Ánh trăng bàng bạc lơ lửng trong không trung, an lành, trầm lặng. Bên ngoài cánh cổng sắt đang hé mở, một chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở đó, trong đêm đen, màu trắng trở nên vô cùng bắt mắt.
Trác Siêu Việt đứng dựa người vào chiếc xe, bóng dáng cô đơn của anh phản chiếu lên thân xe, trong suốt, hư vô, đơn độc.
Mộc Mộc đi về phía anh, cứ gần thêm một chút, nhịp tim của cô lại đập dữ dội hơn, mạnh đến nỗi l*иg ngực nhói đau.
“Tại sao không nghe điện thoại của anh?” Gió lạnh thổi tới, cô lại ngửi thấy mùi rượu, cô không hề có chút ngạc nhiên, anh không uống rượu, sẽ không tới tìm cô.
“Tại sao em phải nghe? Anh đã từng nói, nếu em không phải là chị dâu của anh, anh sẽ không gặp lại em. Bây giờ em đã chia tay với anh ấy rồi…”
“Hai người chia tay rồi?” Anh hơi sững lại.
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên không gọi điện lại cho cô, chắc là đã chấp nhận sự lựa chọn của cô.
Yên lặng một lát, anh mỉm cười giễu cợt, “Sao anh lại cứ có cảm giác mình đã bị lợi dụng vậy nhỉ? Bốn năm trước, anh giúp em bôi nhọ thanh danh bố nuôi thành công, bốn năm sau, anh giúp em vào ở Học viện Âm nhạc, giúp em chữa khỏi bệnh mất tiếng… Còn em, ngay cả điện thoại của anh cũng không thèm nghe?”
“Em cứ nghĩ rằng anh làm những việc đó đều không cần sự báo đáp.”
“Anh quả thực không cần sự báo đáp, nhưng.. em ít nhiều cũng phải có chút báo đáp chứ?”
“Anh muốn em làm gì?”
Anh mở cửa xe, “Lên xe.”
“Đi đâu?”
“Anh hơi mệt rồi, em massage cho anh nhé…”
“Á?”
Không để cô kịp nói gì, anh mở cửa xe ra, đẩy cô vào bên trong.
Chiếc xe lao nhanh trên đường phố khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, rồi dừng lại ở bên đường. Mộc Mộc thò đầu nhìn ra ngoài, hai chứ “Long Cung” phản chiếu lên cửa xe, vô cùng bắt mắt.
Bước vào bên trong hội quán Long Cung cổ kính, Mộc Mộc đưa mắt nhìn nội thất bằng gỗ màu nâu tím, lối trang hoàng chạm trổ điêu khắc, còn cả người đàn ông bên cạnh, tất cả đều không thay đổi.
Quản lý sảnh đang nói chuyện với khách, nhìn thấy Trác Siêu Việt, lập tức chạy tới chào đón nhiệt tình niềm nở: “Trác tiên sinh, lâu rồi không thấy anh tới, dạo này chắc bận lắm, phải không ạ?”
“Cũng tạm, mấy hôm trước đi thành phố A, vừa về chiều nay.” Trác Siêu Việt day day đầu lông mày, thần sắc quả thực có phần mệt mỏi.
“Để tôi bảo Tiểu Hân chuẩn bị spa bằng tinh dầu thơm cho anh, giải tỏa mệt mỏi, còn có thể giảm bớt căng thẳng.”
“Ừm. Phòng 12001 còn trống không?”
“Còn trống, để tôi đi lấy chìa khóa phòng cho anh. Anh đợi một chút.”
Cửa phòng 12001 được mở ra, anh bước vào bên trong, tiện thể hỏi luôn: “Còn nhớ nơi này không?”
Sao có thể không nhớ được? Căn phòng mặc dù đã được trang hoàng lại, nhưng vẫn có thể nhận ra được dáng vẻ trước đây, căn phòng nghỉ ngơi riêng biệt, phòng tắm, bể nước suối nóng ở giữa đại sảnh… còn cả mùi hương thơm đầy mê hoặc- mùi hương mà cô mê say nhất.
Cô luôn cảm thấy bốn năm qua thật dài, giờ đây quay lại nơi này, mới phát hiện ra bốn năm trôi qua thật nhanh!
Cô rât muốn hỏi thử xem: Anh thường xuyên đưa bạn gái tới đây sao?
Nhưng cô lại sợ nghe được câu trả lời, vậy là cô cố gắng kiềm chế lại, đến nỗi bàn tay siết chặt lại đau nhói, cuối cùng cũng kiềm chế được.
Một cô gái xinh đẹp bê một chai dầu thơm màu xanh và khăn mặt bước tới, đặt các thứ đó lên chiếc ghế bên cạnh giường massage, cất giọng hỏi Trác Siêu Việt- người đang cởi từng cúc áo.
“Có cần tôi giúp không ạ?” Đủ để thấy sự phục vụ ở đây chu đáo biết bao, Mộc Mộc cắn chặt răng, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trác Siêu Việt liếc nhìn cô một cái, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, “Không cần, cô có thể ra được rồi, có người sẽ giúp tôi.”
Cô gái lui ra ngoài, đóng cửa lại, Mộc Mộc mới định thần, quay nhìn khắp căn phòng trống trải, cô bỗng nhiên phát hiện ra, trong phòng, ngoài cô ra, không còn ai khác nữa!
Đêm khuya thanh vắng, đưa cô tới chỗ cũ dạo chơi, Mộc Mộc dù có ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu rõ ý muốn của anh.
Cô bước từng bước lại gần anh, gần đến khi chỉ còn cách một bước chân, cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt lại trở nên xa lạ như vậy, cô không thể nhìn thấu được ánh mắt của anh, không hiểu anh rốt cuộc đang muốn điều gì?
Hâm nóng thêm một lần nữa giấc mơ đã qua? Hay là muốn cả con người cô, hoàn chỉnh, trọn đời trọn kiếp?
Nếu anh muốn, cô có thể hiến dâng, nhưng anh thật sự ham muốn không? Anh có thể bất chấp cảm nhận của Trác Siêu Nhiên không? Anh có thể coi thường sự phản đối của người trong gia đình không?
Anh không thể. Một tuần trước, ở nhà của anh, anh đã làm được đến bước đó, rồi vẫn lựa chọn từ bỏ. bởi vì cô là chị dâu của anh, cho dù sau này như thế nào, đây đều là sự thật không thể thay đổi được, vợ của bạn tuyệt đối không được mạo phạm, huống chi đó lại là của anh em song sinh.
Cô sớm đã biết, anh xem ra có vẻ ngông cuồng, bất cần, nhưng cũng có giới hạn nhất định, có nhân cách riêng của mình.
“Xin lỗi…” Cô khe khẽ mở miệng, “Bây giờ em hoàn lương rồi, không muốn quay lại nghề cũ nữa.”
Anh bật cười, khoe hàm răng đều tăm tắp, xem ra đang rất vui vẻ. “Em nghĩ quá nhiều rồi, hôm nay anh rất mệt, không muốn dịch vụ trọn gói…”
“Vậy anh muốn gì?”
Anh túm lấy tay cô, hững hờ đùa nghịch những ngón tay mềm mại thon dài của cô. “Em biết massage không?”
Dựa vào kinh nghiệm mới chỉ trải qua một lần của cô, massage dường như là dùng các ngón tay ấn, bóp, vuốt ve bừa trên người, chắc không khó như chơi piano. Nhưng, cô khẽ khàng liếc mắt về phía cơ thể anh, không thể không nhớ tới cảm giác khi chạm vào da thịt anh, vô cùng êm dịu, đàn hồi…
“Không biết!” Cô kiên định lắc đầu.
“Được rồi…” Cô vừa mới len lén thở phào, nghĩ rằng đã thoát được vận đen, ai ngờ anh lại tiếp tục ném ra một câu khiến cô tức nổ đom đóm mắt: “Vậy em hãy giúp anh tắm rửa nhé!”
“Tắm… rửa?” Sóng nước xoay vòng lan tỏa trước mắt, cảnh tượng hai người họ quấn quýt bên nhau trong bòn nước bỗng nhiên lại hiện lên, trong chốc lát, Mộc Mộc cảm thấy máu nóng ngùn ngùn bốc lêи đỉиɦ đầu.
“Đừng nói là em không biết.”
“Em,” Cô nuốt nước bọt, hỏi với giọng điệu táo bạo: “Có phải là nếu tối nay, bất cứ việc gì em cũng nghe theo anh, sau này anh sẽ không tới tìm em nữa?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bàn tay anh đang nắm lấy tay cô bóp chặt, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn cô, “Em không muốn anh đến tìm em nữa?”
