Ăn trưa xong, Kiều Nghi Kiệt lôi bộ đĩa mà anh mang tới ra nhét vào trong đầu đĩa DVD, ngữ điệu y hệt chủ nhà, nói với Mộc Mộc: “Em yêu, một người bạn cho anh mượn đĩa Sắc giới nguyên bản chưa cắt gọt, mau lại đây xem đi.”
Sắc giới là cái gì? Phim về Phật giáo ư?
Mộc Mộc ngửa cổ lên trời than dài, xem ra đại luật sư Kiều gần đây rất rảnh rỗi, nên mới chạy tới nhà cô để tiêu khiển ngày cuối tuần, nhưng cô đâu có nhàn rỗi, buổi tối còn có một buổi biểu diễn nữa. Nhưng vì công ơn nặng như núi của anh đối với cô, cô quyết định cố gắng chịu đựng cơn đau đầu và choáng váng dữ dội để xem cùng anh một lúc, ai ngờ, xem được một lát, Mộc Mộc liền phát hiện ra cảnh tượng diễn ra trên màn hình có chút gì đó không bình thường.
Sau đó, càng lúc càng không ổn, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn quýt nhau một cách cuồng nhiệt trên giường…
Cô cảm thấy nghẹt thở, hai má nóng rực, trong đầu bất giác hiện lên một cảnh tượng còn thiếu đứng đắn hơn nữa.
Trác ấn cô xuống giường, cởi bỏ quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng cứ men theo cơ thể non nớt của cô, đặt lên đôi gò bồng đảo nhỏ xinh mà kiêu ngạo…
Cô sợ đến nỗi cắn chặt môi, quên mất rằng không cần làm thế thì cô cũng không phát ra được âm thanh nào cả.
Anh ghé sát bên tai cô hỏi, giọng nói khàn đυ.c: “Em tròn mười tám tuổi chưa?”
Cô hơi sững lại, rồi kiên định gật đầu, thực ra lúc đó cô còn chưa đón sinh nhật lần thứ mười bảy. May mà anh không truy hỏi tiếp, cúi người xuống ngậm vào bầu ngực nhỏ xinh của cô…
Một bàn tay to lớn đáng ghét khua khua trước mặt cô, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.
“Em yêu, hình như em xem rất nhập tâm, liệu có phải đang muốn thử không, hay là… anh hy sinh một chút, giúp em trải nghiệm một lần nhé…”
Mộc Mộc không chút do dự, co chân đạp cật lực vào phần bụng dưới của anh.
Kiều Nghi Kiệt nghiến răng nghiến lợi kêu thảm thiết: “Tô Mộc Mộc! Em mưu sát chồng nhé!”
Cô không buồn quay đầu, đi thẳng vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, khóa chặt.
Kiều Nghi Kiệt gõ cửa rất lâu, cô vẫn không chịu mở, chỉ ngây người ngồi trên giường. Tới tận khi Kiều Nghi Kiệt nói một câu “Xin lỗi!” bên ngoài cửa rồi ra về, cô vẫn không chịu bước ra.
Thực ra, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng im lặng là cách duy nhất để cô thể hiện sự tức giận.
Ngày hôm sau, Mộc Mộc ngồi xe buýt suốt một giờ đồng hồ để đến nhà Bạch Lộ.
“Mộc Mộc, em thử bộ này xem, bộ này có vẻ hợp với em hơn. Mau thay đồ cho chị ngắm một chút.”
Trong phòng ngủ tương đối chật chội, cô gái xinh đẹp giơ một chiếc váy dài theo phong cách Bohemian màu cánh sen lắc lắc trước mặt Mộc Mộc.
Cô ấy có vóc người cao ráo, mái tóc xoăn màu hạt dẻ buông xuống bờ vai tròn trịa nhẵn mịn tới tận vòng eo thon nhỏ. Khuôn mặt rất Tây, đôi mắt mặc dù không to lắm, nhưng khi cười lại toát lên nét quyến rũ, trên miệng luôn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy xốn xang trong lòng. Cô ấy chính là Bạch Lộ, người bạn tâm giao duy nhất của Mộc Mộc.
