“Vâng, vâng, vâng, thưa Thu Vũ của ta, ta biết sai lầm rồi, ngươi cùng đừng nói đi nói lại nữa.”
Tào Tử Vận buồn cười thở dài, tùy ý nàng cẩn thận mặc áo choàng lên người cho mình. Thu Vũ khoác kín áo choàng vào người chủ tử của mình, không cho một chút gió lạnh thổi vào trong cơ thể của nàng. Tiếng nói yêu kiều, nhẹ nhàng như gió mùa xuân, đối với vẻ mặt tức giận của nha hoàn nàng chỉ mỉm cười, mà không tỏ ra tức giận như thái độ của một chủ tử đối với nha hoàn.
Thu Vũ nhẹ xuy một tiếng, ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn. Tiểu thư nếu hiểu được phải chiếu cố bản thân mình như thế nào, thì nàng cũng không cần mỗi ngày phải vì chủ tử mà lo lắng, đề phòng. Đúng vậy, là mỗi ngày, từ ngày nàng được lão gia đưa vào phủ làm nha hoàn bên người của tiểu thư.
Tào Tử Vận trên mặt vẫn ôn nhu như trước chỉ mỉm cười, không để ý đến cái nhìn chằm chằm của nàng, đương nhiên lại càng không để ý cử chỉ của nàng đã đi qúa giới hạn của một nha hoàn. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, nàng chưa bao giờ đối đãi với Thu Vũ như một nha hoàn. Mà Thu Vũ tất nhiên là hiểu được điều đó, cảm kích nàng rất nhiều, lại đem nàng trở thành một phần trách nhiệm của mình. Môi phấn khẽ nhếch lên có một chút chua sót.
Mày liễu khẽ nhíu khi thoáng nhìn thấy một thân ảnh hoàng sam (váy vàng)đang hướng phía nàng đi tới, kinh ngạc nàng thấp giọng nói:
“Lý cô nương!”
Thu Vũ vừa thấy người đến lập tức hộ ở trước người tiểu thư nhà mình, giống như gà mẹ bảo vệ đàn con của mình. Trợn mắt hướng Lý Thải Phượng hừ nhẹ.
“Ngươi là kẻ trộm, đến đây làm gì? Chúng ta không chào đón ngươi”
“Ngươi chỉ là một nha hoàn chưa đến lượt ngươi nói”
Lý Thải phượng khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo ngẩng lên, hai mắt tà nghễ đánh giá người trước mắt. Dung nhan ôn nhu lịch sự, tao nhã, đôi mắt trong suốt, sóng mắt lưu chuyển, ẩn hiện toát ra một mị lực mê người, hơn nữa dáng người lại mảnh khảnh, làm cho người đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy phải cư xử ý nhị, có chừng mực.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Tào Tử Vận này xác thực diện mạo không tầm thường, đối với nàng mà nói thì đây tuyệt đối là một sự uy hϊếp.
“Thu Vũ không được vô lễ”
Tào Tử Vận không muốn gây xích mích, đem nàng kéo ra phía sau, khuôn mặt lộ ra ý cười lịch sự tao nhã, khách khí nói:
“Lý cô nương không biết người đến nơi này tìm ta là có chuyện gì?”
“Chúng ta đến là muốn nói các ngươi thức thời một chút, nhanh hướng nhị thiếu gia thừa nhận chính mình là giả mạo, sau đó rời khỏi Đông Phương phủ”
Thúy Ngọc tiến lên thay tiểu thư nhà mình nói chuyện. Nhìn tư thái cả vυ' lấp miệng em, Thu Vũ nhất thời nổi giận, phẫn nộ đứng bảo hộ trước người của Tào Tử Vận, không cam lòng yếu thế.
“Nực cười! Những lời này nên để chúng ta nói mới phải. Chủ tớ hai người các ngươi đều là kẻ trộm, đầu tiên là trộm vòng ngọc của tiểu thư nhà ta, lại còn không biết muối mặt dám giả mạo thân phận của tiểu thư. Ta sống đến bây giờ còn chưa gặp qua loại người vô sỉ, ti bỉ như thế. Hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.”
“Ngươi, tiện tì này, dám ở đây nói năng xằng bậy, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi !”
Lý Thải Phượng tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ tay muốn tát Thu Vũ một cái.
“Chậm đã !”
Tào Tử Vận vội vàng kéo Thu Vũ ra phía sau. Đồng thời thông minh lùi ra phía sau từng bước. Nàng tuy rằng muốn hướng đến chủ trương dĩ hòa vi quý, không muốn cùng người khác khắc khẩu. Nhưng nàng sẽ không tha cho người nào có ý định khi dễ người thân bên cạnh mình.
“Lý cô nương, dù thế nào ngươi cũng không nên động thủ đánh người. Chuyện này thiệt giả thế nào, ta nghĩ trong thâm tâm chúng ta đều đã biết. Hết thảy mọi việc đều để cho Đông Phương Ngạo định đoạt đi”
“Ngươi__”
Lý Thải Phượng trừng mắt hung hăng nhìn Thu Vũ phía sau nàng, không cam lòng liền như vậy mà buông tha Thu Vũ. Đang định phát tác khí, thì phía sau truyền đến một âm thanh ho nhẹ
“Khụ, khụ”
Khương Bá ở một bên xem có được một chút, mắt nhìn thấy tình huống không đúng, nhanh miệng lên tiếng, miễn đi một cuộc phân tranh sẽ xảy ra.