“Vâng.” Cô không hề né tránh, cứ trực tiếp đón nhận ánh mắt anh. “Chuyện đã qua… em muốn quên hết, sau này bắt đầu lại cuộc sống mới.”
Bàn tay anh càng bóp mạnh hơn, tới nỗi các khớp ngón tay cô đau nhói, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy được.
Cô không giãy giụa, tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm nay, em đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, em nghĩ rằng mình rất yêu anh, tự cho phép bản thân mình si mê chờ đợi anh xuất hiện một lần nữa. Thực ra, người em yêu hoàn toàn không phải là anh, mà là người đàn ông do em tự tưởng tượng ra. Trong trại giam, em gửi gắm toàn bộ hy vọng lên anh, mơ tưởng rằng anh sẽ yêu em, bảo vệ em, giúp em sau này không bao giờ phải chịu đánh đập… Bây giờ em mới biết, những thứ đó đều là một kiểu gửi gắm tâm lý, là do em đang lừa mình dối người.”
Anh càng lúc càng siết mạnh các ngón tay của cô, nhưng cô không cảm thấy đau nữa, bởi vì có một nơi còn đau hơn cả các ngón tay.
Trước đây, khi chưa hiểu gì về anh, cô quả thực đã coi anh như một nơi để gửi gắm tâm lý, nhưng một tháng sống chung vừa qua, một người đàn ông luôn luôn miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, thi thoảng chọc tức cô, trêu trọc cô, nhưng vẫn lặng lẽ chờ đợi cô, đã chiếm trọn tình yêu của cô rồi. Anh có thể không hoàn mỹ giống như trong giấc mơ của cô, nhưng lại đáng yêu, chân thật, bằng xương bằng thịt hơn nhiều so với hình ảnh trong giấc mơ của cô.
Cô hiểu rất rõ, tình cảm của Trác Siêu Việt dành cho cô vẫn như lúc ban đầu, thời gian này, anh cũng đang đấu tranh tư tưởng, cũng đang do dự.
Chỉ tiếc là, giữa họ không chỉ ngăn cách bởi Trác Siêu Nhiên, mà còn có quá khứ không thể xóa bỏ của cô, gia thế của anh, bố mẹ anh. Biết trước một tình cảm không có kết quả, cô không muốn thấy anh tiếp tục đấu tranh tư tưởng một cách vô vị giữa tình yêu và tình thân, cũng không muốn anh phải bỏ ra quá nhiều, cho dù chỉ là thương hại và đồng cảm.
Bởi vì bỏ ra càng nhiều, thứ muốn có được lại càng nhiều…
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, kìm nén nỗi đau, mỉm cười hỏi lại: “Anh tức giận rồi ư? Anh nghĩ rằng em đang lừa gạt anh? Lẽ nào anh cũng không phải là đang lừa mình dối người hay sao?”
“…”
“Đừng nói rằng anh thích em, nếu anh thật lòng thích em, tại sao không thể nói rõ với anh trai anh? Tại sao cứ một mực khuyên em rằng: “Anh ấy phù hợp với em hơn anh!” Cứ đẩy em về phía anh ấy?... Thực ra, anh thực sự không yêu em, anh làm cho em những điều đó, đều là bởi vì anh cảm thấy thương hại em?”
Cô hiểu rõ những câu nói của mình làm tổn thương người khác thế nào, cô nghĩ rằng anh sẽ phẫn nộ, thậm chí có thể bóp nát bàn tay cô thành những mảnh vụn, nhưng anh lại không làm vậy, ngược lại, anh buông tay ra, ngữ điệu còn bình thường hơn cả lúc bình thường: “Em thật sự nghĩ như vậy?”
“Em nghĩ sai rồi ư? Một cô gái không thê nói được như em, vì tiền có thể bán mình, ngay cả tên của em, anh cũng không biết, anh thích em ở điểm gì chứ? Hay là bởi vì buổi tối hôm đó…”
“Em!”
Anh cuối cùng đã bị cô chọc tức đến nỗi không thể kiềm chế được nữa, bàn tay đỡ lấy sau gáy cô, dùng miệng bịt chặt đôi môi cô, ngấu nghiến hôn cô, vừa cắn vừa mυ'ŧ một cách tàn khốc, hận một nỗi không thể nuốt gọn cả phần lưỡi của cô.
Ban đầu, cô nhẫn nhục chịu đựng sự tàn sát phá phách bừa bãi mang tính trả thù của anh. Nhưng sau đó, động tác của anh chậm dần, sự phẫn nộ trong đáy mắt cũng dần dần tan biến, hóa thành ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy cả con người. Bàn tay đặt sau gáy cô dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, nụ hôn trở nên triền miên, đau khổ.
Nỗi đau khổ nào cô cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng tình cảm dịu dàng của đàn ông lại chính là điểm yếu trí mạng của cô… Cô cảm thấy từng lớp phòng ngự ở tận cùng trái tim đang bị dỡ bỏ từng chút, từng chút một, cô thậm chí bắt đầu luyến tiếc thứ tình cảm ấm áp này.
Cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, dồn sức đẩy anh ra, đánh anh, nhưng không có kết quả. Cô hạ quyết tâm, cắn vào môi anh, để anh có đủ thời gian phản ứng lại, cô cắn một cách rất chậm, rất dịu dàng.
Anh khe khẽ rên lên một tiếng, cuối cùng lưu luyến buông cô ra, liếʍ vết máu đang rỉ ra trên môi, “Tô Mộc Mộc, em còn dám nói thêm một lời nào nữa thử xem!”
Rất lâu sau cô mới định thần lại được, đưa tay lên vuốt ve đôi môi sưng phồng, hằn học đẩy anh ra, “Đừng nói rằng anh không như vậy! Nếu bốn năm trước em không bỏ đi mà cứ bám theo anh, chắc là anh đã chán ghét em từ lâu, kết cục của em chắc còn không bằng Chu Tịch …”
“Chu Tịch? Có phải cô ta đã nói gì với em không?”
“Cô ta không nói gì cả.”
Với cá tính của Trác Siêu Việt, từ trước tới giờ đều không chịu giải thích điều gì, nhưng hôm nay anh lại tỏ ra rất kiên nhẫn, cố gắng giải thích với Mộc Mộc. “Em đừng nghe cô ta nói lung tung, anh với cô ta chẳng có chuyện gì cả, là do cô ta chỉ làm theo ý mình, anh…”
“Không liên quan gì tới cô ta! Là do em đã nghĩ kỹ rồi, không muốn vấn vương một cách không rõ ràng với anh nữa! không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Không muốn gặp lại anh nữa?” Anh bỗng nhiên bật cười, khóe môi nhếch lên một đường cong khiến trái tim người khác giá lạnh, trong con ngươi màu đen lóe lên ngọn lửa có thể nuốt gọn cả một con người. “Được!”
Anh bước từng bước về phía cô, cô lùi từng bước về phía sau, nụ cười của anh khiến cô có dự cảm chẳng lành…
Cô lùi sát tới tận chân tường, đến khi không còn đường lui nữa, anh bế thốc cô lên, bước đến bên chiếc giường massage, ném cô lên trên đó.
Chiếc giường massage lắc lư một cách dữ dội dưới người cô, tròng trành muốn đổ, cô hoảng sợ túm chặt lấy tấm ga trải giường, “Anh…”
Anh đứng bên cạnh giường, hai tay giữ chặt hai cánh tay cô, ấn cô ngã nằm xuống giường. “Em chiều anh thêm một đêm nữa, anh hứa, sau này sẽ không tới tìm em nữa!”
“Anh không hối hận sao?”
Nghe thấy câu này, bàn tay đang thọc vào cổ áo cô chợt sững lại, các ngón tay nắm lại thành một nắm đấm, rồi lại dần dần duỗi ra, lần lượt cởi từng cúc áo của cô…
“Tùy anh vậy.” Không muốn lại nhìn thấy sự mâu thuân trong đáy mắt anh, Mộc Mộc khép chặt mắt, một giọt chất lỏng nóng hổi lăn ra từ khóe mắt cô, rơi vào trong tóc. Họ không muốn gây tổn thương cho nhau, nhưng lại làm tổn thương nhau sâu sắc, họ không muốn vượt qua dòng Lôi Trì1 này, kiềm chế hết lần này tới lần khác, ghìm chắc dây cương hết lần này tới lần khác, cuối cùng, vẫn không kiềm chế được, vượt qua giới hạn này.