Từ năm mười sáu tuổi, cuộc sống đảo lộn trong chớp mắt, Mộc Mộc cứ nghĩ rằng thần hộ mệnh đã sớm bỏ quên cô trong một góc khuất tăm tối.
Mãi cho tới khi gặp được Bạch Lộ, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra thần hộ mệnh vẫn đang chăm lo cho cô, còn gửi tới cho cô cả một món hàng xa xỉ nữa.
“Nhanh lên, nhanh lên, Vương Dao sắp tới rồi đấy.” Vương Dao là bạn thời học đại học của Bạch Lộ, sau khi tốt nghiệp, người nhà cô ấy đã nhờ người quen giúp cô ấy vào làm việc trong đội biểu diễn của quân đội, sau đó vì thái độ làm việc tích cực, cô ấy được chuyển sang làm việc ở đoàn văn công. Nghe Bạch Lộ nói, cô ấy rất xinh đẹp, không biết có bao nhiêu quan chức trong ngành quân đội đã đổ rạp dưới bộ quân phục màu xanh lục của cô ấy.
“Không được, bộ này trông già quá… Ôi chao, em đừng ngại phiền phức, cơ hội biểu diễn trong quân đội rất hiếm có, em bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt. Chưa biết chừng, nếu thể hiện tốt, em còn được giữ lại trong đoàn văn công quân đội nữa ấy chứ.”
Mộc Mộc vội lắc đầu.
Cô biết Bạch Lộ không có ý gì khác, cô ấy là con gái phương Bắc, tính tình thẳng thắn, nhiệt tình, không thích nói chuyện vòng vo, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ lòng tốt thật sự.
“Chúng ta làm âm nhạc, cơ hội là thứ quan trọng hơn hết. Với điều kiện của em, chưa biết chừng lại được trưởng đoàn văn công để ý, giữ lại trong đoàn. Thế thì sau này em sẽ không phải lang thang khắp nơi với bọn chị nữa rồi.”
Mộc Mộc càng lắc đầu mạnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên vì căng thẳng. Cô phải nói thế nào thì Bạch Lộ mới hiểu, cô đã vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại rồi. Mặc dù trong nhóm nhạc, cô chỉ là chân chạy việc vặt, nhưng mọi người trong nhóm đều rất quan tâm chăm sóc cô, thi thoảng có cơ hội còn cho cô diễn tấu một đoạn trên cây dương cầm.
Cô quý mến tất cả mọi thành viên trong nhóm, yêu thích cuộc sống này.
Bạch Lộ mỉm cười, véo má cô: “Em không cần vội, chị biết em muốn nói gì, em muốn được ở bên cạnh chị, chị hiểu… À, hay là, em hãy cố thể hiện thật tốt, quyến rũ một sĩ quan quân đội nào đó…”
Quyến rũ một sĩ quan quân đội?
Tha cho cô đi. Mỗi lần bắt gặp một người mặc cảnh phục hay quân phục đi trên phố, cô đều run rẩy lo sợ, chỉ muốn lập tức vòng sang đường khác để né tránh.
“Nghe nói quân nhân ngày nào cũng phải tập trung luyện tập với cường độ cao, sức khỏe tốt vô cùng…” Vừa nhắc tới quân nhân, Bạch Lộ bất giác ôm chặt chiếc váy trong tay, khuôn mặt mơ màng.
“Chị nghe Vương Dao nói, cô ấy quen với một trung tá, mới ba mươi tuổi, cực kỳ đẹp trai, lại còn xuất thân từ lính đặc chủng, nghe nói thực hiện xong vài trăm cái chống đẩy còn có thể chạy hết mười nghìn mét.” Bạch Lộ dường như nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn cơ thể gầy gò của Mộc Mộc. “Em thì thôi, bỏ đi vậy, bộ dạng nhỏ bé này của em chắc chắn không chịu nổi sự giày vò của anh ta đâu…”
Mộc Mộc cúi mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo trở nên đỏ ửng.
