâng cằm cô lên, để đôi môi anh trút hết mọi ngọn lửa giận dữ lên cổ cô không hề kiêng nể.
Bàn tay anh cứ trượt xuống theo làn da mịn màng của cô, lướt qua vòng eo thon nhỏ, cặp mông đầy đặn, cặp đùi thon dài, lần vào giữa hai bắp đùi. Đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, ngón tay anh vừa chạm phải, cô lập tức khép chặt hai đùi lại theo phản xạ, đẩy anh ra, muốn tìm cách chạy trốn.
Nhưng ôc đâu thể chạy trốn khỏi bàn tay của Trác Siêu Việt, mới chạy được hai bước, anh đã đuổi kịp, ôm gọn vòng eo của cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, quay người lại, chặn người co lên lớp kính cửa sổ rộng tới sát nền nhà.
“Đừng…” Cô sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, hai tay níu chặt lấy vai anh, cảm giác như đang lơ lửng trong không trung, nếu không cẩn thận sẽ bị anh ném xuống dưới, tan nát thành hàng trăm hàng nghìn mảnh vụn.
“Sao thế? Sợ rồi à?” Giọng anh đầy vẻ nham hiểm, không có sự nhiệt tình, cũng không có sự ôn tồn, giống như diongj nói của ma quỷ vang lên từ dưới địa ngục.
Cô vội vàng gật đầu, hai đường cong tuyệt mỹ cứ đung đưa dữ dội trước mắt anh. “Tôi… sợ độ cao.”
“Ồ?” Anh nở nụ cười còn nham hiểm hơn, cúi xuống ngậm chặt bầu ngực nhỏ xinh trước mặt, đầu lưỡi không ngớt trêu chọc đầu dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Toàn thân cô run rẩy, hai tay vùi sâu vào trong tóc anh, ngón tay quấn quýt những sợi tóc mềm mại, trơn bóng của anh…
Cảm giác này không chỉ là đau đớn, còn có cả kɧoáı ©ảʍ cuồng dại, cơ thể như bị một luồng dung nham chảy xiết bao phủ, gột rửa hêt lớp này tới lớp khác, mỗi một millimet đã đều bị thiêu đốt thành tro bụi, xương cốt cũng bị ngọn lửa ngốn sạch.
“Đừng…”
Anh hoàn toàn không để ý tới sự giãy giụa của cô, cắn xéc cơ thể cô, mỗi chỗ môi và răng của anh đi qua, đều hiện lên những vết bầm tím.
Trong lòng cô rõ ràng đang lo sợ, đang khước từ, nhưng cơ thể lại càng lúc càng chịu khuất phục trước sự khống chể của anh, cô đang đau đớn, cũng đang vui vẻ, cơ thể dần mềm nhũn đã được anh giữ chặt, cô cảm giác mình giống như một món đồ chơi của anh, để mặc anh đùa nghịch trong tay, không còn sức lực để phản kháng.
Cuối cùng, anh dứt khoát quấn hai chân cô quanh vòng eo của anh, cở bỏ khóa quần…
Đèn điện sáng ngời, trăng sao sáng tỏ. thành phố phồn hoa phía sau lưng ngập tràn ánh sáng trong màn đêm mênh mang.
Hai cánh tay mạnh mẽ nâng phần eo cô lên, ấn mạnh, cơ thể cường tráng nghiêng về phía trước, phần cơ thể cương cứng cứ thế xâm nhập vào sâu trong người cô.
“A!”
“Đau không?” Anh hỏi.
Đau, không chỉ thân thể, một chỗ nào đó nơi sây thẳm trong trái tim còn đau đớn hơn.
Cô biết, đó là do anh cố ý, anh muốn cô ghi nhớ kỹ nỗi đau đớn này, giống như vết thương ngày hôm qua cô đã rạch lên tim anh, suốt đời này không thể quên được.
Tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi dựa vào tấm cửa kính lạnh lẽo trơn bóng, biết rõ kết quả sẽ rất thảm thương, cô vẫn ương bướng thốt lên hai chữ: “Không đau.”
Bàn tay đang ôm chặt vòng eo của cô kéo mạnh một cái, cơ thể anh thuận đà tấn công vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
“Ự…” Cô còn chưa kịp kêu lên, đôi môi đã bị anh bịt kín, tiếng rêи ɾỉ cũng bị anh nuốt gọn.
Cùng với những nhịp tấn công cuồng dại, anh tàn sát phá phách bừa bãi môi và lưỡi của cô. Trong sự quấn quýt thô bạo giữa môi và lưỡi, dôi môi cô đã tê bì tới nỗi không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ nếm được chút vị tanh của máu chảy qua giữa kẽ răng họ…
Cô không cầu xin anh nương tay, cũng không giãy giụa, lặng lẽ nhắm mắt lại chịu đựng sự chút giận của anh.
Trước đây, cho dù Trác Siêu Việt có tức giận đến mấy cũng luôn cố gắng lưu tâm tới cảm giác của cô, khiến cô cảm nhận được cảm giác được yêu, còn lần này, anh hoang dại đến nỗi gần như phát điên, dường như tất cả đều là sự phát tiết không có chút tình yêu.
Liệu có phải cô lại sai rồi không? Cô thật sự đã khiến anh nổi giận? yêu một người, chẳng phải là cần phải nghĩ choa nh ấy, khiến anh ấy vui vẻ hay sao? Cô muốn làm chút gì đó cho anh, để anh không còn cảm thấy khó xử nữa, không làm một người đàn ông bất nhân bất nghĩa vì cô nữa… Lẽ nào, như thế cũng là sai ư?
Không biết bao lâu sau, Trác Siêu Việt đã chán làʍ t̠ìиɦ bên cửa sổ, liền ôm cô đến bên sofa, ném cô lên ghế, lần lượt cởi bỏ đám quần áo vướng víu trên người. Cơ thể cường tráng với làn da nâu bóng toát lên sức mạnh không thể ngăn chặn của đàn ông, Mộc Mộc co rúm người, lùi cơ thể đang mềm nhũn lai phía sau, nhưng bị anh túm lấy hai chân, kéo ngược lại sofa, cơ thể cao lớn đè chặt lên người cô, không cho cô chút thời gian để nghỉ ngơi, tiếp tục xâm chiếm cô.
Nơi bí mật vốn đang đau đớn lại một lần nữa bị xâm phạm, sự cọ xát nóng bỏng đau đến nỗi mồ hôi trên người cô vã ra như tắm. cô gắng hết sức lắc đầu, mái tóc đne dài hết lần này tới lần khác lướt qua vết sẹo trên vai anh, “Đừng…”
Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ chết dưới cơ thể anh mất.
“Không chịu nổi nữa rồi?” Anh túm chặt cằm của cô, ép khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của cô đối diện với ngọn lửa nóng bỏng và mãn nguyện trong mắt anh. “Muốn tôi dịu dàng mọt chút không? Cầu xin tôi đi!”
Cầu xin anh? Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô, trừ phi cô chịu trả một mức giá tương ứng? Hai tay Mộc Mộc nắm chặt lấy thành sofa, quay mặt đi, ương bướng cắn răng lại, không nói một tiếng nào.
Trác Siêu Việt càng phẫn nộ, lại càng muốn chiếm đoạt cô một cách dữ dội, thậm chí còn giày vò cơ thể cô bằng các tư thế khác nhau, đẩy cô tới nơi giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, đúng lúc toàn thân cô vì sự co rút của dây thần kinh mà mẫn cảm tới không thể chịu đựng được nữa, anh lại dùng toàn bộ sức mạnh để tấn công, hận một nỗi không thể đâm xuyên vào tận trong trái tim cô.