(1. Lôi Trì: tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc, thường được ví von với một phạm vi, một giới hạn nhất định mà người ta không dám vượt qua.)
Ngón tay mát lạnh lướt qua khóe mắt cô, lau qua lau lại.
“Mở mắt ra, anh không thích cưỡиɠ ɧϊếp một cái xác…” Dưới mệnh lệnh đanh thép của anh, cô mở mắt.
“Anh đã dạy em phải làm vui lòng đàn ông như thế nào, em quên rồi sao?”
Cô lắc đầu. Cô không quên, có bằng chứng từ lời nói đến việc làm đều mẫu mực luôn cố gắng không biết mệt mỏi của anh, cô sao có thể quên được?
“Tối hôm nay, chừng nào em khiến anh hài lòng… anh mới để em đi.”
Cô cười đau khổ, sự tàn ác của anh, cô đã sớm được lĩnh giáo, không còn cảm thấy lạ lẫm nữa. vịn vào chiếc giường massage xiêu vẹo, cô ngồi dậy, cẩn thận quỳ gối trước mặt anh, đôi môi ghé sát vào khóe môi anh, khe khẽ hôn lên đó, một cảm giác như bị điện giật khiến toàn thân cô rung lên, vội vàng vịn lấy bờ vai anh…
Cô đang muốn hôn sâu thêm, anh quay mặt đi, né tránh.
Hiểu được sự khước từ của anh, cô khẽ khàng hôn lên sau tai anh, đầu lưỡi chầm chậm mơn man vành tai. Đồng thời, ngón tay cô lần xuống cởi cúc áo của anh, từng chiếc, từng chiếc một, cơ thể anh lộ ra trước mắt cô, ngón tay cô luồn sâu vào trong vạt áo anh, cởi bỏ chiếc áo anh đang mặc trên người.
Cơ thể anh vẫn không thay đổi, mỗi bắp thịt vẫn nổi lên cuồn cuộn, cô khẽ khàng hôn lên đó, những chỗ đầu lưỡi cô đi qua, cơ thể anh lại run lên khe khẽ, cơ thịt mềm mại trở nên rắn chắc.
Khi đôi môi cô chạm tới vai phải của anh, cô bỗng nhiên phát hiện trên vai anh có một vết sẹo lờ mờ hình dấu răng, xem ra rất giống với vết tích do một người phụ nữ để lại.
“Đó là kiệt tác của em đấy.” Anh ôm lấy vòng eo cô, “Em còn nhớ không?”
Bàn tay cô thận trọng vuốt ve vết sẹo, buổi tối hôm đó, khi niềm khoái lạc và nỗi đau không thể kêu lên thành tiếng đan xen lẫn nhau, cô không thể nào chịu đựng nổi, đã cắn vào vai anh, không hề biết mình lại cắn mạnh như vậy, cũng không ngờ rằng có thể lưu lại vết sẹo trên người anh.
“Muốn thử lại lần nữa không?” Hai bàn tay anh luồn sâu vào trong vạt áo cô, đầu ngón tay lạnh tới nỗi khiến toàn thân cô run lên, hơi thở hổn hển truyền vào qua lớp màng nhĩ của anh.
“Cơ thể em vẫn mẫn cảm như vậy, mới khẽ chạm vào đã run rẩy cả người…” Anh ghé sát vào tai cô nói, trong giọng nói còn mang theo cả ý cười. “Khi anh trai anh chạm vào người em, em cũng như vậy sao?”
Cô giống như vừa bị ai đó tát một cái thật mạnh, khuôn mặt nóng bừng.
“Anh ấy chưa…” Vốn đinh nói anh ấy vẫn chưa chạm vào cô, bỗng nhiên nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt trên sofa, cô bèn nuốt mấy từ sau lại. Hóa ra, mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, anh vẫn còn để bụng.
“Hử?” Anh chăm chú nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Buổi tối hôm đó, anh ấy còn chưa kịp chạm vào em, anh đã về rồi, sau đó, em đã uống say…” Cô hạ thấp giọng lầm bầm, “Anh ấy không làm gì cả..”
“Thật ư?”
“Nếu không tin, anh có thể hỏi anh ấy.”
Âm cuối cùng còn chưa được thốt ra, đôi môi anh đã đặt xuống, nuốt gọn cả âm cuối của cô.
Nụ hôn của anh vẫn cuồng bạo như trước đây, khiến cô hoàn toàn bị thuần phục, đầu óc cô trở nên mơ hồ, cơ thể dần dần mềm nhũn, bất lực trong vòng tay anh, bất giác đổ người lên chiếc giường massage.
Trác Siêu Việt đứng trên nền nhà, phần cơ thể phía trên nằm đè lên người cô. Anh hôn cô, cùng với sự quấn quýt, vương vấn của môi và lưỡi, quần áo trên người cô bị anh lần lượt lột bỏ giống như người ta tách kén rút sợi, cô khe khẽ rêи ɾỉ, vô thức cởi bỉ dây lưng, quần áo của anh…
Khi thật sự yêu nhau, bất cứ kỹ năng khêu gợi nào và thứ gọi là khúc dạo đầu đều trở nên thừa thãi. Khi da thịt chạm vào nhau, du͙© vọиɠ liền bùng phát từ nơi sâu thẳm nhất của cơ thể, thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Họ ôm chặt lấy nhau, cuồng nhiệt kiếm tìm sự ấm áp của đối phương, dường như đó là một tình yêu đã phải chờ đợi suốt hàng nghìn năm, dù có ôm chặt đến mấy cũng không thỏa nỗi nhớ nhung, chỉ có thể dùng sự kết hợp nguyên thủy nhất mới có thể phát tiết hết sự đau khổ đã bị dồn nén bấy lâu nay…
Đôi môi anh cuồng nhiệt hôn cô, ngón tay vần vò bầu ngực cô, còn cơ thể lại ghì sát vào giữa hai đùi cô, khiến hai đùi cô mở rộng ra với góc độ lớn nhất, ngọn lửa cuồng nhiệt của sự chờ đợi bấy lâu đã bị chặn dưới cơ thể cô, vì giây phút này, anh đã phải kìm nén quá lâu, phải chờ đợi quá lâu, toàn bộ lý trí đều không có cách nào ngăn cản được nỗi khao khát của anh lúc này.
Anh dồn sức, dấn sâu vào lối vào ẩm ướt…
Hai tiếng thở nặng nề phát ra từ hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau, vừa ẩn chứa một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy đau đớn, vừa bao hàm cả sự hưng phấn khó có thể kìm nén được.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cơ thể cô vẫn căng chật hơn mức bình thường, giống hệt như trong ký ức, vẫn còn chưa vào hẳn bên trong, cơ vòn ẩm ướt ấm áp đã khiến anh muốn thôi cũng không được, muốn dừng cũng chẳng xong.
Anh đứng thẳng người lên, hai tay nắm chặt hai đùi cô, kéo về phía sau, toàn thân anh đồng thời lại nhích về phía trước, cứ thế đâm thẳng vào nơi sâu nhất của sự ấm áp.
“A…” Mộc Mộc cắn chặt môi, đau đến nỗi toàn thân bỗng nhiên trở nên căng cứng, hai chân cô kẹp chặt lấy eo anh.
Đã nhiều năm không gặp, cô đã trưởng thành rồi, khi mặc quần áo rộng rãi bên ngoài, nhìn cô có vẻ gầy mảnh, nhưng thực ra những chỗ cần có da thịt đều rất vừa vặn, đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã tính nguyên thủy nhất của người đàn ông.
Anh chậm rãi rút ra, rồi lại dùng toàn lực để dấn sâu vào, lần này, toàn bộ du͙© vọиɠ của anh đã chiếm đoạt cô, niềm khoái lạc cuồng nhiệt lan tỏa từ nơi đnag gắn kết với nhau chặt chẽ nhất, anh khẽ rên lên một tiếng…
“Ự!” Mộc Mộc rêи ɾỉ khó chịu, cơ thể run rẩy dữ dội trong đau đớn. không phải chỉ có lần đầu tiên mới đau, hôm nay đã là lần thứ hai của cô… Ồ, không phải là lần thứ hai, là lần thứ… Cô cũng không đếm rõ được đó là lần thứ mấy nữa, sao vẫn còn đau như vậy?