“Hai vị cô nương, nhị thiếu gia cho mời hai người đến thính thiên phòng dùng cơm trưa”
“Làm phiền Khương tổng quản”
Lý Thải Phượng nhanh chóng thay bằng bộ mặt tươi cười, khách khí nói, thật khác xa với bộ dáng khóc lóc om xòm vừa rồi.
Khương Bá chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, lập tức xoay người ý bảo hai người đi theo hắn.
“Tiểu thư…”
Thu Vũ lo lắng giữ chặt tay Tào tử Vận, lo lắng nếu không có nàng ở bên chỉ sợ tiểu thư một mình đối mặt với Lý Thải Phượng sẽ bị chịu nhiều thiệt thòi.
“Đừng lo lắng, chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà”
Tào Tử Vận ánh mắt trong suốt, cười yếu ớt trấn an nàng, mắt nhìn thấy Khương Bá đang đứng một bên đợi, vội vàng đuổi theo.
Khương Bá dẫn dắt hai người đi qua một hòn núi giả, đến sân sau có một nhà thủy tạ đẹp vô cùng, nước chảy róc rách. Làm cho Tào Tử Vận đối với Đông Phương phủ được mở mang đầu óc, chỉ cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng :thật không hổ danh là thủ phủ lớn nhất trong thành Lạc Dương.
Nàng một bên đánh giá Đông Phương phủ, một bên âm thầm ghi nhớ đường đi, dù sao trong khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi Đông Phương phủ, ghi nhớ đường đi nối tắt, cũng có lợi cho việc đi lại của nàng ở Đông Phương phủ này.
“Khương tổng quản, nghe nói nhị thiếu gia còn có ba vị huynh đệ khác, như thế nào ta cũng chưa từng nhìn thấy họ? Dù sao về sau mọi người đều là người một nhà, ta nên cùng họ chào hỏi nhận thức nhau mới tốt”
Lý Thải Phượng lên tiếng hỏi.
“Trong Đông Phương phủ này trừ bỏ vợ chồng đại thiếu gia ở bên ngoài, hai vị thiếu gia khác cũng không có ở trong phủ”
Khương Bá đi đằng trước, không khỏi hơi nhíu mày khi thấy nàng tự cho mình là người của nhà Đông Phương. Trong thâm tâm cảm thấy phản cảm, nhưng vẫn dừng cước bộ, khách khí trả lời.
“Nghe nói Đông Phương phủ ở trong thành Lạc Dương, ở thành phía Tây và cùng thành phía Đông có hai tửu lâu lớn lừng danh phải không ?”
Lý Thải Phượng thấy hắn dừng cước bộ, nhịn không được lại hỏi. Nàng mới khi tới thành Lạc Dương, đã từng ở trong “Long Phượng Lâu” ở thành phía Đông. Lúc ấy ở bên trong đã không còn chỗ ngồi, thậm chí ở đó còn náo nhiệt như ở trên phố làm nàng kinh hãi không thôi. Hỏi qua mới biết tửu lâu đó thuộc Đông Phương phủ, hơn nữa ở thành phía Tây cũng có một gian tửu lâu như thế, cũng rầm rộ không kém thành phía Đông.
“Đúng vậy”
Khương Bá nhìn chăm chú vào gương mặt đang vui vẻ kia, mâu quang xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, không muốn nói thêm nữa ,một lần nữa cước bộ dẫn đường tiếp. hắn cảm thấy ấn tượng với Lý Thải Phượng có thể nói đã bị rơi xuống vực sâu.
“Hai vị cô nương thính thiên phòng ngay tại đằng trước, nhị thiếu gia đang ở phía trong chờ hai người”
Khương Bá đứng cách cửa Thính thiên phòng vài bước, ý bảo hai người tự đi vào. Vừa nói xong quay ngược lại hướng vừa nãy rời đi.
Lý Thải Phượng khẩn cấp dẫn đầu bước vào trong đại sảnh. Vừa bước vào trong liếc mắt một cái tức thì đã nhìn thấy gương mặt tuấn dật của Đông Phương Ngạo, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức nở một nụ cười sáng lạn, không chờ nha hoàn ở một bên tiếp đón, tự nhiên đến ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
Đi theo phía sau là Tào Tử Vận, chọn ngồi ở chỗ hơi xa vị trí của hai người.
Con ngươi đen đạm mạc quét nhìn hai người, liếc mắt ra phía sau một cái, ý bảo nha hoàn bên cạnh dọn đồ ăn ra. Nha hoàn vội vàng mang thức ăn bầy biện ra bàn.
Lý Thải Phượng nhiều lần nhìn lén nam nhân tuấn dật bên cạnh, cuối cùng nhịn không được mở miệng:
“Nhị thiếu gia, ta mới đến Lạc Dương thành này, người là chủ phủ biết đường đi lối lại, nên mang ta đi chung quanh một chút?”
Vừa nói vừa dùng thân thể mềm mại cố ý, vô tình hướng vào thân hình của hắn.