“Ta…… Ta không thể thấy chết mà không cứu được.”
Phấn môi khẽ run, trừng mâu rưng rưng, mày nhíu lại , không nghĩ muốn làm cho hắn thấy nước mắt trong đáy mắt của nàng, tay mềm mại nắm lấy vạt áo, cực lực kiềm chế sự đau lòng của chính mình. Hắn hờ hững, làm nàng vô lý do sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống , thân thể mềm mại mảnh khảnh khẽ run, cho dù nhìn không tới biểu tình giờ phút này của nàng, nhưng vẫn biết được đáy lòng nàng đang chịu khổ sở, một chút đau lòng xẹt qua ngực hắn .
Nhưng cứ nghĩ đến lúc khi hắn phát hiện ra nàng ra phủ , đáy lòng hiện lên sự sợ hãi lo lắng, một cỗ tức giận lại lại một lần nữa dấy lên.
“Cho nên, vì cứu người, ngươi không cần thân thể của chính mình hay không có thể thừa nhận, cũng không lo lắng đến ta sẽ vì ngươi lo lắng ?”
“Không phải……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của Tào Tử Vận trở nên trắng bệch, lắc mạnh đầu, kích động phủ nhận, đáy lòng sự sợ hãi dần dần càng thêm sâu sắc.
“Không cần nói nữa. Ngươi về phòng trước đi, ta muốn một mình yên lặng một chút.”
Đông Phương Ngạo phút chốc xoay lưng về phía nàng, liếc mắt nhìn nàng một cái,làm như không muốn nhìn thấy nàng nữa, hai tay nắm chặt lại , không nghĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng ; Hắn tuyệt không thể mềm lòng, nếu không theo như tính tình của nàng , sẽ không biết còn có thể không biết lượng sức đến khi nào.
Nghe vậy, Tào Tử Vận thân thể mềm mại loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dọa người, từng mâu rưng rưng dừng ở bóng dáng cứng ngắc của hắn , gót chân xoay tròn, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi thư phòng. Ở toàn thân rời đi đồng thời một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống .
Nghe được phía sau cước bộ hốt hoảng rời đi , Đông Phương Ngạo đột nhiên quay đầu, lại chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh làn váy hồng tung bay ở chỗ rẽ
Phanh!
Bỗng dưng, trong thư phòng phát ra một trận tiếng nổ, Đông Phương Ngạo tuấn nhan âm trầm, cả người tức giận vô cớ làm cho người ta sợ hãi, một quyền đánh gẫy chiếc ghế hắc đàn, con ngươi đen thâm trầm phức tạp, nhìn thẳng chăm chú ở chỗ rẽ chỗ, giống như vẫn có thể thấy thân ảnh đau thương của nàng lúc rời đi .
Sau khi rời đi thư phòng, Tào Tử Vận một đường hoảng hốt đi trở về tẩm phòng của chính mình . Nước mắt cố nén khi ở trong tẩm phòng của Đông Phương Ngạo , rốt cục nhịn không được mới rơi xuống.
Thu Vũ sớm đã chờ lâu ở trong phòng của Tào Tử Vận , khi nghe thấy tiếng bước chân , liền mở ngay cửa phòng ra, không nghĩ tới đã thấy tiểu thư nhà mình đang đứng ở cửa, bộ dáng thương tâm khóc nức nở .
“Tiểu thư phát sinh chuyện gì ? Người như thế nào khóc?”
Thu Vũ kinh hô, luống cuống tay chân đem nàng đỡ vào trong phòng, làm cho nàng ngồi xuống ghế.
Đừng nhìn bề ngoài nhu nhược của tiểu thư, kỳ thật nàng là một người thực kiên cường. Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy số lần nàng khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay; Liền ngay cả khi biết chính mình sống không lâu, cũng chưa bao giờ thấy nàng khóc, mà hiện tại nàng lại khóc như vậy thương tâm, rốt cuộc nàng cùng Đông Phương Ngạo nói chuyện gì lại làm nàng khổ sở như vậy ?
“Thu Vũ, là ta đã sai sao? Từng ấy năm tới nay, bởi vì ta không thể thấy chết mà không cứu, cho nên mới luôn mệt mỏi vì người mà quan tâm lo lắng .”
Lau đi nước mắt trên mặt, Tào Tử Vận hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã có chút tái nhợt; Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, nhiều năm qua như vậy cha mẹ cùng Thu Vũ đối với nàng lo lắng không thôi
“Không có! Tiểu thư người cũng không có làm sai. Tuy rằng chúng ta lo lắng cho người, nhưng chúng ta đồng thời cũng cảm thấy vinh dự vì người, bởi vì tiểu thư là người thiện lương. Rốt cuộc người cùng nhị thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?”
Thu Vũ lòng nóng như lửa đốt hỏi, bị bộ dáng cùng vấn đề của nàng làm cho sợ hãi, sốt ruột ở bên cạnh nàng đi đi lại lại
“Hắn chính là đối với ta thực thất vọng thôi. Như vậy cũng tốt, chúng ta nguyên bản sẽ không có kết quả.”
Nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng của hắn , cùng lời phê phán nàng, ngực liền một trận co rút đau đớn.
“Tiểu thư, người trăm ngàn không thể nói như vậy a!” Thu Vũ sợ tới mức sắc mặt trắng xanh.“Nếu tiểu thư không thể cùng nhị thiếu gia thành thân, như vậy tỷ liền sống không được.”
Nàng nhớ tới bà cốt trong lời nói đã công đạo , tiểu thư nhất định phải trở thành người của Đông Phương phủ , như vậy mới có thể dựa vào phúc ấm của Đông Phương phủ, có cơ hội tục mệnh (*) sống sót.
(*tục mệnh:tiếp tục vận mệnh)
“Chuyện này không cần nhắc lại. Sinh tử có mệnh, ta không cần có thể hay không sống sót, dù sao mục đích lúc trước chúng ta tiến đến cũng là vì từ hôn mà đến, hiện tại chẳng qua là làm cho hết thảy mọi việc trở về điểm khởi đầu mà thôi.”
Coi như hai người vô duyên đi. Chính là, vì sao khi nàng dần dần thích hắn , hắn lại buông tha cho nàng! Nàng thà rằng bọn họ hai người chưa bao giờ bắt đầu , như vậy ít nhất khi nàng rời đi, một lòng vẫn là đầy đủ. (ý là lòng không bị tổn thương,vướng mắc gì *hức hức* xúc động ~ing)
“Không được, tiểu thư! Người trăm ngàn đừng nhất thời hành động theo cảm tình, em tin tưởng nhị thiếu gia nhất định là nhất thời tức giận mới nói thế, em xem ra hắn là thích tiểu thư, chờ nhị thiếu gia hết giận, tiểu thư lại cùng hắn hảo hảo nói chuyện, hắn một hồi sẽ tha thứ cho tiểu thư.”
Thật vất vả mới biết được phương pháp làm cho tiểu thư tục mệnh , mà phương pháp này lại là tiểu thư cùng người trong lòng thành thân, nói cái gì nàng cũng không đồng ý lúc này rời đi; Huống hồ nàng mới không tin Đông Phương Ngạo sẽ bỏ được, buông tha cho tiểu thư.
“Phải không?”
Nàng hoài nghi nhìn vẻ mặt khẳng định của Thu Vũ gật đầu như giã tỏi, bình tĩnh nghĩ lại, lúc ấy nàng cũng không có cơ hội hảo hảo giải thích, nếu chờ lúc hai người đều bình tĩnh, có lẽ hết thảy đều không tuyệt vọng như thế.
Mạnh, một cỗ đau nhức gắt gao nhói ở trong ngực nàng, làm nàng đau thật sự không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, còn không kịp mở miệng nói chuyện, trước mắt một chút hắc ám hướng nàng lao thẳng tới mà đến, ở trước lúc mất đi ý thức, mơ hồ nghe được tiếng kêu khóc của Thu Vũ .
“Tiểu thư!”
Chương 9
“…… Về việc chữa bệnh từ thiện lần này cần phải dùng một lượng lớn dược liệu, trong y quán cũng cần phải nhập thêm hàng, khả năng không đủ trợ giúp lần chữa bệnh từ thiện lần này. Ta đã phái người đi Minh Nguyệt sơn trang, lấy danh nghĩa của tam thiếu gia hướng trang chủ giúp đỡ, đại khái mấy ngày nay dược liệu sẽ đến đây.”Khương Bá mắt dò xét thân hình to cao của Đông Phương Ngạo đang ngồi sau thư án ,trên khuôn mặt tuấn tú là sự âm trầm. Tầm mắt liếc qua bốn phía đều là mảnh vụn của những chiếc ghế ,cùng với mảnh vỡ của bình hoa, xem ra bên trong thư phòng trừ bỏ chiếc ghế hắc đàn mà nhị thiếu gia đang ngồi, còn lại tất cả ghế dựa đều bị hắn phá nát. Trên gương mặt béo tròn toát ra nụ cười khổ, nếu sớm biết rằng nơi này xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ không chọn thời khắc này mà tiến vào thư phòng tìm nhị thiếu gia.
“Ta đã biết. Không có việc gì nữa, ngươi trước lui xuống đi. Sau khi đi ra phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đến thư phòng làm phiền ta.”
Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú đen tối khó dò, mười ngón thon dài chắp lại để trên mặt bàn, cả người tản mát ra một cỗ hơi thở lạnh lẽo, người thông minh tuyệt đối không dám lúc này trêu chọc hắn, hơn nữa Khương Bá lại là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ .
“Dạ, ta đã biết.”
Khương Bá thân mình mập mạp lui lại mấy bước, động tác nhanh chóng cuống quít rời đi, còn không quên cẩn thận đóng cửa thư phòng lại . Sau khi đi cách thư phòng một đoạn ngắn khoảng cách, thế này mới dám thở ra một ngụm khí dài , bàn tay nhẹ vỗ về ngực, bình phục hơi thở.