Cuối cùng đã nghe được tiếng rêи ɾỉ vừa đau đớn vừa mãn nguyện của cô dưới cơ thể mình, máu nóng trong người anh cuồn cuộn trào dâng, anh hưng phấn rút ra rồi lại tàn bạo tấn công vào bên trong thêm một lần nữa.
“A!” Bàn tay cô nắm chặt lấy tấm ga trải giường phía dưới, đau đớn cầu cứu, “Không, đừng…”
“Có cần thiết phải hét to như vậy không? Thiết bị cách âm ở đây không tốt lắm, phòng bên cạnh không biết, lại tưởng anh đang cưỡng bức em.”
Cô chống khuỷu tay nhổm dậy, khuôn mặt đỏ ửng, khe khẽ hỏi: “Hơi đau, anh nhẹ hơn một chút được không?”
Anh dùng ngón tay lau giọt mồ hôi rớt xuống trên trán cô, thầm tự trách mình, xem ra anh đã quá sốt sắng. Để cô có thời gian thích nghi, anh không thể không kìm nén khát vọng của mình lại, động tác bớt phóng túng hơn nhiều.
Không còn những cơn đau do va đập, kɧoáı ©ảʍ của sự cọ xát càng ngày càng rõ rệt, cảm giác tê mỏi quen thuộc dần dần dâng lên, lan tỏa từ nơi sâu thẳm nhất của cơ thể. Cô không còn kiềm chế được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, cùng với nhịp điệu của anh, khó nhọc rêи ɾỉ, “Ự…a…”
Hoa văn chạm khắc trên trần nhà cứ lắc lư trước mắt cô, người trước mắt cô cũng đang đung đưa, cô không còn nhìn rõ thứ gì nữa, chỉ có thể ngây ngất choáng váng túm chặt lấy cánh tay chắc khỏe của anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh.
“Còn đau không?”
Cô mỉm cười lắc đầu, ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh, đôi môi anh, cho dù hình ảnh trước mắt mơ hồ thế nào, cô vẫn luôn nhìn rõ đôi môi hé mở nụ cười và đáy mắt đầy khoái lạc của anh, bởi vì, có một số thứ đã sớm khắc sâu trong đầu óc cô…
“Có thật là anh không?” Cô đắm đuối nhìn đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, cả khóe môi cong cong bên vành môi mỏng của anh. “Người đàn ông của bốn năm về trước, có thật là anh không?”
Anh nhếch môi, nở nụ cười ranh mãnh, “Chẳng phải là em không yêu anh sao?”
Mộc Mộc bỗng chốc nghẹn giọng, quay mặt đi không nói thêm gì nữa.
Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, hôn lên đôi môi cô, đôi tay không ngừng tìm kiếm vuốt ve những phần nhạy cảm trên cơ thể cô, khiến toàn thân cô mềm nhũn, hơi thở hổn hển.
“Em hãy nói lại những lời ban nãy một lần nữa.” Anh nâng bầu ngực của cô lên, đưa phần núm nhỏ xinh màu hồng phấn vào trong miệng, ngậm chặt.
Ánh mắt cô trở nên mơ màng. “Câu nào?”
“Rằng em không muốn anh quấy rối em nữa, em không muốn nhìn thấy anh nữa…”
“Em…” Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đầu lưỡi linh hoạt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại khiến cô ngay đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cô không nói được câu gì nữa, chỉ muốn anh tiếp tục lấp đầy cơ thể cô, mãi mãi không rời xa.
Bàn tay anh lần tìm tới giữa hai đùi cô, khẽ khàng mơn trớn vuốt ve vị trí mẫn cảm nhất của cô, toàn thân cô co lại, muốn khép chặt hai đùi, một vật lạ vượt quá mức bình thường lại chắn ngang trong cơ thể, khiến co không thẻ nào khép đùi lại được nữa.
“Đừng…” Giọng nói của cô hơi khàn đặc, từng millimet da trên cơ thể đều đang cháy bỏng.
“Người mà em yêu có thật sự không phải là anh không?”
Không hổ danh là người đàn ông đã từng trải qua huấn luyện trong quân đội, ngay cả việc nghiêm túc bức cung cũng biết chọn thời điểm, cô còn không thở nổi, làm gì còn sức lực mà nói những điều không đúng với suy nghĩ của mình nữa.
Không thể chống đỡ được hai sự tấn công tàn bạo cả về tinh thần và thể xác, cô run rẩy trả lời: “Là anh…”
“Anh chưa nghe rõ…”
Sự cọ xát sinh lý đã công phá thành công toàn bộ tuyến phòng thủ tâm lý của cô, cô gắng hết sức lắc đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, “Em yêu anh!”
Anh mỉm cười mãn nguyện, hai tay nắm lấy phần eo của cô, băt đầu muốn có được cô một cách cuồng nhiệt. nhìn cơ thể cô lắc lư bất lực trên chiếc giường massage, nghe tiếng cầu xin rêи ɾỉ của cô đẹp đẽ như tiếng động của thiên nhiên, anh càng lúc càng mất hết lý trí, mỗi nhịp đều dấn vào tận nơi sâu thẳm nhất.
Mộc Mộc cũng đã thích ứng được với nhịp điệu của anh, từng đợt cảm giác tê dại thay thế cảm giác đau đớn ban đầu. lần sau lại mạnh mẽ và đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn lần trước, Mộc Mộc không còn chịu đựng được nữa, kɧoáı ©ảʍ bùng phát như nước thủy triều dâng, toàn thân run rẩy, co giật trong ngọn lửa cuồng nhiệt.
Chưa từng có giây phút nào, cô lại có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, cô muốn có anh, không chỉ thân thể, mà còn cả trái tim anh, con người anh, toàn bộ anh…
Nhưng cô biết, cô không thể có được!
“Siêu… Việt… Em thật sự rất yêu anh!” Cơ thể lên đến đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ, trái tim lại rơi vào vực sâu thăm thẳm, cô khóc, túm chặt lấy cánh tay anh như không còn lý trí, “Anh hãy ôm em đi.”
Cô cần vòng tay của anh, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Anh bế cô lên khỏi chiếc giường massage, rảo nhanh từng bước về phía giường ngủ, đặt cô lên chiếc giường rộng lớn, êm ái. Anh trèo lên giường, hai cơ thể trần trụi lại quấn chặt lấy nhau, khít đến nỗi không có một khe hở nào ở giữa.
Sau đó, anh thay đổi các tư thế khác nhau, chiếm đoạt cơ thể cô không biết mệt mỏi, chỉ hận một nỗi không thể bẻ gãy từng khúc xương của cô.
Dư âm của cao trào khiến cơ thể cô mẫn cảm một cách khác thường, niềm khoái lạc cực đỉnh xen lẫn cảm giác đau buốt sâu lắng, tiếng rêи ɾỉ của cô càng lúc càng mê loạn, cho tới khi một lần nữa được anh đưa lêи đỉиɦ cao của sự khoái lạc…
Cơ thể yêu kiều với những đường nét tuyệt mỹ bên dưới, tiếng rêи ɾỉ hút hồn đoạt vía, thêm vào đso là sự co thắt nhịp nhàng trong sự run rẩy của cô, khiến Trác Siêu Việt không thể nhẫn nại chịu đựng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này nữa, kɧoáı ©ảʍ bao trùm toàn thân một cách dữ dội, dồn hết xuống phần thân dưới, anh kêu lên khe khẽ, dấn sâu vào nơi sâu thẳm nhất của cô, giải tỏa ngọn lửa du͙© vọиɠ đã bị dồn nén bấy lâu nay.
Một cuộc gian da^ʍ không nên xảy ra cuối cùng đã kết thúc, anh thở dài, khi du͙© vọиɠ được phát tiết hết, lý trí được khôi phục lại, nói không hối hận, là giả dối.
Nhưng hối hận thì có thể thay đổi được điều gì, điều cần xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Anh chỉ có thể khẽ khàng lau nước mắt cho cô, ôm cơ thể đang run rẩy của cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng cô. “Yêu anh thì không nên nói những điều không đúng với suy nghĩ của mình, nói những lời làm tổn thương người khác.”
Cô cuộn tròn trong lòng anh, đau khổ lắc đầu, “Anh bảo em phải yêu anh như thế nào? Anh chưa từng đích thân nói với em một câu, rằng anh yêu em!”
Anh hôn lên trán cô, “Chẳng phải là anh đang yêu em hay sao?”