Thấy Mộc Mộc bị trêu chọc đến nỗi đỏ cả mặt, Bạch Lộ cười ngặt nghẽo.
“Nghe chị nói đây, khi em đi biểu diễn, mắt phải mở to một chút, có người đàn ông tốt nào thì chớ được bỏ qua…”
Mộc Mộc bối rối lắc lắc đầu, giật lấy chiếc váy đã bị Bạch Lộ vò nhàu nhĩ thành một mớ, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Ai ngờ cô vừa cởi bỏ cúc áo, Bạch Lộ lại mở cửa nhà vệ sinh ra.
“Này! Cô bé ngốc nghếch, đừng có suốt ngày tưởng nhớ về anh chàng khăn tay trắng của em nữa, đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, anh ta đã sớm quên em rồi, chưa biết chừng con anh ta còn biết đi mua xì dầu rồi ấy chứ… Em cứ nghĩ ai cũng ngốc nghếch giống em hay sao, khổ sở chờ đợi từng ấy năm vì một người mà ngay cả tên còn chưa biết…”
Mộc Mộc mỉm cười, phả một luồng hơi nóng vào chiếc gương trước mặt, rồi viết lên đó hai chữ: “Cốc Vũ.”
Vừa nhìn thấy hai chữ này, Bạch Lộ nhất thời cứng họng, hằn học xóa sạch những chữ viết trên gương.
Lau đi lau lại rồi vẫn còn sợ chưa sạch, cô lại dùng ngón tay miết thật mạnh. “Đừng có nhắc đến anh ta với chị, chị chẳng có chút quan hệ gì với anh ta cả.”
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt sự yên tĩnh ngắn ngủi trong phòng.
“Ra ngay đây!” Bạch Lộ lập tức chạy ra mở cửa, người đến chính là Vương Dao trong bộ quân phục từ đầu tới chân.
Sau khi giới thiệu để Vương Dao và Mộc Mộc làm quen với nhau, Bạch Lộ không kiềm chế được bản tính thích buôn chuyện của phụ nữ, hướng về phía Vương Dao nháy mắt ra hiệu. “Đúng rồi, cậu và trung đoàn trưởng Trác thế nào? Đã thử qua chưa, có phải là thể lực rất tốt không?”
Trác… Vừa nghe thấy chữ này, trái tim Mộc Mộc khẽ run lên. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần nghe thấy tên của ai đó có chữ này, trái tim cô lại bất giác run rẩy.
Nói đến chủ đề này, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Vương Dao lại lộ ra nét dịu dàng xinh đẹp đầy nữ tính. “Cậu đừng có ăn nói lung tung, tớ và anh ấy… không thể được.”
“Sao lại không thể được? Cậu thích anh ấy thì theo đuổi đi chứ, theo đuổi một người đàn ông mà mình yêu thích chẳng lẽ cũng vi phạm quy định trong quân ngũ hay sao?”
Cô ấy quay mặt nhìn ra cửa sổ, có chút tiếc nuối, có chút si mê, còn có cả một chút kính nể, “Anh ấy không thích tớ.”
“Sao lại có thể không thích cơ chứ?” Bạch Lộ không hiểu. “Đàn ông đều giống nhau, chỉ cần cậu chủ động một chút, ừm… cậu hiểu ý tớ muốn nói gì rồi đấy…”
“Anh ấy không giống như vậy.”
Mộc Mộc không kiềm chế được, đưa mắt liếc trộm Vương Dao một cái, cô ấy rất xinh đẹp, trang nhã giản dị, không yêu kiều thướt tha như Bạch Lộ, nhưng lại có một vẻ thanh cao khiến đàn ông dễ dàng rung động hơn Bạch Lộ.
Mộc Mộc bỗng nhiên tò mò về người được gọi là trung đoàn trưởng Trác, rốt cuộc anh ta là người thế nào mà có thể khiến một người con gái xinh đẹp như thế này nảy sinh lòng ngưỡng mộ và khát khao vậy nhỉ…
Sau một hồi bận rộn, Bạch Lộ ngắm nghía cô bé Mộc Mộc vừa được cô cải tạo toàn bộ, mãn nguyện gật gật đầu.
