Tống Thì Hành

Chương 53

Chương 53: Oanh oanh yến yến thúy thúy hồng hồng (trung)
Đây là lần đầu tiên Ngọc Doãn thấy Yến Nô mạnh mẽ như thế.

Trong ấn tượng của hắn Yến Nô tuy kiên cường nhưng cũng rất ít khi mắng chửi người khác.

La Đức kia bị chửi mặt đỏ tía tai, che mặt ngừng giãy giụa. Ngọc Doãn buông tay ra, bước tới kéo Yến Nô, nói nhỏ:

- Cửu nhi tỷ, đừng tức giận nữa, Đại Lang chỉ là nóng nảy nhất thời, không có ác ý, với lại để hắn ở lại đây, nếu hắn đi rồi, Tứ Lục thúc đến cũng khó ăn nói.

- Đuổi nó đi!

Ngọc Doãn còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gầm giận giữ vọng đến.

Quay đầu lại thấy La Tứ Lục đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, nghếch cổ lên, dáng vẻ hầm hầm.

- Tứ Lục thúc!

La Nhất Đao mặt đỏ phừng vái chào Ngọc Doãn, thở hổn hển.

- Nếu không phải Tiểu Ất ca, ta còn không biết tên súc sinh nhà ngươi còn làm ra chuyện không có đạo đức này.

Có bản lĩnh đó thì ngươi đi học kẻ lãng tử không có đức hạnh Liễu Tam Biến kia, ta cũng không có gì phải nói, còn hơn là làm ra chuyện này, bị phụ nữ lừa gạt, còn mất mặt xấu hổ ở đây…Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết rồi!

La Đức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào La Nhất Đao.

- Còn không mau xin lỗi Tiểu Ất ca, muốn ta phải bỏ mặt mũi quỳ xuống cùng ngươi sao?

La Nhất Đao hét lớn một tiếng khiến La Đức cũng không dám cậy mạnh nữa, đứng lên định thi lễ với Ngọc Doãn, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.

- Tứ Lục thúc, đừng trách mắng Đại Lang nữa.

Những lời vừa rồi hắn nói cũng không có ý xấu gì, ta không để trong lòng đâu. Tuy nhiên, ta thấy Đại Lang không phải là kẻ ăn chơi hư hỏng, mọi việc đều có nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không suy bại tới tình trạng như này.

Về những lời đồn trong ngõ gϊếŧ heo, có đáng tin bao nhiêu?

Chỉ là một đám tuyệt nghĩa, Đại Lang đừng để trong lòng. Ta nghe Tứ Lục thúc nói hiện nay ngươi đang đi học tại Học xá, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Nếu gặp phải chuyện khó xử thì cứ nói ra đừng ngại, ở đây không có người ngoài, cũng có thể tìm cách cho ngươi. Đi đến đó giải quyết lại chẳng giải quyết được gì đâu.

Nghe vậy La Tức Lục không nói nữa.

Còn Yến Nô vô cùng biết điều đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Ngọc Doãn khơi ngọn đèn sáng lên, khiến trong phòng sáng hơn lúc trước rất nhiều.

- Nói đi!

Sự giận giữ trên mặt La Tứ Lục không giảm đi, ngồi xuống ghế đẩu, nổi giận đùng đúng quát.

La Đức chỉ cúi đầu không chịu mở miệng.

Ngọc Doãn do dự một chút:

- Nếu Đại Lang ngại nói, vậy ta tạm lánh đi.

- Không cần!

La Tứ Lục lớn tiếng nói:

- Tiểu Ất ca không phải người ngoài, cần gì lảng tránh? Ta La Tứ Lục không biết chữ nhiều nhưng cũng hiểu được từ “Nghĩa” là gì. Cả đời coi trong tín nghĩa, lúc về già lại mất tín nghĩa bởi nghiệt súc này, suýt nữa khiến Tiểu Ất ca rơi vào cảnh nguy hiểm. Nhưng Tiểu Ất ca lại chưa bao giờ trách ta, ân tình này La Tứ Lúc ghi nhớ mãi.

Hôm nay nếu không có Tiểu Ất ca, không biết nghiệt súc này còn gây ra tai tiếng gì cho ta nữa.

Ngươi hãy nói rõ ràng ngay trước mặt Tiểu Ất ca, nếu không bằng lòng, hôm nay ta bất cứ giá nào cũng đoạn tuyệt tình nghĩa cha con với ngươi, từ nay về sau không còn quan hệ nữa.

Lời La Tứ Lục vừa thốt ra khiến Ngọc Doãn sợ giật mình.

Đời sau, thường xuyên nghe được câu con bất hiếu không muốn phụng dưỡng cha già, dường như đã quá quen thuộc không có gì lạ.

Nhưng ở thời Bắc Tống, tuy nói việc học chưa rầm rộ, nhưng kỷ cương quân quân thần thần, phụ phụ tử tử còn nghiêm khắc hơn so với luật pháp. Nếu La Tứ Lục thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với La Đức, vậy thì La Đức xong rồi.