“Em không muốn anh làm, em muốn anh nói…” Cô vùi đầu vào sâu trong vai anh, giọt nước mắt nóng hổi rớt trên vết sẹo hình hàm răng, “Siêu Việt, em hy vọng rằng người thừa nhận em là bạn gái, từ chối người khác can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình là anh biết bao nhiêu… Em hy vọng người đàn ông níu kéo tay em lại, không để em ra đi cũng là anh biết bao nhiêu! Nhưng em biết, anh không thể. Trước mặt anh trai mình, ngay cả việc nhìn em lâu hơn một chút anh cũng không dám!”
“Em nghĩ rằng anh không muốn ư? Nếu em thật sự là người con gái của anh, anh dám thừa nhận với tất cả mọi người trên thế gian này, đừng nói là mẹ anh, ngay cả Ngọc hoàng Thượng đế cũng không có quyền can thiệp! Đáng tiếc, em lại không phải là…”
Đúng vậy, cô không phải là bạn gái của anh.
Cho dù hai cơ thể của họ quấn quýt chặt lấy nhau không còn một khe hở, anh đã khiến cô đạt đến cao trào… cô cũng không phải là bạn gái của anh.
“Siêu Việt, chúng ta…”
“Đừng nói gì cả…” Anh ngồi dậy, “Anh đi tắm đây.”
“Để em giúp anh”
Chân trời biến thành một màu xám đậm.
Trác Siêu Việt lặng lẽ nằm trong bồn nước, nước nóng gột rửa cơ thể anh, trên người anh đầy bọt nước. Mộc Mộc cẩn trọng giúp anh kỳ cọ khắp người, bộ phận nào cũng lau rửa thật sạch sẽ, không để lại một chút tội chứng của cuộc gian da^ʍ vừa rồi.
Cuối cùng, rút cạn nước, cô dùng khăn bông giúp anh lau khô người.
Làm xong mọi việc, cô vuốt ve đầu lông mày đang nhíu chặt của anh, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh vẫn nhắm nghiền mắt, dường như không nghe thấy. Cô nhận ra anh không muốn trả lời, nên không hỏi nữa.
“Anh mãn nguyện chưa? Em có thể đi được chưa?”
Anh mở mắt ra, “Muộn thế này rồi, em có thể đi đâu? Để trời sáng rồi hãy đi nhé!”
Tắm rửa xong, họ cùng ngủ trên một chiếc giường thêm lần nữa, cô gối đầu lên ngực anh, hít hà mùi hương sữa tắm trên người anh.
Rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy, trong giấc mơ toàn là sự ấm áp và ánh sáng mặt trời. Nếu không phải là tiếng chuông điện thoại vang lên, cô có thể sẽ mãi mãi ngủ thϊếp đi như vậy..
Mơ màng mở mắt ra, trời đã sáng rồi ư, Trác Siêu Việt đưa tay ra tìm chiếc điện thoại trên đầu giường, liếc nhìn vào màn hình điện thoại, bất ngờ ngồi bật dậy.
Đắn đo vài giây, anh bấm nút nhận cuộc gọi, khàn giọng gọi một tiếng: “Anh.”
“Siêu Việt, em đang ở đâu vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc bỗng chốc giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống từ đầu tới chân, tỉnh ngủ hẳn, lặng lẽ bò xuống giường.
“Em,” Trác Siêu Việt bóp mạnh trán, đến nỗi mắt mũi cong vẹo hết cả. “Đang ỏ một hội quán massage- xông hơi.”
“Hội quán?” Trác Siêu Nhiên cười nói, “Sao, em thật sự vẫn dự định cắt đứt mối quan hệ với mẹ đấy à?”
Trác Siêu Việt cười đau khổi, “Là do mẹ dự định cắt đứt mối quan hệ với em chứ!”
“Em không phải không hiểu tính khí của mẹ, quay về nhận lỗi với mẹ một cái là xong, hay là, em về đi, anh giúp em nhận lỗi…”
“Được, lát nữa em sẽ về nhận lỗi với mẹ.”
Trác Siêu Nhiên không ngờ anh lại trả lời một cách vui vẻ như vậy, sững người lại, “Em nói thật chứ?”
“Ừm.” Anh tiện miệng trả lời, mắt nhìn thoe Mộc Mộc đã ăn vận chỉnh tề, đi ra phía cửa, anh không ngăn cô lại, cứ cầm điện thoại trên tay, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần ngoài cửa.
Một buổi sáng sớm giống như bốn năm về trước!
“Siêu Việt? Em không sao chứ?”
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, vò điện thoại phát ra những tiếng nứt vỡ. “Không sao…”
Cánh cửa nặng nề lại một lần nữa lặng lẽ khép lại phía sau lưng, lại là một buổi sáng trong lành với trời cao mây trắng, lại là dãy hành lang trống trải này…
Tình cảnh này, lại lặp lại đúng với bối cảnh của bốn năm về trước.
Điều không giống duy nhất, đó là, bốn năm trước, Mộc Mộc còn có thể ôm ấp hy vọng hão huyền, khuyên nhủ bản thân mình chờ đợi, kiên trì, còn hôm nay, ngay cả hy vọng đó, cô cũng không có nữa rồi, điều duy nhất cô có thể làm được là dồn ép bản thân mình từ bỏ..
Không nhớ rõ rằng ai đã từng nói, tình yêu không có kết thúc, chỉ có từ bỏ! Chỉ cần bạn kiên trì, không từ bỏ, tình yêu sẽ không kêt thúc! Sau mùa đông giá lạnh, hoa mai sẽ nở rộ.
Giờ đậy, cô muốn nói với người đó rằng, có một số tình yêu, cần phải biết từ bỏ! Cứ khư khư giữ chặt lấy tình yêu vốn không thuộc về bản thân mình, chỉ có thể khiến hai người đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng, từ bỏ, nghĩ thì rất dễ, khi thực hiện lại khó vô cùng.
Giờ phút này đây, trên cơ thể cô còn lưu giữ mùi hương nồng đậm của anh, cả những vết thâm tím khắp nơi mà anh lưu lại, còn nữa, cả cảm giác nhói đau tận nơi sâu thẳm giữa hai bắp đùi…
Cô thật sự ki nỡ rời xa anh, dù không thể ôm anh, cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, cô vẫn muốn được nhìn anh cười thêm một lần nữa, xem anh có tự oán trách hay ăn năn hối hận không…
Cô vịn tay vào tường, cố gắng ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống, hết lần này tới lần khác tự nói với bản thân mình: Tô Mộc Mộc, mi có thể đứng vững, thế giới này còn nỗi đau khổ nào mà mi không gánh chịu được đâu!
Cuối cùng, lấy hết dũng khí, cô chuẩn bọ ra đi, căn phòng cô vừa bước vào bỗng vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần.
Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc, hoang mang chạy tới góc khuất cạnh cầu thang, quay lưng về phía tường, bịt chặt miệng lại, cũng không dám hít thở.
Buổi sáng sớm yên tĩnh, một tiếng động khe khẽ cũng không qua được thính giác nhạy cảm của cô.
Cô nghe thấy tiếng lách cách của khóa cửa, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh, cũng nghe thấy tiếng ấn nút vào cầu thang máy một cách đầy mệt mỏi buồn bực, từng tiếng từng tiếng một, cho tới khi tiếng “tinh tang” vang lên, cửa thang máy mở ra, rồi lại khép lại, thế giới lại khôi phục lại sự yên tĩnh…
Trái tim giống như vừa bị một lưỡi dao cắt gọn, Mộc Mộc không thể đứng vững được nữa, phần lưng dựa vào tường cứ dần tụt xuống, cô đưa tay lê ôm miệng, ngồi thụp xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Sau khi Trác Siêu Việt đuổi theo ra ngoài, không quay lại nữa, cô không biết anh đã tìm cô bao lâu, đã tìm cô ở bao nhiêu nơi. Cô cứ trốn mãi trong góc tường ẩm ướt, lén lút một mình, khóc cho đến khi không còn sức lực nữa, nước mắt vẫn không ngừng trào ra. Cô không xứng đáng, ngoài hai đêm cuồng nhiệt tuyệt vọng, cô chưa từng mang lại cho anh thứ gì, không đáng để anh phải vấn vương thương nhớ suốt bốn năm, càng không đáng để anh phải phản bội lại người thân yêu nhất của mình.
