Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 2

“Đền? Đền như thế nào?” Nữ nhân ngẩng đầu lên tiếng trừng mắt oán hận nhìn nàng.

“Hôm nay là buổi tiệc kén vợ quan trọng cô có biết không? Con ranh chết tiệt này! Ngươi muốn ta mặc bộ lễ phục ướt sũng này cho Lôi thiếu gia xem sao? Bộ dạng ta trông như thế này, Lôi thiếu gia ngay cả khả năng liếc mắt xem ta một cái cũng không có, ngươi muốn đền như thế nào đây?”

“Thật sự thực có lỗi!” Quý vân tranh vẫn là cúi đầu.

“Vị tiểu thư này, cô có thể cùng tôi đi vào, tôi nhất định sẽ tìm kiếm lễ phục khác sạch sẽ cho cô thay…”

“Ngươi cho là một bộ lễ phục có thể tùy tiện khoác lên một người có thân phận địa vị như ta sao? Ngươi có biết ta là ai không?” Đối phương đột nhiên thân thủ một phen tát Quý Vân Tranh một cái, làm cho buộc tóc trên đầu nàng rơi ra, mái tóc đen dài mềm mại giống như thác nước buông xuống.

Nữ khách nháy mắt giật mình một cái, tựa hồ không nghĩ tới nữ nhân phục vụ này có một mái tóc dài đến như vậy.

Quý vân tranh lại bị móng tay do hành động thô lỗ của đối phương làm bị thương ở má, đâu đến nhắm mắt lại, khiến bàn rượu không được chống đỡ.

Phục hôi tinh thần, nữ khách lại kéo lấy mái tóc dài của nàng.

“Nói! Có phải hay không ngươi cố ý làm như vậy?” Nhìn đến một nữ phục vụ đang chật vật như nàng lại còn có vẻ đẹp xinh hơn cô, một cỗ khí tức lại không ngừng bừng lên.

“Nói mau đi! Ngươi có nói không!”

“Đúng là lỗi của ta, là ta sai, thực có lỗi! nhưng mà vị tiểu thư này…” quý vân tranh giương mắt nhìn đối phương.

“Cô như vậy tiếp tục la hét chói tai mắng chửi người, cẩn thận làm cho Lôi thiếu gia nghe thấy được. theo tôi được biết, Lôi thiếu gia cũng không thích phụ nữ lớn giọng…”

Báp một tiếng, một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt quý vân tranh — quý vân tranh bị đánh cho liêu xiêu, bàn rượu đang đỡ trên tay rơi xuống, thoáng chốc, hội trường vang lên một tiếng vang thật lớn, là âm thanh do ly thủy tinh rơi trên mặt đất phát ra, tung tóe bắn ra, những mảnh nhỏ như lệ bắn vào bắp chân nàng, đưa đến một trận đau..đau a, không chỉ bắp chân, chính khuôn mặt cũng nóng rực, quý vân tranh cảm giác được khuôn mặt tựa hồ đang chậm rãi sưng lên, lỗ tai của nàng cũng ong ong kêu, giống như nghe được thanh âm bốn phía lung tung vang lên, lại nghe không đúng thực…sự huyên náo lơn, khách khứa xông tới, làm cho vị nữ khách đâm lao thì phải theo lao, lại vẫn như cũ miệng lưỡi vẫn không buông tha nàng.

“Đồ chết tiệt nhà ngươi, đám dạy bảo bổn tiểu thư sao? Sai ngươi, ngươi là cái thái độ gì vậy? đây là khách sạn sáu sao mà nhân viên phục vụ đối đãi với khách như vậy đó à? Ta muốn khiếu nại, gọi quản lí của ngươi ra đây cho ta!”

Vừa nói xong, thật sự có một người đứng ra. Một thân hoàn mĩ, quần áo véc đen, áo sơ mi trắng bên trong, giày da đen, lông mày được tỉa gọn tỉ mỉ sau mái tóc đen, hai mắt cười có thần, hình dáng rõ ràng, tuấn tú phi phàm, dáng người cao lớn, đôi chân dài, tỉ lệ hoàn mĩ với thân hình, vừa xuất hiện liền dễ dàng thu hút được mọi ánh mắt.

Những nữ nhân ở đây vì sự xuất hiện của nam nhân mà nín thở khẩn trương, không dám hô hấp, cho dù nam nhân này khóe miệng vẫn mang một ý cười, lại vẫn như có một sự uy nghiêm trời sinh, làm cho người ta không dám trước mặt anh lỗ mãng hoặc nói một lời bất kính nào.

Người này không phải là quản lí khách sạn, mà là chủ tịch của khách sạn, là nam nhân vật chính của buổi tuyển vợ hôm nay- – Lôi Lạc, Lôi đại thiếu gia.

Chỉ thấy anh nhanh nhẹn hướng người nữ khách đi đến, cới áo véc trên người khoác lên người cô, chắn đi đôi ngực của nàng trong bộ áo ướt…

“Thật là có lỗi, vị tiểu thư này… ngại quá, tôi còn không biết phải xưng hô thế nào? Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”

“Vương…quân như.” Nữ khách nâng đầu, nhìn vào mắt hắn, mới vừa rồi khí thế kiêu ngạo bừng bừng phút chốc tan thành mây khói, ngược lại toát ra vẻ thẹn thùng của nữ nhân, gương mặt điểm một chút hồng.