Cuối cùng, cô đã bị nỗi đau đớn và mệt mỏi giày vò tới nỗi ý thức trở nên mông lung, ngay cả hơi thở cũng không còn, không co chỉ có thể nằm bò trong lòng anh, thoi thóp thở, anh mới hoàn toàn mãn nguyện giải phóng bản thân mình trong cơ thể cô.
Lớp dịch nhầy lẫn với những tia máu chầm chậm trào ra theo sự rút lui của anh, rớt trên bề mặt sofa bằng da thật màu trắng. Anh hơi kinh ngạc, đầy ngón tay dịu dàng lướt qua vầng trán đẫm mồ hôi của cô, trong ánh mắt lấp lánh chút ấm áp và lưu luyến.
Cô vội vàng quay mặt đi, tránh xa đầu ngón tay của anh, sợ chút xót thương vô tình của anh sẽ khiến cô không thể kìm nén được nỗi ấm ức, gục vào lòng anh đau khổ khóc than…
Hiểu được sự từ chối của cô, Trác Siêu Việt không nói gì nữa, đứng lên đi vào phòng tắm, bỏ mặc cô một mình trên sofa.
Cửa phòng tắm được đóng lại, trong đó vang lên tiếng nước chảy róc rách. Mộc Mộc nghĩ rằng Trác Siêu Việt sẽ không để ý tới cô, gắng gượng vịn vào thành sofa, ngồi dậy, cầm chiếc túi của cô lên, tìm trong đó viên thuốc tránh thai mà cô mới mua hôm nay… Trước không đưa viên thuốc vào miệng, trong đầu cô bât giác hiện lên một ý nghĩ, nếu như cô không uống thuốc, nếu cô mang trong mình giọt máu của anh, liệu cô có cơ hội được nâng cao địa vị hơn không?
Cô lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ ích kỷ đó.
Viên thuốc ngậm trong miệng, đắng chát, đang định cố gắng nuốt nước bọt, Trác Siêu Việt đã mở của phòng tắm ra, cầm một chiếc khăn mặt ướt vòng qua sofa, bế cô ngồi lại vào ghế.
“Anh?”
Anh môm lấy eo cô, chiếc khăn mặt ấm đặt lên vết thâm tím nơi l*иg ngực cô, hơi ấm xoa dịu cảm giác nhói đau. “Lau mồ hôi đi, nếu không sẽ bị cảm…”
Giọng nói đầy tinh thần của anh bỗng im bặt khi nhìn thấy hộp thuốc trong tay cô. Chiếc khăn mặt bị bóp chặt đến nỗi nhỏ nước trong tay anh, từng giọt, từng giọt nước rớt trên người cô, nóng bỏng như những giot nước mắt.
“Em…” Cô muốn giải thích, muốn nói với anh rằng, cô không muốn dùng đứa trẻ để gây khó dễ cho anh, càng không muốn con của họ trở thành một đứa con hoang. Cô lo sợ rằng bi kịch của cuộc đời cô lại một lần nữa tái diễn trên đứa con của họ.
“Cô không cần phải giải thích, đó là quyền tự do của cô.” Trác Siêu Việt mỉm cười tự trào, ném chiếc khăn mặt lên mặt bàn trà, lần lượt mặc quần áo.
Trước khi ra khỏi cửa phòng, anh quay nhìn cô một lần cuối cùng, lạnh lùng buông một câu: “Cô có thể đi được rồi, tôi không còn hứng thú với cô nữa.”
Một cuộc giao dịch tiền bạc- sắc dục trần trụi như vậy, cô biết anh sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét, chỉ là không ngờ anh lại chán ghét nhanh như vậy thôi.
Mấy phút trước đây, căn phòng xa hoa này còn tràn ngập cảm xúc cuồng nhiệt, trong chốc lát, bỗng trở nên trống trải, lạnh lẽo. Mộc Mộc không khóc, cầm khăn mặt lau những vết hằn trên người, thu dọn lại một lượt căn phòng nhếch nhác.
Cô phải học cách yêu thương bản thân mình trước, mới hiểu được cách yêu thương anh như thế nào.