Không biết bao lâu sau, sắc trời đã chuyển sang màu đen, cô tin rằng Trác Siêu Việt sẽ không đi tìm cô nữa, mới lê đôi chân tê mỏi, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Bước xuống hết bậc thang cuối cùng, cô đứng ở lối lên cầu thang lo lắng nhìn khắp đại sảnh hồi lâu, chắc chắn rằng không có bóng dáng của Trác Siêu Việt, mới lo lắng đi ra ngoài, nhưng khi đi khỏi Long Cung, cô bỗng nhiên cảm thấy thất vọng, quay đầu lại nhìn không biết bao nhiêu lần, mong mỏi tìm thấy anh trong đám đông lộng xộn. Đáng tiếc, anh đã đi rồi…
Gió tháng Chín đìu hiu giá lạnh, Mộc Mộc ôm lấy cơ thể đang run rẩy, đứng trên con phố xa lạ, không nhìn rõ được phương hướng.
Cô chỉ có thể đi men theo con phố khi đến đây, đi ngang qua một hiệu thuốc, bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày nay là ngày không an toàn, ngộ nhỡ cô magn trong mình đứa con của anh… Nghĩ tới khả năng này, cô vô thức xoa xoa phần bụng dưới, cô có thể sinh cho anh một đứa con không?
Không, không được! Cô không thể để đứa con của mình đến với thế giới này mà không biết bố đẻ của nó là ai! Cô không thể để bi kịch của cô lại tái diễn thêm một lần nữa.
Dằn lòng mình, bước vào trong hiệu thuốc, dưới ánh mắt khác lạ của người phụ nữ mặc áo blouse trắng, Mộc Mộc run rẩy mở miệng: “Tôi muốn mua một loại thuốc tránh thai… À, chuyện là hôm qua tôi và anh ấy đã gần gũi nhau…”
Người phụ nữ lạnh lùng liếc cô một cái, ghi phiếu: “Mười sáu đồng rưỡi!”
Cô run rẩy lấy tiền, trả tiền thuốc, run rẩy cầm gói thuốc mà người phụ nữ kia vừa ném lên trên tủ thuốc, nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Bước ra khỏi hiệu thuốc, cô lôi tờ hướng dẫn sử dụng ra đọc, mãi một lúc lâu mới nhìn rõ dòng chữ tren đó: Thuốc tránh thai khẩn cấp dành cho phụ nữ… Dạng viên, trong vòng hai mươi giờ sau khi sinh hoạt uống viên thứ nhất, cách mười hai tiếng sau uống viên thứ hai.
Có người đi ngang qua, liếc nhìn gói thuốc trong tay cô, quay đầu lại nhìn cô một chút… Có người thương cảm cho hoàn cảnh bất hạnh, cũng có người lịa tỏ vẻ bất bình.
Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng, cố gắng nuốt xuống, thuốc rất đắng, cảm giác chát đắng cứ mắc nghẹn mãi trong cổ, mãi không tan đi được. Cô bỗng nhiên thấy lạnh, thít chặt chiếc áo mỏng trên người, gió vẫn luồn vào tận xương tủy, lạnh tới nỗi cả hàm răng đều va vào nhau lập cập.
Có thể, cô nên ngồi vào trong một góc khuất, quẹt mộ que diêm… chưa biết chừng, cô có thể nhìn thấy nị cười của anh trong ánh lửa.
Cô bật cười tự trào, tiếp tục đi về phía trước.
Muốn nhìn thấy anh, hoàn toàn không cần phải quẹt diêm, chỉ cần nhắm mắt lại, đã có thể thẩy rồi.
Mãi cho tơi chiều tối, Mộc Mộc mới dừng ngoài của nhà Bạch Lộ, gõ lên cửa hai tiếng.
Khi Bạch Lộ mở cửa ra, nhìn thấy Mộc Mộc đang đứng đó, khuôn mặt hoảng sợ đến nỗi trắng bệch, cô liền kéo Mộc Mộc vào nhà, nắm lấy vai cô, nhìn khắp người cô một lượt từ đầu tới chân. “Em sao thế?”
Mộc Mộc gắng gượng nở một nụ cười, “Em rất ổn, chị có thể đừng nhìn em giống như đang nhìn thấy ma quỷ được không?”
Bạch Lộ không nói gì, kéo thẳng cô tới trước gương. Nhìn thấy hình bóng của mình trong gương, Mộc Mộc cũng giật mình hoảng sợ, đây chính là cô ư? Đầu tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt đầy vết nước mắt, đôi mắt và đôi môi vẫn còn sưng đỏ…
Cô cảm thấy may mắn vì mình đã không quay về trường học, nếu để đám bạn trong phòng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của cô, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào?
Bạch Lộ lấy một chiếc khăn mạt đã thấm ướt cho cô, cô cảm động đón lấy, đang định lau mặt, Bạch Lộ bỗng nhiên vén mái tóc của cô lên, liếc nhìn những vết hôn chi chít trên cổ cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi điều gì dó nhưng lại không dám mở miệng…
“Là do em tự nguyện.” Mộc Mộc biết cô ấy muốn hỏi gì, thà rằng bản thân mình nói thật luôn, “Vẫn là anh ấy, vẫn là cuộc tình một đêm… Không có gì, chỉ coi như hâm nóng lại giấc mơ xưa, cảm giác rất tuyệt vời… Thật sự không có gì đâu.”
Nói liền một mạch xong, cô cầm chiếc khăn, chà xát thật mạnh lên mặt, những giọt chất lỏng nóng hổi trong mắt đã được chiếc khăn hút sạch, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
“Mộc Mộc…”
“Chị Bạch Lộ, em đói rồi, nhà chị có thứ gì để ăn không?”
Bạch Lộ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vào phòng bếp nấu cho cô một bát mì ăn liền, mì thịt bò nóng hổi, hương thơm tảo ra ngào ngạt.
Hai tay cô bê bát mì ăn liền, hơi nóng từ lòng bàn tay lan tỏa vào tận trong mạch máu, nhưng cô vẫn lạnh tới mức run cả người.
“Trung đoàn trưởng Trác đó…” Bạch Lộ do dự một chút, nói tiếp, “Chị nghe Vương Dao nói, mắt anh ấy bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.”
Nước canh nóng mắc nghẹn trong cổ họng, Mộc Mộc ôm miệng ho dữ dôi, đến nỗi lục phủ ngũ tạng đểu sắp nhảy cả ra ngoài mới kiềm chế được.
“Ừm,” Cô lau miệng, “Anh ấy đang ở trong bệnh viện, anh ấy bị thuowgn, không chỉ ở mắt, chân cũng bị đâm rách rồi… Chị Bạch Lộ, coi như em cầu xin chị, xin chị đừng hỏi đêm qua em đã lén lút qua lại với anh, em không muốn nói…”
Bạch Lộ không nói thêm nữa, khe khẽ vỗ lên đôi vai run rẩy của cô, “Mộc Mộc, anh ta rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào? Sao em lại yêu tới mức độ ấy?”
Bạch Lộ vốn rất hiếu kỳ, nghĩ rằng người đàn ông đó nhât định có một sức hấp dẫn khiến phụ nữ không có cách nào để khước từ, nhưng khi cô nhìn thấy thuốc tránh thai khẩn cấp trong túi của Mộc Mộc, cô lại lên tiếng trách mắng luôn: “Hừm đúng là đồ bỏ đi! Cái loại đàn ông chỉ biết hưởng thụ cho bản thân mình, ngay cả việc sống chết của em cũng không thèm màng tới, em còn một lòng một dạ yêu anh ta sao? Em hãy sớm quên anh ta đi cho chị… Còn nữa, ngày mai chị đưa em tới bệnh viện kiểm tra thật kỹ, đừng để bị lây nhiễm bệnh truyền nhiễm nào đó!”
Mộc Mộc thật sự đã bị bệnh rồi, đương nhiên không phải là một loại bệnh truyền nhiễm nào đó, cô sốt cao liên tiếp ba ngày, lên cơn ho liên tục.
Con người khi đau ốm, thường mong nhớ về người thân nhất, Mộc Mộc cũng nhớ, nhưng cô nhớ Trác Siêu Việt hơn cả, bởi vì những người thân của cô đều đã không còn trên thế giới này nữa rồi, nhưng Trác Siêu Việt thì vẫn còn, cô chỉ cần ấn số gọi cho anh là có thể nghe được giọng nói của anh.
Vì vậy, cô thường xuyên ngồi ngây người nhìn điện thoại, vửa lo sợ vừa chờ đợi anh gọi tới.
Bạch Lộ tới bệnh xá trong trường học thăm cô, thấy cô đang ngồi thẫn thờ như người mất hồn trước điện thoại, thực sự tức đến nỗi không thể kìm nén được nữa, nhét điện thoại vào trong tay cô, “Gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta tới đây thăm em.”