“Quân như?” Lôi Lạc nhìn chằm chằm xem đối phương, ôn nhu ở bên môi hé ra một chút cười “Tôi trước hết sai quản lí mời cô đến phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi thay bộ lễ phục khác được không? Khách sạn chúng tôi trong phòng có sẵn lễ phục có thể tạm thời cho cô thay đỡ, tiệc tối hôm nay, tôi sẽ tự mình cho người chọn lựa một bộ lễ phục đem lên, khách sạn đối với cô có chỗ chưa chu toàn, có được không?”

Vương quân như bị ánh mắt của anh làm cho choáng váng, thẹn thùng gật gật đầu.

Lôi lạc thấy vậy, quay đầu gọi đầu gọi người: “Quản lí Trương, trước tiên mang Vương tiểu thư đi thay quần áo đi”

“Vâng, chủ tịch” Trương quản lí ưỡn ngực mỉm cười, hướng Vương quân như hơi hơi hạ thấp người.

“Vương tiểu thư xin mời theo tôi”

Vương quân như lưu luyến không rời nhìn Lôi Lạc liếc mắt một cái, Lôi lạc nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

“Vương tiểu thư còn gì muốn ta phục vụ ở đây sao?”

“Không phải, chính là áo khoác của anh…”

“Không sao đâu, cô cứ sai người đem trả lại cho tôi cũng được.”

“…vâng” Vương quân như đi theo quản lí Trương đi rồi, lại từng bước suy tư.

Lôi lạc không đếm xỉa tới cái nữ nhân với ánh mắt quấn quýt si mê, hai mắt sáng ngời dừng ở nữ phục vụ trước mắt. Khuôn mặt trắng như tuyết có một vết đỏ, bên má cũng mang theo một vết máu, không chỉ như thế, nàng lại không hề chú ý đến vết thương, thật là đáng kinh ngạc.

Chậc, nữ nhân này thế nhưng cũng không rơi lệ?

Ánh mắt nhìn khắp mặt nàng chuyển đến trước ngực đang ướt đẫm, quả nhiên là nhìn một cái không bỏ sót chỗ nào a! Đồng phục trắng ôm sát vào khuôn ngực đầy đặn, theo hơi thở của nàng không ngừng phập phồng lên xuống, tạo nên một cỗ cuộn sóng xinh đẹp, quả thực thu hút ngay được ánh mắt của nam nhân tại hiện trường.

Thân thể của nàng rất tốt, chỗ nên đẫy đà liền đẫy đà, chỗ cần mảnh khảnh liền mảnh khảnh tinh tế, một thân hình với màu da trắng như tuyết dưới một mái tóc dài đen nhánh, quả thực rất đẹp, có điều cái thu hút anh chính là đôi mắt, mang theo một chút bướng bỉnh, ương ngạnh, kiên cường, thật mâu thuẫn ở trên một nữ nhân yếu đuối kia.

Nữ nhân này sở dĩ ở trong mắt anh là một mĩ nhân, ngay tại trên khuôn mặt kia có thể thấy ánh mắt, một đôi mắt quật cường kiêu ngạo lại khiết lệ.

Không chần chừ, lôi lạc một bước tiến đến trước mặt nàng, dùng thân hình cao lớn thay nàng che đi một mảng xinh đẹp cảnh xuân.

Quý vân tranh thấy anh, theo bản năng cúi đầu.

“Thực xin lỗi, chủ tịch, tôi đã làm hỏng mọi thứ”

“cô rất bản lĩnh a, ngã làm hỏng nhiều ly thủy tinh cùng rượu thượng đẳng của tôi, lại còn đắc tội với khách của tôi.” Anh đáp nhẹ, một bên cúi đầu nhìn nàng đang cúi gầm khuôn mặt nhỏ nhắn, một bên giơ tay gọi người.

“Còn đứng đấy nhìn cái gì? Mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi!”

Nghe vậy, quý vân tranh cũng đi theo tiếng gọi, ngồi xổm xuống muốn bắt đầu công việc dọn dẹp, một bàn tay thon dài to ấm cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng kéo lên.

“Đi theo tôi” Lôi lạc lôi kéo tay nàng đi về phía trước, một tay còn lại bỏ trong túi quần, dáng vẻ bước đi vẫn như cũ, người bên ngoài nhìn vào căn bản nhìn không ra, bị hắn lôi kéo nữ nhân kia kì thật không chịu phối hợp liền kháng cự.

“Mời bỏ tay ra” Nàng thấp giọng kháng nghị.

“Không “ Đơn giản lưu loát trả lời, thập phần hoàn toàn từ chối.

“Đợi chút…anh muốn đi đâu?”

Lôi lạc không nói, đem nàng kéo vào thang máy, ấn vào tầng thượng chuyên dụng cho chủ tịch, tầng 38, lại ngắn ngủn một phút đồng hồ đã tới.

Cửa mở, là một phòng khách cá nhân, trên tường treo những bức họa vô giá, chung quanh bầy trí thư pháp danh gia, sàn gỗ thô màu violet đặc biệt quý, ghế sofa, toát lên vẻ cổ kính nhàn nhã.

Cùng nam nhân này làm cho người ta có cảm giác bá đạo, thật sự không thoải mái.

“Chủ tịch…” nàng thử rút về chính mình thủ thế

“Xin hỏi…”