Chiếc váy dài hai dây màu cánh sen rủ xuống tận gót chân, từ trên xuống dưới chỉ lộ ra đôi vai trần nhẵn mịn như tơ được che phủ phần nào bởi mái tóc dài đen mượt, trong trắng vô ngần. Để tôn lên vẻ trong trắng đó, Bạch Lộ chỉ thoa một lớp phấn hồng và son môi nhẹ nhàng cho Mộc Mộc, trông cô vô cùng ngọt ngào và cuốn hút.
Gần tới chiều tối, Mộc Mộc mới theo Vương Dao tới doanh trại quân đội, đi gặp vị đạo diễn đang bận rộn sắp đặt sân khấu biểu diễn tại hiện trường.
Hàng rào tường cao được canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn cách biệt với thế giới phồn hoa bên ngoài, mọi người ai nấy đều trong trang phục quân đội màu xanh đen khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Mộc Mộc cúi gằm mặt xuống, khe khẽ nắm chặt hai tay, không dám đón nhận ánh nhìn của các binh sĩ đang hướng về phía cô.
Mặc dù cô cố gắng che giấu nỗi lo sợ trong lòng, Vương Dao vẫn có thể nhận ra sự hoang mang của cô qua khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch cùng đôi môi bị cắn tới nỗi tím ngắt. “Mộc Mộc, em sao thế? Có chuyện gì à?”
Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Có phải em đang căng thẳng không? Không sao đâu, trình độ đàn của em rất tốt, đạo diễn Lý nhất định sẽ hài lòng.”
Mộc Mộc do dự một chút, gật đầu.
Thực ra, cô không hề căng thẳng vì buổi biểu diễn thử. Lần biểu diễn này, cô chỉ đệm đàn piano cho một ca sĩ nổi tiếng, bài hát cũng rất quen thuộc, cô đã luyện tập không biết bao lần. Sở dĩ cô hoảng loạn như vậy là vì lớp tường rào cao, những cánh cửa sắt, cả những người mặc quân phục kia đều là cơn ác mộng đáng sợ nhất của cô.
Bốn năm trước, một cô gái chưa tròn mười bảy tuổi như cô bị đưa vào trại giáo dưỡng, trải qua bốn năm tuổi xuân trong nhà tù tường cao cửa sắt. Khi cô mới vào trại, những đứa con gái ở trong đó đều xúm lại ức hϊếp, làm nhục, đánh chửi cô vô cùng thậm tệ, dù đau đớn nhưng cô không thể kêu lên thành tiếng.
Có một lần, cô thậm chí còn không biết mình làm sai điều gì, bọn chúng lại ấn cô xuống giường, hằn học cấu véo đùi cô.
Cô cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cắn chặt vào cánh tay của một đứa con gái trong số đó như người phát điên, cho dù cô ta có la hét, cào cấu thế nào, cô vẫn quyết tâm có chết cũng không chịu nhả ra.
Tiếng kêu gào thảm thiết của đứa con gái đó vọng đến tai quản giáo, cánh cửa sắt được mở đánh “rầm”, một trận mưa gậy sắt trút xuống đầu, xuống mặt cô.
Xương bả vai đau nhói, cô dường như còn nghe thấy cả tiếng xương gãy vụn.
Cô nhả hàm răng đang cắn chặt, đờ đẫn nhìn nữ cảnh sát với khuôn mặt lạnh lùng.
“Dẫn vào trong phòng kín…”
Sau một trận “giáo dục” tàn khốc, cô thật sự bị ám ảnh, chỉ cần nhìn thấy người mặc cảnh phục hay quân phục xuất hiện trước mắt, ngay cả hơi thở cô cũng không dám thở mạnh.
Quãng thời gian không thể quay đầu lại đó đã trở thành quá khứ, vết thương trên cơ thể đã dần dần liền da, nhưng có một vài ký ức lại giống như vết nhơ trong cuộc đời, có xóa thế nào cũng không sạch nổi. Cô không hối hận, chỉ cảm thấy tiếc nuối, mẹ đã không đợi được đến ngày cô ra trại.
