Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 4

Quý vân tranh tự hạ thấp bản thân không thương tiếc, chính là không muốn cái vị trí Lôi đại thiếu phu nhân.

Lôi lạc giật nhẹ môi, muốn cười lại không cười nổi, nét mặt khó dò nhìn nàng chằm chặp.

Phản ứng của cô gái này, dường như là muốn chạy ngay khỏi đây thì phải.

Anh khẽ hừ một tiếng.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói, tôi chọn nhất định phải là thiên kim tiểu thư”

“Hả?” Miệng mở lớn thiếu chút nữa làm cho cằm rớt độp xuống đất.

“càng bình thường càng tốt, tôi chính là rất coi trọng những người bình thường” chọn một cô gái bình thường làm vợ, tha hồ mà thao túng sai bảo, nhìn cách nào cũng hoàn hảo a. Vừa tưởng tượng, nhịn không được mà khoái trá.

Hử? quý vân tranh ngây ngẩn cả người?

Cái gì cùng cái gì? Nam nhân quỷ quái này rốt cuộc đang nói cái gì?

“Tôi thật sự không phải người xinh đẹp nhất ở hội trường đâu” Hại nàng hơn nửa ngày mới tìm lại được đầu lưỡi, lại có vẻ nói năng lộn xộn.

“Có phải ngươi thực ngực lớn? của tôi tuy rằng lớn, nhưng cũng không phải là rất lớn, còn nữa, tôi cũng không phải là cao nhất, cái kia….anh thích tóc dài sao? Tôi nói cho anh biết, tôi lập tức sẽ cắt bỏ nó, vì mùa hè sắp đến, rất nóng…nếu anh thích chân dài, Vương tiểu thư vừa rồi chân so với tôi cũng dài hơn, so với tôi cũng xinh đẹp hơn, anh vẫn là nên chọn người khác đi, cám ơn, hẹn gặp lại.”

Nói xong, nàng không chút nghĩ ngợi xoay người chạy đi, đã quên chính mình không có đi giầy, đã quên nơi này là tầng thượng chuyên dụng cho chủ tịch, chỉ một mình chủ tịch mới mở được thang máy ở đây, thẳng vọt tới thang máy mới phát hiện chính mình căn bản không có cách nào làm cho thang máy đi xuống lầu.

Lôi lạc tao nhã hướng nàng đi tới, thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng – -

“Những gì tôi muốn, chưa từng có gì là không có được, cô bé ạ!”

Như là đùa cợt với dáng vẻ chạy nạn chẳng một chút khôn ngoan của nàng, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười hình cung một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ…

Hết chương 1
Chương 2
Edit: Bilundethuong

Vốn nghĩ hắn là một nam nhân ôn nhu quan tâm đến người khác, bởi bì hắn đã tự mình bôi thuốc cho vết thương của một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi, kết quả từ đầu đến đuôi đều là có âm mưu cả.

Nam nhân này vốn chẳng tốt đẹp mà quan tâm chăm sóc, căn bản chính là cái đồ đại sắc lang!

Vừa thấy nàng liền muốn biến nàng thành ý trung nhân của hắn, trực tiếp đem nàng vào trong phòng công khai là thuộc chủ quyền của hắn.

Như vậy cho dù, nàng chỉ cần không đáp ứng, hắn cũng không thể bắt ép nàng được.

Không nghĩ tới việc hắn lại còn ra điều kiện với nàng, chỉ cần nàng thay bộ đồ ướt sũng trên người, hắn sẽ tự mình đưa nàng xuống lầu.

Cứ như vậy, anh dụ dỗ nàng thay bộ đồ đồng phục ướt nhẹp, đưa cho một bộ quần áo nghe anh nói là “trong phòng bên cạnh có quần áo cho nữ”, làm cho nàng căn bản không có cách nào khác là đành phải mặc, sau đó anh tuy giữ lời hứa là đưa nàng đi xuống lầu, lại tự nhiên kéo nàng đến giữa ánh đèn sân khâu sáng choang mà tuyên bố với mọi người nàng là người hôm nay anh chọn được.

Thật sự là quá đáng mà! Nàng cắn răng, muốn bỏ tay anh ra, nhưng là hắn rất khỏe, nàng căn bản không cách nào vùng ra được. Nàng trừng anh, anh làm như không thấy gì.

Nàng đang định cất tiếng kháng nghị, anh lại cúi xuống hôn lấy môi nàng – -

“Ưm…..” hai tay để ở trước l*иg ngực rắn chắc của hắn muốn đẩy ra, dùng hết sức mình, lại thiếu chút nữa bởi vì bị hôn mà nín thở thiếu chút nữa bị ngộp, rốt cục không nín được, nàng mới há miệng. Được đà, anh vô sỉ trượt lưỡi tiến vào miệng nàng, sục sạo khắp khoang miệng ngọt ngào của nàng.

Trời à…cái cảm giác này rốt cục là sao? Ngón chân co chặt lại, ngực nóng nóng đau đau, thân mình bắt đầu như nhũn ra nóng lên, rõ ràng muốn đẩy anh ra, lại tham luyến cái cảm giác anh hôn nàng…chết tiệt! anh hôn nàng làm cho đầu óc nàng choáng váng sây sẩm, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng…còn hoa mắt chóng mặt…cả người muốn xụi lơ trong lòng của đối phương.

