Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 7

“Dừng, ba chỉ cần nói cho con biết, Lôi lạc làm sao lại thâu tóm được Cát dã?” Quý vân tranh cảm thấy toàn thân như toát mồ hôi. Chỉ biết đúng là kẻ có tiền cái gì cũng làm được, cho dù nàng muốn trốn tránh cũng không được, người ta vẫn là có biện pháp đem nàng ra đào cho sáng tỏ.

“Con gái, bọn họ là kẻ có tiền”

“con biết nhà bọn họ có tiền có thể mua cả đất nước, nhưng mà ba là người nắm giữ 57% cổ phần, cho dù hắn có tiền, chỉ cần ba không nhượng cổ phần cho hắn, bất luận thế nào hắn cũng không thể thâu tóm được, không phải sao?”

“Chuyện đó…có một việc ba vẫn chưa nói với con…”

Nét mặt già nua lại lần nữa chột dạ không thôi: “chuyện đó…Cát dã có giai đoạn đột nhiên cần một khoản lớn tài chính, cho nên ba đem cổ phần ra bán một phân rồi…”

Quý vân tranh, tâm hoang mang nhảy dựng.

“Bao nhiêu?”

“liền….trong tay ba còn lại có 23%…còn lại một nửa trên thị trường, một nửa khác bán cho vài vị cổ đông, cho nên, tình hình hiện tại có điểm nguy hiểm, đối phương có thế lực lớn, chúng ta chỉ là một con tôm nhỏ căn bản không đấu lại cá voi lớn…”
Chương 3
Edit: Bilundethuong

Như đã đoán trước được sự việc, Quý vân tranh từ đâu xuât hiện trước mặt anh, anh rất nhanh đánh giá nàng một cái, quần áo màu trắng điểm những bông hoa màu đen nổi bật, cộng thêm dáng vẻ vừa vặn bó sát cơ thể, đôi chân thon dài trắng như tuyết đi một đôi xăng đan, thoạt nhìn rất hưu nhàn, tao nhã mà thoải mái.

Lần đầu tiên gặp nàng anh đã có một dự cảm đặc biệt, anh cảm tháy trên người nàng có một loại khí chất khác hẳn những nữ phục vụ bình thường, quả nhiên, cô bé này không chỉ là sinh viên quản lý của trường đại học danh tiếng ở Mỹ, nàng thậm chí còn là Đài loan pha phú nổi danh, tuy nhỏ mà đẹp, từ con gái độc nhất của ông chủ Cát dã – Quý phong, nàng không ngần ngại mà chịu làm một nhân viên phục vụ để học hỏi cách quản lý.

Ham học hỏi, ý chí cầu tiến, từ một thiên kim tiểu thư được nuông chiều làm một con người bình thường, trên người nàng tuy rằng từ đầu đến chân đều phát ra một loại khí chất cao ngạo, tuyệt đối không giống như dáng vẻ của những thục nữ yểu điệu mà kệch cỡm.

Anh kì thật có chút thất vọng, bởi vì xuất thân của nàng không đủ bình thường?

Quý vân tranh khoanh tay trước ngực, cắn răng nhìn nam nhân không một chút kiêng nể. Đôi mắt đen kia như mực lại mang một ý cười xem dáng vẻ tức giận của nàng, nàng thậm chí còn có cảm giác bị ánh mắt của anh xuyên thấu một cách trần trụi thân thể của nàng, làm cho cả người nàng không tự nhiên được mà run run.

“Có chuyện gì sao?” Như là thưởng thức đủ, đánh giá đủ, Lôi lạc mới ôn nhu mở miệng hỏi.

“Anh chẳng lẽ không biết tôi đến đây có mục đích gì sao?”

Lôi lạc nở nụ cười.

“Là cô gái chanh chua chửi đổng đến khởi binh hỏi tội? Lại là một cô gái cúi đầu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Thế nào là một người? nói thực ra, tôi thật không thể phân biệt.”

Nàng hừ lạnh.

“Anh không phải luôn tự cho mình là đúng, luôn mang một bộ dáng độc tôn sao? Tôi nghĩ rằng anh còn muốn nắm giữ cả thiên hạ, ngay cả thầy bói đều không cần phải đoán.”

“Cho nên, em nhận thua?” Ánh mắt mang ý cười, lời nói trong lúc đó lại tràn ngập ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Thì sao? Anh thất vọng về tôi rồi à?”

“Có chút chút!”

Nghe anh nói như vậy, Quý vân tranh lại cảm thấy có chút mất mát, loại cảm xúc này, thật là kì lạ quá.

“Vậy buông tay đi” Nàng tuyệt đối khẳng định là ước gì anh làm như vậy. Mới vừa rồi hiện lên một chút mất mát, tuyệt đối là cảm giác sai lầm.

