Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 7

“Này….Vậy làm phiền thiếu phu nhân” nàng cũng chỉ cung kính không bằng tuân mệnh

~~~~~~~

“Tiểu thư! Người như thế nào còn có tâm tình vẽ tranh”

Thu Vũ vội vàng từ bên ngoài trở về, bước vào Tây sương phòng nơi các nàng đang ở tạm, tức thì nhìn thấy Tào Tử Vận đang chuyên chú vẽ, nhịn không được gọi nhỏ.

Đôi mi thanh tú chớp nhẹ khẽ thở dài “Phát sinh chuyện gì sao?”

“Lý Thải Phượng kia mấy ngày nay cả ngày đều đi quấn quít lấy nhị thiếu gia. Tiểu thư ngươi như thế nào còn có tâm tình tại đây vẽ tranh!”

Thu Vũ còn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao mấy ngày nay không thấy đôi chủ tớ kia đến đây gây phiền toái, không nghĩ tới Lý Thải Phượng như thế cao tay hơn tìm cách quấn quít suốt ngày bên cạnh Đông Phương Ngạo.

Vạn nhất Đông Phương Ngạo thích nàng ta, thì tiểu thư của mình phải làm sao bây giờ?

“Thu Vũ ngươi xem ta phác bức họa này có giống không?”

Không để ý tới lời nói của nàng, tay cầm lấy bức họa chưa khô mực đưa tới trước mặt nàng.

“Oa! Tiểu thư…Này…là em nha, tiểu thư người có thể tặng cho em bức họa này không?”

Thu Vũ hai mắt sáng ngời, gương mặt thanh tú khẽ mỉm cười, vui vẻ cầm lấy bức họa, cẩn thận nhìn bức họa chân dung chính mình.

Vẫn chỉ biết tiểu thư từ trước tới giờ chỉ họa phong cảnh sơn thủy, không nghĩ tới ngay cả họa chân dung cũng như vậy trông rất sống động.

“Vốn muốn đưa cho ngươi a!”

Tào Tử Vận hai tay chống cằm, nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Thu Vũ. Nàng hôm nay tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn vẽ, mà trước mứt ở bên người nàng quen thuộc nhất vẫn chính là Thu Vũ, cho nên liền vẽ theo tâm trí.

“Cảm ơn tiểu thư!”

Thu Vũ vui vẻ nhìn bức họa chính mình, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng đem bức họa đặt sang một bên, sốt ruột nói

“Tiểu thư người rốt cuộc có hay không nghe được những lời em vừa nói?”

Nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, thân hình mảnh khảnh đứng dậy đi thong thả đến gần cửa sổ, nhìn cây cối bên ngoài lay động theo gió, tiếng nói yêu kiều mềm mại có chút mờ mịt

“Thu Vũ ngươi tựa hồ đã quên mục đích chúng ta đến Đông Phương phủ. Hiện tại ta ở lại Đông Phương phủ chỉ vì chờ đợi chân tướng sự tình được làm sáng tỏ, đến lúc đó chúng ta đường đường chính chính tiêu sái ra khỏi Đông Phương phủ. Còn về phần chuyện tình của Lý cô nương và Đông Phương Ngạo, ta không có hứng thú quan tâm đến”

“Nhưng là, cho dù là như vậy, chúng ta không thể để nữ nhân ti tiện kia chiếm tiện nghi a. Em là sợ lâu ngày sinh tình, vạn nhất Đông Phương Ngạo thực thích nàng ta, bất kể nàng ta có là giả đi nữa, kia…”

Thu Vũ gấp đến độ không biết nên nói cái gì, tóm lại chính là không muốn Lý Thải Phượng chiếm tiện nghi là được.

“Kia cũng không tốt lắm sao? Dù sao cũng là chính Đông Phương Ngạo lựa chọn, cùng chúng ta không có quan hệ”

Ánh mắt nhìn xa xăm có chút lơ đãng, tiếng nói nghe không ra giờ phút này có phải đang nói thật lòng mình.

“Nhưng …tiểu thư, chẳng lẽ người cũng không thích nhị thiếu gia một chút ít nào sao?”

Thu Vũ hiểu được những khúc mắc trong lòng của tiểu thư, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn hi vọng tiểu thư có được hạnh phúc, mặc dù là ngắn ngủi cũng tốt.

“Ta chỉ biết chính mình không có tư cách để đi bàn luận chuyện tình cảm. Tội gì đâu? Làm cho người ta hiểu lầm mình nhiều chuyện, ta sẽ không đi làm”

Đáy mắt xẹt qua một chút ảm đạm,g iống như nàng là người như vậy, xác thực không có tư cách, nếu không nàng cũng sẽ không đến đây từ hôn, buông tha cho hôn sự này,mỗi người đi tìm nhân duyên riêng của mình.

“Tiểu thư…”

Hiểu được chính mình lại gợi lên chuyện tiểu thư không muốn nhắc đến, Thu Vũ âm thầm tự trách. Tiểu thư là người thiện lương như vậy, như thế nào…chỉ trách lão thiên gia không công bằng.

“Đừng nói chuyện này nữa, cất bức họa này đi, rồi giúp ta đi chung quanh một chút”

Tào Tử Vận cố nở ra một nụ cười, nhẹ cất bước, dẫn đầu rời khỏi phòng.