Cả đời bị người người chỉ trích, không có ngày ngẩng đầu.

Trừ phi, hắn mai danh ẩn tích...

Ngọc Doãn nhận ra La Tứ Lục nổi giận thật sự!

Ngẫm lại cũng thế, La Nhất Đao không phải là đại nhân vật nhưng rất mạnh mẽ. ở trong phố xá cũng được coi là hạng người có tên tuổi, vì La Đức, không tiếc từ chối công việc của ngọc Doãn, thậm chí còn bị người ta mắng chửi.

Ông thật sự ôm kỳ vọng rất lớn đối với La Đức.

Việc La Đức làm ra chuyện mất mặt này khiến La Đức sau này sao mà ngẩng đầu lên được?

Sắc mặt La Đức trắng bệch, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy xuống...

- Cha, thư viện xóa tên con rồi!

- Hả?

La Đức khóc ròng nói:

- Bọn họ nói con trộm đồ, nên xóa tên con. Nhưng thật ra con không hề trộm đồ của ai, con bị oan. Bọn họ còn nói, cho dù là kiện đến quan phủ thì bọn họ cũng lấy được nhân chứng, bằng chứng như núi, đến lúc đó chắc chắn bị nhốt vào đại lao, gây chuyện không tốt còn có thể bị xâm chữ lên mặt sung quân. Cha, con thật sự sợ hãi! Nếu quả thật kiện tới quan phủ, đời con xong rồi...bọn chúng liên thủ hại con, nhưng con thật sự không trộm đồ của người ta. Con không dám nói với cha, nhưng trong lòng rất hậm hực.

Lúc đi ngang qua ngõ gϊếŧ heo, thấy chị em dựa cửa cười cợt, con vô cùng choáng váng, không biết tại sao lập tức…

La Tứ Lục lập tức ngây dại!

Vốn nghĩ tại sao lại như vậy, không ngờ lại chính là như vậy.

Ngọc Doãn đứng bên cạnh thầm thở dài, đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, hơn nữa còn bắt được nhược điểm của La Đức.

La Đức nhìn có vẻ rất kiên cường nhưng kỳ thật nội tâm rất yếu đuối.

Bị người ta hù dọa, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Hắn nhìn nhìn La Tứ Lục, phát hiện La Tứ Lục như già đi rất nhiều, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Hơn nửa ngày, Ngọc Doãn mở miệng nói:

- Đại Lang, ngươi ở trong thư viện có thể đắc tội với ai?

La Đức cười khổ nói:

- Tiểu Ất, tuy ta là một kẻ thư sinh, ngày thường ở thư viện, luôn cẩn trọng không tranh chấp với người khác, chỉ biết chịu khổ đọc sách thánh hiền, nào có đắc tội với ai?

Ngọc Doãn nói:

- Đại Lang, đắc tội với người chưa chắc sẽ tranh chấp, chỉ sợ phương diện này, có ẩn tình khác... Ngươi cẩn thận nghĩ lại gần đây trong thư viện có xảy ra chuyện gì? Hoặc là có phát sinh chuyện gì?

La Đức vẻ mặt mờ mịt nói:

- Không xảy ra việc gì cả! Nếu nói là có, thì cũng là mùa thu này trường thái học tổ chức thi cử, các thư viện lớn đều có thể tham gia. Thời gian này ta đều vùi đầu vào khổ học, cũng không đắc tội với ai.

- Ngươi đọc sách như thế nào?

La Đức ngẫm nghĩ một chút:

- Tuy không phải xuất chúng nhất, nhưng có thể thi đỗ.

Ngọc Doãn đã hiểu!

Thi đậu, là thuật ngữ khoa cử.

Nhưng bởi vì Tống Huy Tông hủy bỏ khoa cử, đề bạt quan viên từ trong học sinh Thái học cho nên hàng năm rất nhiều học sinh đi học trong trường Thái học đều có ý đồ. Vì thế cuộc thi nhập học này trong lúc vô tình đã vô tình tiếp tục sử dụng thuật ngữ khoa cử.

Thi đậu, phải thuộc về học sinh tài cao.

Tuy rằng Trường thái học chiêu sinh không ít, nhưng dù sao cũng có hạn mức.

Bởi vậy số lượng phân xuống các thư viện tất nhiên cũng có hạn ngạch, nếu có thể loại bỏ được một số đối thủ cạnh tranh, thanh trừ chướng ngại đương nhiên càng tốt. Mà La Đức này hoàn toàn không có gia thế, không tiền bạc nên bị những học sinh bắt tay vào thanh trừ. Chỉ sợ là nhân nguyên nhân này nên La Đức mới bị hãm hại.

Chỉ có điều thủ đoạn này quá hèn hạ.

Ngọc Doãn thầm thở dài, cảm thấy không có cách nào khác.