Chạng vạng, ánh chiều tà nghiêng nghiêng. Trên sân khấu lộ thiên hoành tráng, mọi nhân viên đều đang bận rộn trang hoàng bối cảnh.
Bước chân nhanh nhẹn của Vương Dao bỗng chốc dừng lại, ánh mắt mông lung hướng về một phía, vẻ mặt ngơ ngẩn. Mộc Mộc tò mò nhìn theo ánh mắt cô ấy.
Bầu trời xanh thẳm, mây lững lờ trôi, một bóng người ngạo nghễ đứng đơn độc trước sân khấu ngoài trời, tư thế thẳng đứng toát lên vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi mà tao nhã.
Vì đang quay mặt về hướng mặt trời, Mộc Mộc không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy ánh chiều tà bao trùm lên khắp người anh ta một lớp ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc đen mượt mà óng ả ánh lên như viên ngọc đen. Hai ngôi sao trên quân hàm đeo vai chói sáng lấp lánh.
Đó là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, khiến cô quên cả nỗi sợ hãi mà bộ quân phục đem lại, hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh tinh xảo tuyệt vời này.
“Tiểu Vương!”
Nếu không có người cất tiếng gọi, Mộc Mộc dường như không để ý rằng, bên cạnh bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia còn có một người đàn ông trung tuổi với dáng vẻ gầy gò, nhỏ bé.
“A! Đạo diễn Lý!” Tiếng gọi bất ngờ khiến Vương Dao đang mơ mơ màng màng bỗng bừng tỉnh, cô rảo bước về phía người vừa cất tiếng gọi.
Mộc Mộc cũng vội vàng bám theo sau.
Một đám mây trôi tới che lấp mặt trời, một khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém phần thanh nhã xuất hiện trong tầm mắt của Mộc Mộc: đường nét cương nghị, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén, viền môi đẹp đẽ cong cong hình cây cung, giống như cười mà lại không phải cười.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú phi phàm đó khiến Mộc Mộc bỗng chốc cảm thấy như trời long đất lở.
Cô cứ ngây người đứng yên tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào khác.
Là anh, khuôn mặt này đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô…
Đúng là anh, người đàn ông mà cô vẫn đang kiếm tìm – Trác!
Quãng thời gian bốn năm đã khiến anh thay đổi rất nhiều, trên khuôn mặt anh không còn vẻ ngang tàng và ngạo nghễ ngày nào, khắp người toát lên vẻ chính khí lẫm liệt cần phải có ở một quân nhân, như thể anh là một con người thần thánh không thể khinh nhờn.
Sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong chốc lát biến thành sự do dự. Một người như anh, cho dù vẫn còn tình cảm với cô, liệu có thể chấp nhận một người con gái đã từng phải ngồi trại giam hay không? Liệu anh có nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ như những người quản giáo đã nhìn cô hay không?
Có lẽ bỏ đi là sự lựa chọn tốt nhất, sau này không còn ôm ấp giấc mơ viển vông như vậy nữa. Nhưng cô đã khổ sở chờ đợi suốt bốn năm, mục đích chẳng phải là để có ngày đứng trước mặt anh như hôm nay, hỏi anh một câu: “Anh còn muốn em làm bạn gái của anh nữa không?” ư?
Giây phút này, anh đang đứng trước mặt cô, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là cô có thể có được câu trả lời mà cô mong muốn.
Chạy trốn trong thời khắc như thế này tuyệt đối không phải là việc mà Tô Mộc Mộc thường làm.
Sau khi tự trấn tĩnh, Mộc Mộc vuốt vuốt tà váy dài, chỉnh trang lại mái tóc buông xõa trên vai, chắc chắn rằng bộ dạng mình lúc này đã có thể gặp mặt người khác mới vỗ vỗ vào l*иg ngực đang nhói đau vì trái tim đập loạn nhịp, bước về phía anh.
