“Ai nha, con gái ngoan, đừng khóc nữa….”
Quý phong cũng không chịu nổi, liền đi qua vỗ vỗ vai nàng “Bây giờ, ba sẽ đi gọi điện thoại. Con đừng khóc, con đã không thích hắn, không muốn lấy hắn, ba cũng sẽ không bắt ép con, ngoan, đừng khóc, con khóc như vậy xấu lắm, mẹ con trên trời cũng không vui đâu. Biết không? Bây giờ ba sẽ đi gọi điện thoại cho Lôi lạc, thông báo là sẽ hủy bỏ hôn ước này.”
Quý phong xoay người định đi, một bàn tay từ đằng sau giữ chặt ông lại “Đừng đi”
“Vì sao, con không cần lo lắng cho ba, trên thương trường còn nhiều chuyện lớn hơn, ba có thể giải quyết được”
“không phải”. Quý vân tranh cắn môi, muốn nói lại thôi, lôi kéo tay áo ba không buông.
“Có chuyện gì thế?” Quý phong khó hiểu nhìn con gái, nhìn thấy con gái mặc dù khóc, mặt mày không phải là khóc vì giận mà là có chút thẹn thùng, thật kì lạ.
“Con lấy”
“Cái gì?” Quý phong nhất thời ngây ngốc “lỗ tai của ba không hỏng chứ?”
“không hỏng, nó tốt”. hai tay lau đi nước mắt, lại trừng mắt liếc ba mình một cái.
“Đều là ba làm hại! Người ta vốn đánh chết không lấy chồng, ba lại bày ra kế bắt phải lấy, bây giờ đã như ý ba…đều đã đúng ý….sau đó lại phát hiện chính mình không cần gả cho….ai, dù sao, ba không cần gọi, coi như con không biết đây là một âm mưu, tất cả mọi việc tốt nhất nên tiến hành theo đúng kế hoạch thì nên.”
Nghe nửa ngày, có nghe nhưng không hiểu lắm.
Quý phong nhíu mày, đem lời nói của con gái nghiền ngẫm lại một lần nữa, đột nhiên hét to lên một tiếng: “A! con gái! Không phải là con đã lên giường với tên kia chứ? Ngươi đem lần đầu tiên cho hắn, cho nên không thê không gả cho hắn, chuyện là như vậy sao? Không đúng a, cho dù có ngủ rồi cũng không nhất định phải lấy hắn…cho nên, con không phải là có em bé rồi chứ?”
Quý vân tranh trừng lớn mắt, ba nàng cũng trừng lớn mắt.
“Đương nhiên không phải! Thối lão ba!” làm thế nào mà vừa lên giường đã có em bé! Làm ơn đi!
“Nếu không phải như vậy, tại sao con lại đồng ý gả cho hắn?”
“Con…”
“Con cái gì? Ngoại trừ điều đó, con còn lý do gì không thể không gả cho hắn?” nghĩ đến con gái mình bị tên kia xơi tái rồi, trong lòng liền vạn phần không thoải mái.
“Đương nhiên là có!”
“là gì? nói mau”
“Thì….ba à, ba thật phiền quá, chỉ cần biết con đồng ý gả cho Lôi lạc là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao không phải là ba muốn con gả cho hắn sao? Tất cả đều như ba mong muốn, ba cũng đừng hỏi đông hỏi tây nữa.”
“nhưng mà…”
“Không cần là không cần, tất cả đều như cũ, ba coi như con không biết kế hoạch của ba và Lôi lạc, biết không? Tuyệt đối không được chạy đến nói với lôi lạc, nghe thấy không? Nếu lần này ba lại bán đứng con gái, con sẽ cả đời không tha thứ cho ba!” Nói xong, quý vân tranh mắc cỡ đến đỏ cả mặt chạy lên lầu, không hề để ý đến vẻ mặt ba nàng đầy nghi ngờ.
Thật đúng là lão ba rắc rối.
Nàng yêu Lôi lạc. Cái này không phải là một lý do rất tốt sao?
Bởi vì yêu hắn, đành phải hi sinh cho tình yêu của nàng.
Còn anh….anh có thật sự yêu cô hay không….
Thời khắc giao mùa giữa mùa xuân và hạ ở Nhật bản, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, khí hậu được cho là thoải mái hợp lòng người, do có hoa anh đào đang nở rộ, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Quý vân tranh ở Đài loan làm qua lễ đính hôn sau đó liền theo Lôi lạc đến kinh đô Nhật bản chờ tháng sáu trở thành tân nương, bởi vì chưa chính thức bước vào cửa, hôn lễ đều tổ chức ở khách sạn Á thái Nhật bản.
Nơi này so với khách sạn ở Đài loan, Hongkong tương đối khác nhau, chính là ở kiến trúc, rường cột chạm trổ, cổ kính, sắc thái dung hợp với địa điểm, ở đây, suốt ngày làm bạn với núi rừng, tiếng côn trùng kêu không dứt bên tai, ban đêm, đường phố đầy sắc đèn l*иg đỏ trải dài khắp kinh đô hoa lệ.
Lôi lạc vẫn bề bộn bới công việc, suốt ngày từ Đông kinh chạy qua chạy lại với Tokyo, cũng không bởi nửa tháng sau là đám cưới mà làm cho anh rảnh rỗi hơn. Có điều anh nhiều việc thế, không thể đến gặp nàng, chỉ có buổi tối mơi nói chuyện qua điện thoại với nàng, tuy rằng nàng không vừa lòng, nhưng là miễn cưỡng phải chấp nhận.
Nói thực ra, nàng rất thích nói qua điện thoại với anh, bởi vì nói chuyện như vậy chỉ cần nói, ngược lại nếu gặp mặt nam nhân này lập tức sẽ đem nàng lên giường, không mệt hết sức sẽ không ngủ, nói chuyện với anh lúc đó so với lên trời còn khó hơn.
“…Kết hôn sau, em vẫn muốn làm việc” Nàng nằm ở trên giường lớn mềm mại, vừa nói vừa nhìn thẳng trần nhà màu trắng.
“Nhất định thế, em không muốn suốt ngày ở nhà chờ anh tan làm, cho nên, em muốn ở Đài loan giúp ba kinh doanh Cát dã”
Không biết có phải hay không sắp kết hôn làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, gần đây nàng đều có vẻ lười biếng, không ngồi thì đứng, không đứng thì nằm, mỗi ngày không phải ăn thì ngủ, quả thực sắp biến thành một thiếu phu nhân thực sự.
“Quý vân tranh tiểu thư”
“Gì?”
“Em muốn giúp ba vỡ kinh doanh Cát dã, vậy còn việc khách sạn của chồng em thì làm sao? còn nữa, em tính ở Đài loàn sao? Vậy anh bao lâu mới gặp em một lần?”
Như vậy thuyết giáo, nghĩ đến dáng vẻ của anh, khóe môi của nàng gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào.
“Anh có thể thường xuyên bay qua Đài loan gặp em a”
“Cũng không thể mỗi ngày đều đi?” Lôi lạc một bên vừa lật xem tạp chí kinh tế, một bên nói chuyện với nàng, đối với đề nghị của nàng không chỉ hỏi lại nàng mà còn tự hỏi.
“Vậy cứ một ngày anh bay qua, rồi một ngày em bay đến a” Chậc, nữ nhân lãng mạn thật đúng là bất trị a.
“Không được, em phải ở bên anh mỗi ngày 24 giờ.” Như vậy anh làm việc hiệu suất có vẻ tốt hơn một chút, ít nhất, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhớ cô gái này.
“Vậy thì anh ba ngày sẽ chán em, muốn vứt em đi”
“Không thể nào” Anh mỉm cười phủ định ý tưởng của nàng.
Anh biết, anh có bao nhiêu nhớ thương nàng. Người nhớ, tâm cũng nhớ, đó là cảm giác xưa nay chưa từng có, không thể nghĩ rằng chính mình lại có thể thương nhớ một nữ nhân lâu như vậy, hơn nữa, giống như sự tồn tại của nàng đã trở thành một thói quen, thói quen đó khiến anh không thể hiểu được tại sao mình lại đối với nàng dịu dàng ân cần săn sóc rốt cục là vì cái gì?
Chính là đơn thuần hi vọng nàng, cam tâm tình nguyện gả cho anh?
Không…anh biết không hoàn toàn là như vậy, cũng không muốn đi sâu tìm hiểu.
“Vậy thì thử xem, bắt đầu từ ngày mai, anh đi đến đâu em liền đi tới đó” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh lanh lảnh của tiếng cười.
“Anh đây nhất định cố gắng đến hơi thở cuối cùng mà tiến đến bệnh viện nam nhân.” Lôi lạc một câu hai nghĩa, chọc Quý vân tranh vừa thẹn vừa giận.
“Đều là tại anh nói, em mới nói, chỉ sợ em quấn quýt lấy anh đi?”
Lôi lạc xả môi cười.
“Em thật sao?”
Anh vẫn chưa quên, đôi mắt kiêu ngạo kia lần đầu nhìn thấy đã thu hút anh, một nữ nhân kiêu ngạo như vậy, lại đồng ý suốt ngày dính lấy một nam nhân không rời sao.
“Đúng, em sẽ suốt ngày quấn quýt xung quanh anh, nếu anh hối hận có thể rút lại lời nói vừa nãy.”
“Đánh chết không rút” Anh ôn nhu nói, tràn đầy nhu tình mật ý.
“Vậy anh cứ chờ đến ngày tốt đẹp đó đi.”
“hôm nay em có định đi đâu không?”
“Không em đều ở đây ngủ lười thây”
“Tiếng Nhật của em cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lạc đường, thành phố rất được, em có thể đi thăm quan.” Đang nói, tiếng di động vang lên.
Nàng quan tâm nói “Anh nghe điện thoại đi, em tắt máy đây”
“Ừ…ngủ ngon”
“Ngủ ngon” Quý vân tranh mỉm cười gác điện thoại, đúng lúc, chuông cửa lúc này lại vang lên.
Nàng ở Nhật bản này không quen ai, xác định chắc chắn là nhầm phòng. Mở khóa cửa ra, nhìn thấy một nữ tử mặc áo kimono trắng.