Loại việc này hắn thật sự không giúp được, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho La Đức.

Kiếp trước của hắn cũng gặp những thủ đoạn ghê tởm như ở đây. Để được thi lên đại học, ngay cả tổ tông cũng có thể không cần, rõ ràng là dân tộc Hán, nhưng lại điền trong danh sách là dân tộc thiểu số, để được cộng thêm điểm…

Thủ đoạn đó, mặc dù không coi là đê tiện, nhưng lại không..

Rất rõ ràng La Đức bị thư viện và bạn cùng trường liên kết thiết kế, bị làm thực rồi, muốn lật lại bản án cũng rất khó khăn.

Mấu chốt nhất chính là, hắn ta lại vừa gây chuyện ở trong ngõ gϊếŧ heo, chỉ sợ tên tuổi đã xấu đi! Cho dù là có thể rửa sạch oan khuất nhưng muốn nhập lại trường thái học cũng rất khó. Dù sao tiến vào trường thái học phải học giỏi nhiều mặt.

Tuy nhiên dù sự việc có phải thật vậy hay không, nhưng thanh danh không thể để ô nhiễm.

Giống như huynh đệ Cao Nghiêu Khanh, Cao Nghiêu Khang, Cao Nghiêu Phụ, thân là con trai của Cao Cầu nhưng xưa nay làm người lại rất khiêm tốn. Có lẽ sau lưng làm đủ chuyện xấu nhưng bề ngoài thì rất tốt đẹp, khiến người khác khó mà chọc vào được.

Về phần phong hoa tuyết nguyệt?

Đó là kết quả thời đại này.

Ngay cả nhân vật như Tô Đông Pha cũng thường xuyên thường lui tới câu lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí), có được coi là chuyện lớn gì đâu?

Tóm lại, La Đức lần này thật sự là xong rồi. Cho dù là hắn có người hãm hại nhưng bản thân hắn cũng không còn đường lui rồi.

Đối mặt tình huống này, Ngọc Doãn có thể giúp được gì?

***

La Tứ Lục mang theo La Đức khóc lóc đi rồi!

Tiếng khóc kia vẫn từ xa vọng đến làm cho người ta cảm thấy chua xót trong lòng.

- Tiểu Ất ca, thật sự không thể giúp được Đại Lang sao?

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, hạ giọng nói:

- Nếu bẩm báo quan phủ, rửa sạch tội danh cũng không phải là không có hy vọng, nhưng muốn nhập trường thái học, chỉ sợ khó khăn... Như vậy đi, ta đi tìm Nhị ca và Tam ca để hỏi thăm, không có năng lực rửa sạch tội danh cho hắn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nhiều ngày qua Cửu nhi tỷ đã tốn nhiều tâm, khi nhàn rỗi thì đến nhà tứ Lục thúc thăm hỏi một chút. Đời này Tứ Lục thúc cũng đủ khổ đắng rồi…

- Vâng!

Yến Nô lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Ngọc Doãn tăng thêm chút tình cảm dịu dàng.

Tiểu Ất ca luôn là người đàn ông tốt có tình nghĩa!

Tháng Ba mưa nhỏ, tí tách tí tách.

Tới vội vàng, đi không dấu vết, khiến người ta lo lắng.

Lúc đêm khuya, phủ Khai Phong bao phủ ở mênh mông mưa bụi. Xung quanh Quan Âm viện mọi âm thanh đều tĩnh lặng, toát lên không khí yên tĩnh.

Ngọc Doãn đã ngủ!

Nhưng Yến Nô lại nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.

Đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi. Nhớ lại chuyện đã qua, đột nhiên Yến Nô có một cảm thụ rất kỳ lạ.

Vốn tưởng rằng hiểu rất rõ Tiểu Ất ca, hiện tại xem ra không phải là như thế.

Ít nhất kỹ cầm kia cũng không phải là một hai ngày có thể luyện thành mà phải cần luyện tập hàng năm tháng dài nhưng nàng chưa chưa bao giờ thấy Tiểu Ất sử dụng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thậm chí sẽ nghĩ Tiểu Ất hiện giờ là mạo danh thế thân.

Chính xác có chút kỳ quái!

Yến Nô nhẹ nhàng thở dài, trở mình nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Tiểu Ất ca rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì? Hoặc là là nói, hắn muốn ẩn giấu tới khi nào?

Nàng vẫn cho là Tiểu Ất thích đấu đá tranh giành, hiện giờ nghĩ lại hình như không phải thế.

Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng.

Yến Nô cảm thấy lành lạnh.

Nàng theo bản năng kéo tấm chăn mỏng, ánh mắt chớp khẽ, cuối cùng thở dài sâu kín.

Ta chưa bao giờ thật sự tin tưởng và tìm hiểu Tiểu Ất, thì sao có thể nói Tiểu Ất giấu diếm ta?

Bất giác, Yến Nô ngủ thϊếp đi...