“Chị Bạch Lộ.” Mộc Mộc chớp chớp đôi mát to ngân ngấn nước mắt: ‘Váy của chị đẹp quá, chị mới mua à?”
“Em! Em đúng là đồ bỏ đi!” Bạch Lộ ngồi lên giường, với tay lấy một quả chuối, bóc vỏ xong nhét vào tay Mộc Mộc.
“Chẳng phải chị đã nói anh ta là loại bỏ đi, bảo em hãy sớm quên anh ta đi rồi sao? Em quên rồi à?”
Mộc Mộc lại kéo kéo váy áo của cô, “Chiếc váy này chị mua ở đâu vậy? Có đắt không? Em cũng muốn mua một chiếc.”
“Ở trung tâm thương mại XX, mấy hôm nay họ đang kỷ niệm ngày khai trương, giảm giá rất nhiều mặt hàng…” Nói tới chuyện giảm giá, ánh mắt của Bạch Lộ sáng bừng lên trong giây lát. “Chiếc váy này của chị giá gốc là hơn một nghìn đồng, bây giờ giảm bảy mươi phần trăm, chỉ còn hơn bốn trăm đồng…”
“Thật à? Rẻ thế ư? Mộc Mộc ngồi thẳng dậy, “Em ở trong bệnh xá buồn quá, hay là chị em mình đi dạo phố đi.”
Mộc Mộc không thật sự muốn mua váy, cô chẳng qua chỉ nghe nói dạo phố là phương pháp trị liệu bệnh thất tình tốt nhất cho phụ nữ, so với việc nằm cô đơn một mình trên giường, trừng mắt nhìn bạn gái giường bên cạnh được bạn trai tận tình chi đáo chăm sóc, cô thà rằng ra ngoài nhìn ngắm xem bầu trời ngoài kia trong xanh như thế nào, bầu không khí ngoài kia trong lành tươi mới như thế nào.
Đáng tiếc, Bạch Lộ không cho cô cơ hội, “Dạo phố? Bộ dạng dở sống dở chết như em thế này mà còn đỏi đi dạo phố, em cứ ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh cho chị!”
“Em đã đỡ sốt hơn nhiều rồi.”
“Từ bốn mươi dộ hạ xuống còn ba mươi tám độ, em…” Câu nói của Bạch Lộ bỗng nhiên nín chặt, bởi vì sự chú ý của cô đã bị người đàn ông đang bước vào trong phòng bệnh hút hết mất rồi.
Không chỉ riêng Bạch Lộ, những người khác trong phòng bệnh cũng đang nhìn người đàn ông đang bước vào trong phòng, bị cuốn hút bởi khí chất toát lên từ người anh.
Đang sốt cao, nhìn thấy khuôn mặt vẫn ngày đêm mong nhớ đó, nước mắt của Mộc Mộc trong chốc lát lại làm nhòa tầm nhìn của cô, cô không thể nói được bất cứ một câu nào nữa.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, còn chưa kịp nói gì, Mộc Mộc đã không thể kiềm chế được bản thân, dang hai tay ôm chặt lấy anh. Cuối cùng anh đã đến rồi, cô vẫn luôn đợi anh, đợi đến nỗi toàn thân đau nhức, ngay cả xương cốt cũng đau dữ dội.
Ba ngày vừa qua, cô vẫn luôn suy nghĩ, cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh đến, cô nhất định sẽ ôm chặ lấy anh, không buông tay ra nữa.
Bàn tay anh dịu dàng đặt trên lưng cô, khe khẽ vỗ về, sự vỗ về ấm áp dịu dàng khiến toàn thân Mộc Mộc kinh động.
Cảm giác này, không giống Trác Siêu Việt…
Nhưng Trác Siêu Nhiên rõ ràng vẫn đang ở trong bệnh viện, mắt của anh ấy chăng phải là vẫn chưa nhìn thấy hay sao?
Mộc Mộc kinh ngạc mở to mắt, vừa hay nhìn thấy một hình bóng quen thuộc khác đang đứng ở cửa phòng bệnh, anh đang đứng tựa vào thành cửa, lẳng lặng nhìn cô, khóe môi nhếch lên một đường cong giống như cười mà không phải là cười…
Ánh mắt của họ gặp nhau, cô nhìn thấy sự hận thù và đau khổ mãnh liệt trong đáy mắt anh, cho dù đã hơi tan biến một chút.
Cô đã làm gì vậy? Đã ôm người mà cô không nên ôm nhất, lại còn ôm ngay trước mặt Trác Siêu Việt.
Mộc Mộc hoảng hốt đẩy Trác Siêu Nhiên ra, liên tục dịch về phía sau, kéo rộng khoảng cách với Trác Siêu Nhiên. Cô không có ý nghĩ gì, chỉ là cô ốm quá nặng, quá mong đợi Trác Siêu Việt tới tìm cô, vì vậy vừa nhìn tháy khuôn mặt đó, đã kinh ngạc mừng rỡ đên nỗi quên hêt tất cả.
“Mộc Mộc, xin lỗi, anh mới được biết là em bị ốm.” Giọng của Trác Siêu Nhiên đầy ắp sự áy náy.
Cô định thần lại, hỏi: “Sao anh lại tới đây? Mắt của anh khỏi rồi ư? Anh đã xuất viện rồi à?”
“Chưa xuất viện, anh nhìn mọi thứ vẫn còn hơi mờ, bác sĩ khuyên anh nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài hôm.” Anh mỉm cười điềm nhiên, “Anh nghe nói em bị ốm, vội vàng muốn đến thăm em, nên đã trốn ra ngoài.”
“…”
Có một số người đàn ông rất đáng sợ, bạn không dám làm tổn thương anh ấy, có một số người đàn ông rất lớn manhk, bạn không đủ sức để làm tổn thương anh ấy.
Có một số người đàn ông quá tốt, anh ấy dồn hết tâm sức bảo vệ bạn, yêu thương bạn, bạn căn bản không nỡ nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy.
Trác Siêu Nhiên chính là kiểu đàn ông như vậy. Khi cô yếu đuối nhất, cần được an ủi nhất, anh giống như từ trên trời rơi xuống, mang lại cho cô một vòng tay ấm áp, mang lại cho cô sự chở che dịu dàng nhất.
Cô thật sự không có cách nào để nói với anh rằng: Ban nãy, khi em ôm anh, người mà em nghĩ tới chính là em trai của anh! Anh có biết không? Khi anh không nhìn thấy ánh sáng trên giường bệnh, bọn em đã có một đêm mây mưa cuồng nhiệt!
Những lời nói như vậy, cô mãi mãi không thể thốt ra được!
Cảm nhận được sự khác thường của Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên khẽ nheo mắt, muốn quan sát kỹ biểu hiện của cô, nhưng không thể nhìn rõ được, vì vậy, anh khe khẽ vuốt ve khóe mắt cô, muốn biết xem có phải cô đang khóc không.
Mộc Mộc quay mặt đi, lảng tránh, ánh mắt lại không kiềm chế được, liếc về phía cửa phòng, cánh cửa không biết đã được đóng lại từ bao giờ, Trác Siêu Việt đã bỏ đi. Trác Siêu Nhiên có chút hoang mang, cũng nhìn ra phía cửa, “Sao thế?”
“Không sao…” Mộc Mộc bỗng nhiên sực nhớ ra Bạch Lộ- người nãy giờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra- vẫn đang đứng bên cạnh giường, vội vàng giới thiệu hia người họ với nhau: “Chị Bạch Lộ, anh ấy là Trác Siêu Nhiên.” Cô do dự một chút, bỏ qua phần giới thiệu về mối quan hệ, “… Siêu Nhiên, chị ấy là Bạch Lộ, bạn của em.”
Thực ra, Bạch Lộ sớm đã đoán ra mối quan hệ của họ thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, hào phóng đưa tay ra: “Trung đoàn trưởng Trác phải không ạ? Trước đây thường nghe Vương Dao nhắc tới anh, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Trác Siêu Nhiên lịch sự đứng lên, bắt tay, mặc dù thị lực không tốt, nhưng mọi động tác đều mang khí chất phi phàm của một quân nhân, “Chào cô. Cô Bạch có quen với Vương Dao ư?”
“Bọn tôi là bạn thời đại học. Hồi trước, cũng chính tôi là người giới thiệu Mộc Mộc tới chơi đàn ở doanh trại đấy.”