Rõ ràng là một dải đất bằng, nhưng cô lại có cảm giác như đang đi trên mây, bước chân lâng lâng bay bổng. Cuối cùng, khi chỉ còn cách anh khoảng một bước chân, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, cố gắng hít thở sâu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh.
“Trung đoàn trưởng Trác, đạo diễn Lý…” Vương Dao cất tiếng nói trước. “Đây là Tô Mộc Mộc, lần này sẽ thay Tiểu Vương đệm đàn cho cô giáo Thái. Mộc Mộc, đây là đạo diễn Lý, cũng là phó đoàn của đoàn văn công bọn chị. Vị này là trung đoàn trưởng Trác, lần biểu diễn này phải nhờ anh ấy giúp đỡ rất nhiều.”
Anh liếc mắt nhìn cô rất thờ ơ, giống như nhìn lướt qua một người lạ mặt, không có bất cứ cảm xúc gì.
Mộc Mộc cố ý bước lên phía trước một bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, một mặt muốn nhìn rõ dáng vẻ anh hơn nữa, mặt khác cũng muốn để anh nhìn rõ cô hơn nữa.
Ánh mắt của anh vẫn là một mặt hồ phẳng lặng, không hề có chút gợn sóng lăn tăn nào.
Bốn năm nay, trong đầu Mộc Mộc đã hình dung ra cảnh cô gặp lại anh không biết bao lần, nhớ đi nhớ lại câu nói cuối cùng của anh với cô: “Làm bạn gái của anh nhé?”, mới kiên trì được tới ngày hôm nay.
Cô vẫn luôn nghĩ, nếu có thể được gặp lại anh, nếu anh nói câu “Làm bạn gái của anh nhé?” thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ gật đầu một cách dứt khoát hàng nghìn, hàng vạn lần! Nhưng khi ánh mắt xa lạ đó lướt qua cô, Mộc Mộc mới lập tức tỉnh ngộ – anh đã quên cô, đã hoàn toàn quên cô rồi!
Không biết từ lúc nào, cô lại hy vọng mình có thể nói được, cô muốn hỏi anh: “Anh quên em rồi ư? Là em đây, chẳng phải anh đã nói muốn em làm bạn gái của anh sao? Lẽ nào anh không còn nhớ chút gì nữa?”
Nhưng cổ họng cô như bị một vị máu tanh bịt chặt, không thể phát ra một âm thanh nào.
Thấy tâm trạng bất thường của Mộc Mộc khiến bầu không khí rơi vào một sự im lặng kỳ quái, Vương Dao vội vàng giải vây giúp cô: “Mấy năm trước đây, Mộc Mộc vì kinh sợ quá độ nên đã bị mất tiếng, không thể nói được nữa.”
Trong ánh mắt anh cuối cùng cũng dấy lên chút cảm xúc, nhưng Mộc Mộc còn chưa kịp nhìn ra cảm xúc đó là gì thì nó đã lại biến mất.
“Xin chào, tôi là Trác Siêu Nhiên.” Anh chìa tay ra, lịch sự tự giới thiệu về mình.
Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Nhiên…
Hóa ra tên của anh là Trác Siêu Nhiên, cái tên nghe thật hay.
“Mộc Mộc?” Vương Dao đập đập vào cánh tay cô, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
Mộc Mộc bấy giờ mới bừng tỉnh, vội chìa bàn tay hơi run ra, đặt vào lòng bàn tay anh. Cô muốn cảm nhận lại một chút ấm áp trong lòng bàn tay anh, liệu nó có còn nóng bỏng như lúc cô rời xa anh không? Đáng tiếc, lần này anh chỉ khẽ nắm tay cô rồi buông ra ngay, không có sự ấm áp và kiên định như lúc trước.
Mộc Mộc thu tay về, nuốt vị đắng chát trong miệng, cười đau khổ. Cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng gặp lại anh, cô đã từng tưởng tượng ra bên cạnh anh có thể đã có người yêu khác, cũng đã từng tưởng tượng anh có thể sẽ nói với cô: “Xin lỗi, những gì đã qua không thể quay trở lại…”
Cô thậm chí còn nghĩ, anh chỉ hững hờ đi ngang qua cô, ánh mắt không hề dừng lại nhìn cô.
