Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 47: Qủa nhiên cô hôn có hiệu quả

Thật nhẹ, thật nhẹ.

Hai lỗ tai giấu ở dưới mũ bò sữa giật giật, đỏ lên.

Nghiêm Cảnh Dương nhịn không được mấp máy cái miệng nhỏ, đột nhiên hắn mở mắt, ánh mắt sáng ngời, hắn thấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

“Đường Tô!”

Không xong, bị phát hiện, tên nhóc muốn nổi giận!

Từ trước tới nay, tính cách Nghiêm Cảnh Dương luôn lạnh lùng, ít khi tức giận. Nhưng từ khi ở bên cạnh Đường Tô, cũng không biết có phải do thân thể thu nhỏ hay không mà ngay cả tính cách cũng bị tính trẻ con ảnh hưởng, rất dễ bị Đường Tô chọc cho tức giận.

Giống như bây giờ, hắn phát hiện bản thân bị lừa, người phụ nữ Đường Tô này căn bản không hôn hắn!

Hai bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, khuôn mặt nhỏ bị tức giận đến đỏ bừng.

“Cô lừa tôi!”

Nghiêm Cảnh Dương mặc áo bò sữa, ngực nhỏ phập phồng không ngừng, hiển nhiên là thật tức giận.

Đường Tô xấu hổ, cô không nghĩ sẽ bị bắt gặp ngay tại chỗ, cô chỉ muốn dùng đầu ngón tay chạm vào hắn, không ngờ mới vừa chạm, tên nhóc liền mở to mắt ra.

“Cô quá đáng ghét.”

Nghiêm Cảnh Dương tức giận quát lớn tiếng. Một đôi mắt to đen bóng giận dữ trừng mắt nhìn Đường Tô, gương mặt nhỏ đầy thịt cũng có vẻ tức giận, hệt như một con bò sữa nhỏ đang giận dỗi.

“Thật xin lỗi.” Đường Tô sảng khoái nhận sai lầm.

Nghiêm Cảnh Dương nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”

“Hay là, bây giờ tôi hôn bù cho anh, được không?” Đường Tô nửa ngồi xổm hai chân đã có chút tê rần.

“Lần này tôi sẽ không nhắm mắt lại!” m thanh trẻ con của Nghiêm Cảnh Dương có chút hung dữ.

“Tùy anh.”

Vừa rồi cô cũng chỉ đùa với hắn mà thôi, không nghĩ tới bị bắt quả tang.

Đôi chân ngắn bé nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương tiến thêm một bước tới chỗ Đường Tô, cái đuôi bò sữa nhỏ phía sau lắc lư liên tục, mềm mại mà rũ trên mặt đất.

“Hôn!”

Cằm nhỏ hơi nâng lên, miệng hơi cong, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt.

Muốn cô hôn hắn như vậy à? Đường Tô không nhịn được cười, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của tên nhóc, cô hơi nghiêng về phía trước.

Đêm hè giống như còn sót lại sự oi bức của ban ngày, không khí xung quanh loãng vài phần, làm người ta không có lý do gì cũng cảm thấy bực bội, ngột ngạt vô cớ mà thở gấp.

Khuôn mặt trắng nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương nghiêm nghị, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đường Tô. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, hương thơm ngọt ngào của phụ nữ ập vào mặt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp ở trong mắt hắn dần dần phóng lớn, da thịt trắng nõn phảng phất mạ lên một tầng ánh sáng bóng loáng, vô cùng mềm mại.

Tay nhỏ rũ xuống ở hai sườn nắm chặt lại, đôi mắt Nghiêm Cảnh Dương bỗng dưng mở to hết cỡ.

Cảm xúc đầu ngón tay của cô khi chạm vào người hắn bây giờ và lúc nãy không giống nhau.

Cũng không biết môi của người con gái Đường Tô này được làm từ cái gì, thật mềm giống một miếng bông, còn mang theo mùi sữa dễ ngửi, hận không thể làm người ta liếʍ một cái.

Cả người Nghiêm Cảnh Dương ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, giống như lúc này thứ khiến hắn tê dại không phải là đôi môi mà là cả người hắn.