“Ồ? Vậy nếu có cơ họi tôi phải mời cô ăn cơm mới được, cảm ơn cô đã giúp tôi có cơ hội quen biết Mộc Mộc.”
“Được thôi!” Khi Bạch Lộ nhận lời, còn cố tình lườm Mộc Mộc một cái, trách cô có một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, sao không biết trân trọng.
Chuyện trò vài câu, cũng “thường thức” xong “Trung đoàn trưởng Trác” trong truyền thuyết, Bạch Lộ rất biết ý cầm lấy túi đồ, rút lui. “Mộc Mộc, hai người nói chuyện tiếp nhế, chị về trước đây, khi nào rảnh chị lại tới thăm em.”
Bạch Lộ đi rồi, cô vạn nằm giường bên cạnh cũng đã tiêm xong, cậu bạn trai ích kỷ sợ bạn gái của mình bị anh chàng đẹp trai kia hút hồn, nhất quyết đòi đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm, trong chốc lát, phòng bệnh ngoài Trác Siêu Nhiên và Mộc Mộc ra, không còn ai khác nữa.
Mộc Mộc ngồi thẳng người, nhìn vào anh một cách rất nghiêm túc, “Tại sao anh lại đến đây, chúng ta…”
Trác Siêu Nhiên khẽ mỉm cười, dường như sớm đã đoán được rằng cô sẽ nói như vậy, “Mộc Mộc, anh vẫn luôn nghĩ rằng em là một cô gái rất dũng cảm, dám yêu dám hận… sẽ không để ý tới việc người khác nhìn như thế nào, nói như thế nào. Càng không vì một chút trở ngại nho nhỏ mà từ bỏ thứ mình muốn có.”
“Em…” Từ trước tới giờ cô không biết rằng, Trác Siêu Nhiên lại đề cao cô như vậy.
“ANh biết mẹ anh đã cho người tìm gặp anh, nói với em những lời không nên nói…”
“Anh biết?” Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc.
“ANh cũng được nghe qua lời của Siêu Việt, vì chuyện này cậu ấy và mẹ anh đã tranh cãi với nhau một trận.” Trác Siêu Nhiên mỉm cười lắc đầu, dường như có ý phê bình thái độ phẫn nộ của cậu em trai, “Thực ra, mẹ anh có thành kiến với em là vì chuyện trong quá khứ. Em cho mẹ anh chút thời gian, để mẹ hiểu về em nhiều hơn, mẹ nhất định sẽ thay đổi cách nhìn nhận.”
Nói như vậy, Trác Siêu Việt sớm đã biết hết mọi chuyện, vậy thì hôm đó anh tới tìm cô, là bởi vì chuyện này?
“Mộc Mộc.” Đôi bàn tay kiên định của Trác Siêu Nhiên giữ chặt lấy đôi vai bất lực của cô. “Em hãy tin anh, chuyện trong nhà anh, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, sẽ không để em phải chịu ấm ức.”
Mộc Mộc vốn dĩ muốn nói rằng, cô không xứng đáng với anh, giữa họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua được, hy vọng anh có thể đối diện với sự thật, lựa chọn một cô gái phù hợp với anh hơn, cô sẽ chúc phúc cho anh.
Nhưng khi nghe xong những câu nói đó của Trác Siêu Nhiên, cô phát hiện ra lý do này của mình quá yếu ớt, bất lực.
Nếu lời nói dối đã trở nên quá yếu ớt, chi bằng nói rõ sự thật: “Xin lỗi, em và anh chia tay nhau, không phải bởi vị mẹ anh đã nói gì, là bởi vì em… em không thích anh.”
Nụ cười trên khuôn mặt Trác Siêu Nhiên lại càng rõ ràng hơn, “Em cảm thấy anh sẽ tin ư? Em muốn lừa dối anh, cũng cần phải tìm ra một lời nói dối có sức thuyết phục hơn chứ!”
Ngữ khí của anh, thần thái của anh, thể hiện rõ sự tự tin vào đặc điểm nổi bật, độc đáo của bản thân mình.
Đúng vậy, một gia thế phi phàm, một ngoại hình xuất chúng, thêm vào đó là khí thế sau khi được tôi luyện qua của bộ đội đặc chủng, anh đương nhiên là nên có sự tự tin này.
Biết rõ bản thân mình không có cách nào làm lay chuyển sự tự tin của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc không thể không thảo luận sâu hơn một chút với anh về vấn đề tình cảm, “Em thật sự không lừa dối anh, em thừa nhận anh rất hoàn mỹ, không chút tì vết. em cũng biết anh đối với em rất tốt, toàn tâm toàn ý che chở bảo vệ em, nhưng em không thích anh, bởi vì… trong lòng em đã có người mà em yêu.”
“Thế ư?”
Mộc Mộc gật đầu mọt cách không thể chân thành hơn.
“Vậy em hãy gọi anh ta tới đây, anh muốn xem xem… đó là người đàn ông như thế nào, mà có thể cướp em khỏi anh được.”
“Hả?” Mộc Mộc bỗng chốc không biết nói gì cả.
Cô đương nhiên không thể gọi Trác Siêu Việt tới được, cho dù cô muốn gọi, Trác Siêu Việt cũng tuyệt đối không thẻ đến! bảo anh thừa nhận rằng anh và chị dâu đã gian da^ʍ với nhau trước mặt Trác Siêu Nhiên, chẳng khác nào trực tiếp đâm thẳng một lưỡi dao vào tim anh.
Mộc Mộc có chút lo lắng, “Lẽ nào em muốn chia tay với anh, cũng không được hay sao? Tại sao anh không thể tôn trọng sự lựa chọn của em?”
“Anh có thể tôn trọng em, nhưng em nhất định phải đưa ra cho anh một lý do chia tay mà anh có thể tiếp nhận được!”
Để hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với anh, Mộc Mộc nghiến răng lại, nói với anh: “Siêu Nhiên, anh không hiểu em chút nào. Em đã giấu anh rất nhiều chuyện, ví dụ như, trước khi em chưa vào trại cải tạo, em đã từng làm ở quán bar, từng… vì tiền mà bán rẻ thân mình.”
Thần sắc của Trác Siêu Nhiên không còn bình tĩnh được nữa, kinh ngạc nhìn cô, “Mộc Mộc, những chuyện kiểu như thế không thể đem ra làm trò đùa được đâu.”
“Đó là sự thật.” Cô nói: “Anh là một quan chức trong quân đội, tiền đồ rộng mở, một người con gái với tội lỗi đầy mình như em, hoàn toàn không xứng đáng với anh.”
Trầm ngâm trong giây lát, anh thở phào một tiếng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, “Anh tin, em nhất định có rất nhiều nỗi khổ tâm… Những chuyện đã qua, đều đã trôi qua rồi, sau này anh sẽ chăm sóc em chu đáo, sẽ hết sức trân trọng em.”
Một giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống từ khóe mắt, Mộc Mộc cảm thấy trái tim đã sớm đông cứng của mình được sự bám riết và kiên định của anh bao bọ hế lớp này đến lớp khác, ủ ấm cho nó.
Cô không thể kiềm chế tâm trạng của mình được nữa, gắng hết sức đẩy anh ra, “Anh đi đi, đừng đối tốt với em như vậy, em không xứng đáng, anh có biết rằng, sau lưng anh, em đã làm những chuyện gì không?”
“Những chuyện đã qua, anh không muốn biết…” Trác Siêu Nhiên nắm chặt lấy bàn tay dang ấn vào ngực anh của cô, “Anh chỉ biết rằng giờ đây em là bạn gái của anh, anh có trách nhiệm đối tốt với em!”
“Anh!”
“Được rồi, em bình tĩnh lại một chút, ngày mai anh sẽ lại tới thăm em.”
Nhìn Trác Siêu Nhiên điềm tĩnh đi ra khỏi cửa, Mộc Mộc mới vỡ lẽ: Chia tay, hóa ra lại khó khăn như vậy!
Ngây người trong giây lát, Mộc Mộc bỗng nhiên định thần lại, lao tới bên cửa sổ đầy bụi đất, hai tay chống vào bệ cửa sổ, gắng sức quan sát. Cô đứng trên tầng hai, có thể nhìn rõ dáng người thẳng tắp của Trác Siêu Việt.
Khi mở cửa xe, dường như cảm giác được điều gì đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tầm nhìn hướng về phía trước cửa sổ của cô một cách chuẩn xác. Cách một tấm kính đầy vết bụi bẩn, đón ánh mặt trời hoe vàng, đối diện một cách vội vã, nhìn nhau không nói.