“Không bao giờ”

“Tại sao? Tôi tuyệt đối không phải là một nữ nhân tốt để chơi đùa, anh rất nhanh sẽ cảm thấy tôi rất phiền phức, trên thực tế, tôi căn bản là không hiểu anh rốt cục coi trọng điểm nào ở tôi? Vì sao cứ ngoan cố như vậy? Nhà hàng Cát da là ước mơ của ba mẹ tôi, nó có một ý nghĩa mà người như anh có thể hiểu! Xin anh đừng như vậy được không? Đừng làm tổn thương ba tôi như vậy–”

“Vậy thì ngoan ngoãn gả cho anh đi” Lôi lạc điềm đãm đánh gãy lời của nàng, đứng dậy, hướng nàng đi đến, vươn đôi tay dài ra đem nàng kéo vào trong lòng, một tay nâng cằm nàng lên, làm cho đầu nàng không thể không ngẩng lên nhìn anh.

“Lôi lạc anh một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên, đừng lãng phí thời gian thuyết phục anh, em bây giờ nên xác định rằng, đối với cuộc hôn này em là người có lợi nhất, vì thế không nên nghĩ cách từ chối, hiểu không? Nha đầu ngốc!”

“Chẳng có lẽ lại như vậy sao?”Quý Vân Tranh kiên nghị nhìn thằng vào đôi mắt đen trên khuôn mặt anh, nàng nên hận anh, nàng nên ghét anh, nàng lại cảm giác bản thân mình đang khát vọng hơi ấm của thân thể kia, lắng nghe nam nhân này cường hữu mà tim đập mạnh…đúng là gặp phải quỷ rồi!

“tôi sẽ không yêu anh, như vậy được sao?” nàng và anh vốn dĩ không phải vì yêu nhau mà kết hôn, như vậy căn bản nàng không mong muốn cuộc hôn nhân này, lời nói của nàng quả thật có lý.

Nghe vậy, Lôi lạc vẻ mặt rùng mình, mắt nhíu lại, mím môi hỏi: “Trong lòng em đã có người khác rồi?”

Không biết làm sao, vấn đề này làm cho anh có điểm hụt hẫng.

Theo những tư liệu anh điều tra được, nàng chưa có bạn trai, cũng không có vị hôn phu, nhưng anh còn chưa nghĩ đến trong lòng nàng đã có người nào hay chưa?

“Tôi…” không biết là nên nói có hay không đối với tình hình hiện tại bây giờ như thế nào có lợi cho nàng?

“Không được nói dối!” Anh bắt buộc nàng, thế nào cũng phải nhìn thẳng vào mắt của anh mà nói.

“Tôi đương nhiên là có thích một người” Nàng ở trong lòng anh run run nói, cho dù chột dạ, cung kiên trì nhìn thẳng mắt anh trả lời.

Nàng đương nhiên là có thích một người. Chẳng qua là thầm mến trong lòng, xa xa nhìn đối phương, ngay cả tên tuổi của người đó cũng không biết. Lúc ấy nàng đang học đại học, nam nhân kia là nghiên cứu sinh ở trường, nàng thường nhìn chộm hắn ở xa, nên không biết được hắn thuộc khoa lớp nào.

Như vậy…cũng coi là có người trong lòng đi?

“Ai? Tên? Đang làm gì?”

Hả? quý vân tranh sửng sốt.

“Tôi không biết rõ lắm…”

“Thế chắc là không có.” Lôi lạc chắc nịch khẳng định, vừa nghe nàng nói như vậy, liền trong lòng có một cảm giác hờn giận.

“Anh…” Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn anh.

“Tôi không hiểu vì sao anh đem chuyện hôn nhân ra làm trò! Chọn một cô gái không yêu thương gì làm vợ, đối với anh mà nói có điểm gì vui? Chẳng lẽ anh muốn quan hệ vợ chồng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng? Anh vốn dĩ tài sản khổng lồ, bộ không muốn sống với người mà mình yêu thương sao? Người như anh thật làm cho người ta buồn cười cùng thương hại…ngô…”

Lời nói còn chưa dứt miệng đã bị hai phiến môi tức giận chặn lại.

Chính là nàng lắm mồm chọc giận anh, giờ phút này Lôi lạc như sư tử phát cuồng, cắn cắn con mồi, vô tình làm bị thương con mồi. (ý là cắn môi của nàng ấy)

Đôi môi mềm mại, yếu ớt của nàng bị anh cắn một cách thật đáng thương, tay theo bản năng chống cự yếu ớt làm cho cổ tay thiếu chút nữa bị anh cậy mạnh bóp nát, nàng đau đớn nhẫn nhịn, anh không hề phát hiện càng ra sức hôn nàng mạnh mẽ hơn…anh hôn môi của nàng, hôn trên đôi môi mằn mặn, trong lòng dấy lên một chút kích động nhưng lại nhìn thấy đôi mắt có chút cam chịu của nàng, trong phút chốc, động tình càng sâu, nhưng lại từ trong lòng dấy lên một chút yêu thương….anh, rốt cục là bị làm sao vậy?

Khi nào thì bắt đầu anh trở nên không khống chế được bản thân như vậy?

Chỉ vì một lời nói của nữ nhân làm cho tức giận, hôn nàng để trừng phạt nhưng tại sao lại ôm nàng? Thậm chí còn tham luyến va chạm da thịt, nàng yêu kiều động lòng người, lại có chút không phục tùng.

Cảm xúc này thật là không nên có ở Lôi lạc! đã vốn được huấn luyện cách tự khống chế cảm xúc bản thân, không nên bởi vì một nữ nhân mà sụp đổ! Không nên!