Thu Vũ âm thầm tự trách vội vàng đuổi theo sau, không dám nói gì nữa. Ai kêu nàng nhất thời nói sai, xem ra là tiểu thư chỉ miễn cưỡng cười vui. Từ giờ trở đi nàng lại càng không dám tùy tiện mở miệng.

Thanh Hồng viện

Đã có nghiêm cấm bất cứ kẻ nào cũng không được vào trong thư phòng quấy rầy. Đã nhiều ngày nay ở ngoài cửa xuất hiện hai thân ảnh đi lại, thỉnh thoảng cẩn thận nhìn xung quanh, không có can đảm gõ cửa, chỉ sợ làm cho người ở bên trong thư phòng tức giận.

“Tiểu thư chúng ta còn phải chờ bao lâu? Đợi một lát nữa canh gà đều đã nguội lạnh rồi”

Thúy Ngọc cẩn thận tay bưng khay trên có một bát canh gà. Là tiểu thư sáng sớm đã sai người đi nấu, bên trong còn cho thêm mấy vị thuốc bổ, là muốn để cho Đông Phương Ngạo bồi bổ cơ thể

“Đừng ầm ĩ, ngay cả người trong Đông Phương phủ cũng không dám vào lúc nhị thiếu gia đang ở tròng phòng mà vào quấy rầy, ngươi nói xem ta làm sao dám đi gõ cửa đây”

Đã nhiều ngày, nàng tìm cách tiếp cận Đông Phương Ngạo, da mặt dày áp chế đáy lòng sợ hãi. Không cần để ý đến mặt hắn luôn luôn lạnh lùng mà tìm cơ hội ở gần hắn, là hi vọng hắn thích nàng. Vô luận dùng loại phương pháp nào, nàng nhất định phải nhanh chóng có được tâm của hắn mới được.

“Nhưng là tiểu thư, tay em không chịu nổi nữa rồi”

Nàng đã bưng canh gà đến nửa canh giờ, lại không dám tùy tiện đặt xuống đất, làm hại hai tay nàng bây giờ đều run nhè nhẹ.

“Câm miệng! Không được cũng phải chịu đựng cho ta”

Lý Thải Phượng bị nàng làm phiền nhịn không được gầm nhẹ. Nếu chuyện tốt của nàng bị nha đầu này phá hư, nàng tuyệt đối không tha cho nàng ta.

Đúng lúc này hai cánh cửa của thư phòng mở ra, từ bên trong đi ra một thân ảnh.

“Hai người các ngươi ở tại đây ầm ĩ cái gì?”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, con ngươi đen lộ ra tức giận nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ đang đứng ở bậc cửa.

Mấy ngày nay là giữa tháng, các cửa hàng đều đưa sổ sách tới muốn hắn kiểm tra. Hắn luôn luôn thống hận nhất là phải xử lý loại sự tình này, đại ca lại cố tình đẩy chuyện này cho hắn, làm hại hắn cực khổ không lời nào tả xiết.

Mà hai người này như là thấy hắn chưa đủ phiền phức hay sao, mà đã nhiều ngày nay không biết sống chết xuất hiện ở thời điểm tâm tình hắn khó chịu nhất. Nếu các nàng còn không biết điều, đừng trách hắn áp chế hai người không được ra khỏi khách viện nửa bước.

“Nhị thiếu gia, ta sai người nấu riêng canh gà là muốn người bồi bổ cơ thể”

Lý Thải Phượng thấy hắn, vội vàng nở nụ cười tươi, thân mình chủ động đi về phía trước dựa vào hắn, còn chưa tới gần thân hình hắn, đã bị hắn từng bước mau tránh xa.

“Đa tạ hảo ý của ngươi, lòng ta xin ghi nhận”

Con ngươi đen đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, bị nàng làm phiền hắn đã không còn hứng thú xem sổ sách nữa

“Nhưng là…”

Lý Thải Phượng chưa từ bỏ ý định, vội vàng cầm bát canh gà đưa tới trước mặt hắn. Hắn ngừng cước bộ, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng

“Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi trước, về sau không cho phép ngươi bước vào Thanh Hồng viện này nửa bước, nếu không đừng trách ta không khách khí. Còn có đừng đi theo ta nữa, trừ phi các ngươi muốn lập tức rời khỏi Đông Phương phủ”

Đông Phương Ngạo cũng không thèm nhìn tới hai người, liếc mắt một cái, thân hình cao to trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ rẽ, chỉ lưu lại lời cảnh cáo của hắn vẫn còn phiêu tán vang lại.

“Tiểu thư làm sao bây giờ? Chúng ta có phải hay không đã quá vội vàng?”

Thúy Ngọc nhìn bộ dáng cắn răng không cam lòng của tiểu thư, sợ hãi nhỏ giọng hỏi.

Lý Thải Phượng trừng mắt liếc nàng một cái, Thúy Ngọc sợ tới mức cuống quít cúi đầu hai tay ôm chặt khay đựng bát canh gà, không dám ngẩng đầu lên.

“Còn sững sờ ở nơi đó làm cái gì? Còn không mau đi!”