Bốn phía hội trường náo nhiệt, ồn ào…

“Chuyện gì vậy?”

“Quá đáng thật!”

“Lôi lạc này là xảy ra chuyện gì vậy? làm sao có thể chọn một nhân viên phục vụ bình thường làm vợ chứ?”

“Hắn cố tình à, hắn chắc chắn là cố tình mà…” một người đàn ông trung niên rất giống Lôi lạc thấp giọng rủa một tiếng, xoay người rời đi.

Gặp việc lớn tựa như đã định, hiện trường tiếng gầm nổi lên bốn phía, làm cho nhốn nháo, vài người quen biết còn có ý định tiến lên thắc mắc, Lôi lạc trước đó cho bảo vệ chặn lại, không chỉ những người quen biết mà cả những nhân viên trong công ty cũng hiểu là mình bị đùa giỡn, có chút tức giận rời đi, có một vài người như phát điên hét lên chói tai, cũng có người nhịn không được lên giọng chất vấn chủ tịch Lôi lạc tiêu chuẩn chọn vợ ở đâu vậy?

Nam nhân này lại dường như không có việc gì vẫn chuyên tâm công việc dang dở của mình, vẫn hôn đến khi nữ nhân trong lòng không chịu được ưm lên một tiếng, hai tay không nghe lời vòng qua cổ anh, con người xinh đẹp hoàn toàn quên mất đang ở trong tình thế nào, như vậy anh mới có điểm vừa lòng buông nàng ra.

“còn thích hôn nữa sao?” anh thấp giọng cười hỏi. nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy bộ dạng vô cùng ngốc nghếch của nữ nhân này, đôi tay dài không tự chủ xoa xoa môi nàng.

Quý vân tranh chỉ nhìn thấy đôi môi trên khuôn mặt đẹp của anh động đậy, hoàn toàn không nghe thấy anh đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au, phát ra một cảm giác đáng yêu tuyệt đẹp, kín đáo nhìn lại hắn.

Vẻ mặt kia, mang điểm mê hoặc cùng hoảng hốt, cùng nồng đậm sự bối rối không biết làm sao…

Lôi lạc khuôn mặt buồn bã, thở dài đem nàng ôm vào lòng, nhưng lại không muốn cho những người ở đây nhìn thấy dáng vẻ mê người của nàng.

“Lôi chủ tịch, xin hỏi một chút anh lựa chọn vị tiểu thư này làm vợ có nguyên nhân là…”

“Lôi chủ tịch, xin hỏi một chút, khi nào anh cùng vị tiểu thư này cử hành hôn lễ?”

“Lôi chủ tich, xin hỏi một chút là gia thế vị tiểu thư kia ra sao? Anh có thể chọn một cô gái bình thường như thế làm vợ hay không?”

Ánh sáng đèn huỳnh quang vẫn chiếu, chiếu thẳng vào mắt của quý vân tranh, nàng theo bản năng lấy tay che đi ánh sáng đang chiếu vào , một đôi cánh tay dài thân mật đem ôm chặt nàng, nay cả mắt của nàng cũng nhất định phải che đi.

“Về vấn đề của các vị, chờ tôi phát thiệp mời đến các vị, khi đó các vị sẽ biết ngay, vợ tương lai của tôi bị các vị làm cho sợ hãi rồi, bây giờ xin phép cho chúng tôi cáo lui, mọi người cứ tự nhiên dự tiệc, hy vọng mọi người có thể vui vẻ, cảm ơn.”

Nói xong, lôi lạc đem quý vân tranh bảo vệ trong lòng ngực, thân mật nắm cả bàn tay nàng, thay nàng che đi ánh sáng ở trước mặt, mang theo nàng cùng nhóm bảo vệ rời khỏi khu hội trường nhốn nháo này.

Quý vân tranh rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình lại trở về cái nơi cao nhất trong khách sạn vừa rồi.

Nghĩ lại những sự việc xảy ra vừa rồi, nàng lại ảo não cắn phiến môi hồng, hung hăng nhìn cái con người tự cao tự đại vô pháp vô thiên trước mặt.

Lôi lạc đang rót rượu, màu rượu đỏ thẫm tràn dần vào chiếc ly trong suốt có chân cao, đầu tiên là nâng ly lắc lắc, sau đó lại dùng chóp mũi ngửi ngửi hơi rượu nhẹ nhàng bốc ra, nhàn nhã nhìn bộ dáng đầy một bụng tức giận của quý vân tranh. Anh đưa cho nàng một ly rượu vừa rót. Nàng không chút nghĩ ngợi liền vuơn tay ra, thô lỗ gạt cả ly rượu xuống nền nhà. Lôi lạc nhíu mày, cũng chưa nói cái gì, tay ấn nút gọi phục vụ đến để dọn dẹp đống thủy tinh vỡ trên sàn, dọn dẹp xong liền đi ra ngoài, từ đầu đến đuôi không dám liếc nhìn anh dù chỉ là một cái, cũng không dám thắc mắc điều gì.

“Nói ra điều kiện đi, đừng cáu kỉnh với tôi, chỉ có con nít mới cư xử như vậy thôi.” Lôi lạc tao nhã ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo qua nhau, ánh mắt bình tĩnh dừng ở khuôn mặt xinh đẹp mà cao ngạo của nàng.