Nhưng cô không sao tưởng tượng nổi, anh đã hoàn toàn quên cô, dùng giọng điệu lịch sự như thế để làm quen lại với cô. Đương nhiên, cũng không thể trách anh, dù sao, từ lúc quen biết cho tới khi chia tay, họ chỉ có đúng một đêm bên nhau.
Đạo diễn Lý liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn còn một chút thời gian, Tiểu Vương, cô đưa cô ấy sang bên kia… biểu diễn khúc nhạc đó một lần cho tôi nghe thử xem.”
“Vâng.” Vương Dao kéo Mộc Mộc đi tới bên sân khấu, kéo một tấm vải trắng ra, một cây dương cầm màu đen hiện ra trước mắt Mộc Mộc.
Vương Dao vỗ vỗ vào vai cô: “Chơi tốt nhé, đừng căng thẳng, đạo diễn Lý là người rất hiền hòa.”
Mộc Mộc gật đầu, ngồi lên chiếc ghế trước cây dương cầm. Những ngón tay đặt lên trên phím đàn một lúc lâu, cô mới tìm được giai điệu và tiết tấu của ca khúc đó trong đại não đang vô cùng rối loạn.
Tiếng dương cầm vang lên, tí tách như những hạt mưa, một ca khúc cách mạng âm vang khỏe khoắn dưới những ngón tay cô lại biến thành tiếng khóc nỉ non. Mọi âm thanh huyên náo xung quanh bỗng nhiên im bặt, các nhân viên đang bận rộn đều tạm dừng công việc dang dở, nhìn về phía Mộc Mộc.
Cô quay mặt về phía bóng dáng khôi ngô tuấn tú cách đó không xa, gần đến vậy mà lại xa vời vợi.
Với cô, anh là người đàn ông đầu tiên trong đời, là niềm tin kiên định nhất của cô. Khi cô cuộn tròn người dưới đất, hứng chịu những cú đấm đạp của người quản giáo trong trại giam, nhớ đến anh, trái tim cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Với anh, cô chẳng qua chỉ là một cô gái vì năm vạn đồng mà đồng ý bán thân… chỉ là một giấc mộng xuân không hơn không kém.
Bạch Lộ nói rất đúng, cô không nên mơ tưởng hão huyền, không nên ngốc nghếch mong ước xa vời rằng một người đàn ông ngay cả tên còn chưa biết sẽ nhớ tới cô.
Thực ra, cứ cho là anh còn nhớ thì sẽ thế nào? Cô tin hoàng tử sẽ yêu cô gái Lọ Lem, bởi vì Lọ Lem là cô gái xinh đẹp, lương thiện. Một sĩ quan quân đội đầy chính khí đâu có lý do gì để yêu một cô gái câm đã từng chịu cảnh tù tội chứ? Kiểu tình tiết này, chắc rằng trong các câu chuyện cổ tích cũng không thể xảy ra được.
Cuối cùng thì khúc nhạc cũng được thể hiện tới phần cuối một cách vô thức, tiếng đàn buồn đau thê lương đã gọi tâm hồn đang phiêu diêu của cô quay trở về. Mộc Mộc ngẩn ngơ nhìn bàn tay trên phím đàn, cô đã chơi những nốt nhạc gì? Sao không có chút ấn tượng nào cả? Tại sao mọi người lại nhìn cô kỳ lạ như vậy, tại sao cặp lông mày rậm của đạo diễn lại nhíu thành một khối, còn cả Vương Dao… sắc mặt của cô ấy sao lại tái dại đi như thế?
Đánh xong nốt nhạc cuối cùng, Mộc Mộc e dè đứng dậy.
Đạo diễn còn chưa mở lời, Vương Dao đã vội vàng nói lời xin lỗi với sắc mặt vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi, đạo diễn Lý. Bình thường cô ấy chơi đàn rất hay, có thể vì hôm nay hơi căng thẳng nên mới đánh loạn như vậy. Anh cho cô ấy chơi lại một lần nữa nhé!”
