Hướng về cánh đồng bỉ ngạn đỏ rực, một ngôi nhà gỗ trơ trụi giữa rừng hoa. Một người đứng chắn trước cửa ngăn một người khác đi vào. Kẻ chắn thân một màu đen, kẻ bị chắn lại đỏ rực như máu. Không khó để nhận ra Hàn Sương và người còn lại là nữ tử.
Nàng một thân y phục đỏ hòa cùng màu biển ngạn xung quanh, song lại không vì thế mà hòa tan với chúng. Gương mặt xinh đẹp còn non trẻ, đuôi mắt hạnh nhân chấm một vết chu sa đỏ tươi, môi bôi chát một mà đỏ chói mắt. Tóc búi lên cao điểm xuyến là châm cài sâu trong tóc một bông hoa cẩm tú cầu đỏ chói, như bên trong chứa đựng một dòng máu nóng không ngừng lưu chuyển, hô hấp. Mội bên chân đeo một chùm chuông đỏ không kém theo từng bước của nàng mà rung ring keng keng.
Đôi môi luôn cười, đôi mắt hút hồn cùng thân phục y đỏ rực....Ừm nói sao nhỉ...rất có cảm giác yêu nghiệp đi.
Tiểu yêu nghiệp mở môi liền thả ra thanh âm hút nhân: " Vũ Huyền ca ca, huynh lại không thương ta rồi. Hồng Nhi buồn đó."
Vẫn giọng nói lạnh nhạt, Hàn Sương cất tiếng: " Không." nghe rất đinh đóng cột.
Hồng nhi phụng má: " Huynh không thương ta..Ta giận nha....hừ huynh phải cho ta 10 cái bánh ta mới hết a."
Không có tiếng đáp lại.
Dôi lông mày ngà nhíu lại, đôi mắt cong lên lên, đôi má phông cùng dôi tay khoanh lại rất ra dáng tiểu hài nhi giận đó phải dỗ ta: " Huynh..Ta mách phụ thân."
" Ta mách ngài muội đòi ăn..." Hông Nhi trợn mắt, nửa câu còn lại cũng bị Hàn Sương nói ra: " .. khi đang tuyệt thực."
Hồng Nhi liền dãy đành đạch, la lên: " Huynh xấu xa, xấu xa, không thương ta a, ta ghét huynh, không chơi với huynh nữa." sau đó liền giẫm chân bộp bộp, một sức mạnh nào đó liền đưa cô lên xa mặt đất. Hai chiếc chuông biến thành phi hành khí đỏ rực một màu lửa đưa cô đi mất. Chưa đến nửa chén trà sau lại thấy cô quay lại dụi vào tay Hàn Sương cái ngọc giản đỏ rồi lại đi mất.
Đợi đến khi tiếng chuông hoàn toàn biến mất. Một vệt đen nhỏ không biết xuất hiện từ bao giờ bên cạnh, phát triển thành lỗ hổng, cũng theo đó mà mở rộng nhanh chóng bằng mắt thường cũng thấy rõ rệt, thoáng chốc đã ngang một người trưởng thành cao lớn ( khoảng tầm m9 ) để lộ ra một người thấp hơn mang áo choàng đen, lại ánh lên một màu bạc như có như không được tạo lên bởi hàng vạn mũi chỉ bạc thủ công trên đó ẩn sau lưng là họa tiết chìm "WA". Người đó đội mũ áo, đeo mặt lạ đẹn không có họa tiết, không một phần hở nào lộ ra ngoài ngay cả mắt hay lỗ thở cũng không.
Một màu thuần đen.
U ám, , lạnh lẽo, đáng sợ đến chính kẻ mang theo nó cũng thấy nặng nề.
Nếu không phải áo choàng phát màu ánh bạc có lẽ đã hoàn toàn xa ngã vào bóng tối vô tận, lạnh lẽo.
Hàn Sương bên cạnh không một giây phác giác.
# Hoàn chương 9 #
Chờ tui lâu không?
Nếu không nói gì chính là không lâu đó.