Đường Tô chỉ nhẹ nhàng chạm vào miệng tên nhóc một chút rồi rời đi. Cô chớp đôi mắt lấp lánh, vươn một ngón tay nhẹ nhàng búng cái trán trơn bóng của hắn: “Được rồi, hôn xong rồi, lần này tôi không lừa anh.”

Nghiêm Cảnh Dương bừng tỉnh, hắn mím môi, sau đó trừng mắt nhìn cô một cái, chân ngắn nhỏ chạy lên trên lầu, mà cái đuôi bò sữa phía sau hắn bị kéo, không ngừng lắc qua lắc lại.

Đường Tô đứng tại chỗ có chút ngơ ngác, tên nhóc làm sao vậy?

Mà Nghiêm Cảnh Dương chạy lên lầu nhón mũi chân mở cửa, sau đó vọt tới mép giường, bò lên. Hắn nằm ở trên giường lớn mềm mại, thở dốc.

Cũng không biết có phải vừa rồi chạy trốn quá nhanh hay không mà bây giờ tim đập dữ dội, tiếng “thịch thịch thịch” phát ra không ngừng.

Nghiêm Cảnh Dương duỗi tay cởi mũ nhỏ trên đỉnh đầu, lộ ra hai lỗ tai nhỏ đỏ đến mức giống như sắp chảy máu. Hắn xoa xoa lỗ tai, muốn giảm đi một chút độ nóng.

Yên tĩnh nằm ở trên giường, Nghiêm Cảnh Dương nhìn trần nhà màu trắng, hắn đang chờ đợi cơ thể thay đổi, bây giờ, hắn có thể khôi phục cơ thể ban đầu.

Quả nhiên, không bao lâu, cơ thể Nghiêm Cảnh Dương bắt đầu thay đổi.

Có một lần bởi vì hắn chủ động hôn Đường Tô, cơ thể mất hơn một giờ mới xảy ra biến hóa, hơn nữa gân cốt đau nhức. Mà lúc này là Đường Tô chủ động hôn hắn, khác biệt rõ ràng, mới hôn không bao lâu mà cơ thể hắn đã bắt đầu có biến hóa.

Nghĩ đến tình hình lần trước, Nghiêm Cảnh Dương nhanh chóng ngồi dậy. Sau đó hắn cởϊ qυầи áo trên người ra, hình như người con gái Đường Tô kia rất thích bộ quần áo bò sữa xấu xí này.

Cầm quần áo ném sang một bên, Nghiêm Cảnh Dương thoải mái nhìn đôi tay mình bắt đầu dần dần dài ra, trở nên to lớn khỏe mạnh, hai chân cũng chậm rãi biến dài. Lúc này, hắn hoàn toàn không có đau nhức xương khớp.

Quả nhiên, để người con gái Đường Tô kia hôn hắn vẫn có hiệu quả hơn!

Lần này khôi phục lại thân thể mất không tới năm phút. Thân thể cao lớn của Nghiêm Cảnh Dương dễ dàng xuống giường, hai chân dài đạp xuống đất, bắp thịt giữa hai đùi căng chặt, hắn đi vào toilet.

Trước gương, người đàn ông có ngũ quan cứng rắn lạnh lùng rõ ràng, đôi mắt sáng dưới chân mày đầy vẻ lạnh lùng. Nghiêm Cảnh Dương vừa lòng nhìn bộ dáng ban đầu của mình ở trong gương, cuối cùng cũng khôi phục trở lại.

Đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch lên, khóe miệng mang theo ý cười lạnh nhạt.

Sau khi khôi phục cơ thể ban đầu, Nghiêm Cảnh Dương chưa vội rời đi. Trước không nói bây giờ đã khuya, hơn nữa, dựa theo tình huống lần trước sau khi hắn khôi phục, ngày hôm sau lại biến về hình dạng tên nhóc, vì lợi ích của bản thân, hắn quyết định ở lại biệt thự đợi đến ngày mai, xem tình huống rồi quyết định.