Đầu lông mày của đạo diễn Lý càng nhíu chặt hơn, dường như đang suy nghĩ xem có nhất thiết phải lãng phí thời gian nghe lại một lượt ca khúc cách mạng rộn ràng trong tiết tấu buồn đau thê lương như vậy không.
“Đàn hay lắm!” Một giọng nói trong vắt cất lên, giống như dòng suối mát lành chảy qua, đó là giọng nói của Trác Siêu Nhiên.
Mộc Mộc ngạc nhiên nhìn Trác Siêu Nhiên, cô đã biến ca khúc trở nên như vậy mà anh vẫn khen hay ư?
“Mặc dù tôi không hiểu về âm nhạc, nhưng tôi có thể nghe ra tiếng đàn của cô ấy rất đẹp, rất rung động lòng người.”
Ẩn ý của Trác Siêu Nhiên rõ tới mức không thể rõ hơn được nữa, mặc dù đạo diễn Lý không đồng ý, nhưng ít nhiều cũng phải nể mặt trung đoàn trưởng một chút, anh ta hắng giọng: “Trình độ cơ bản không tồi, chỉ là không thuộc bản nhạc. Hôm nay về chịu khó luyện tập kỹ, ngày mai tôi sẽ nghe lại thử xem.”
“Được ạ, được ạ. Cảm ơn đạo diễn Lý.” Vương Dao vừa nhận lời vừa kéo Mộc Mộc rời khỏi đó.
Khi đi ngang qua chỗ Trác Siêu Nhiên, Vương Dao tặng anh một nụ cười tuyệt đẹp, có vài phần cảm kích, vài phần ái mộ. “Trung đoàn trưởng Trác, cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Ánh mắt Trác Siêu Nhiên liếc sang Mộc Mộc, miệng thấp thoáng nở nụ cười.
Mặc dù chỉ là một nụ cười nhạt thoáng qua, nhưng lại hút hết hồn vía của Mộc Mộc, khiến cô bất giác nhớ về lần gặp gỡ đầu tiên của họ trong quán rượu.
Trải qua bao nhiêu năm mong đợi như vậy, khó khăn lắm cô mới được gặp lại anh, vậy mà lại kết thúc như vậy sao? Từ bỏ ư?
Ít nhất, cô cũng cần cho anh biết rằng cô đã từng yêu anh, cho dù bị từ chối, cô cũng phải tranh thủ một lần.
Mộc Mộc đang định lôi chiếc khăn tay màu trắng mà cô vẫn mang bên mình từ trong túi ra, tiếng đàn marimba vui nhộn bỗng vang lên. Trác Siêu Nhiên cúi xuống cầm điện thoại, liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười dịu dàng, “Lên máy bay rồi à?”
“… Cái gì? Hạ cánh rồi ư?” Trác Siêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã không còn là chiếc đồng hồ của bốn năm về trước, nhưng vẫn là nhãn hiệu Cartier. “Chẳng phải em nói là chín giờ tối mới về đến nơi sao?”
“Ồ…” Anh cầm điện thoại đi ra xa. Không biết người đang nói chuyện với anh trong điện thoại là ai, giọng nói anh vô cùng vui vẻ. “Được rồi, em về nhà đợi anh nhé… Sân golf ư? Em vừa ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, mà đã muốn đi đánh golf rồi sao…”
Mộc Mộc ngây người nhìn nét dịu dàng trong mắt anh, có lẽ người ở đầu dây bên kia là người con gái mà anh yêu mến, nếu không, giọng nói của anh sao có thể tình cảm đến vậy?
“Hàng? Cậu ấy cũng đến rồi ư? Được! Anh sẽ qua ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Trác Siêu Nhiên trao đổi vài câu với đạo diễn Lý rồi rời đi ngay, từ đầu tới cuối không nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Chiếc khăn tay màu trắng bị vò nhàu nhĩ thành một mớ trong lòng bàn tay Mộc Mộc, một giọt nước mắt rơi xuống đất, giấc mộng bao nhiêu năm nay của cô đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ…