Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 25

“Ngươi thật sự là một cô nương thiện lương trí tuệ, có lẽ ông trời cũng không muốn cho ngươi sớm như vậy chết đi.”

Trên nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của bà cốt toát ra một chút ý cười ôn hòa, bà cuối cùng là có thể hồi báo nhân tình cứu Đậu Đậu của nàng .

“Bà cốt, người rốt cuộc có phương pháp gì ? Có thể hay không thỉnh lão nhân gia ngài nhanh nói a!”

Thu Vũ chịu không nổi lời nói mang đầy huyền cơ của bà cốt, vì sao không nói rõ ràng một chút, nói thẳng không phải tốt hơn sao.

“Ngươi nha đầu này, thật đúng là gấp gáp nha, thực nên học một chút tính cách trầm tĩnh của tiểu thư nhà ngươi a.”

Bà cốt lắc đầu giễu cợt nàng, cũng không tính lại thừa nước đυ.c thả câu, một đôi mắt già nua tinh nhuệ nhìn thẳng vào Tào Tử Vận.

“Cô nương, ngươi nên nghe qua một câu nói‘Tích thiện nhà, tất có dư ấm’……”

(*‘Tích thiện nhà, tất có dư ấm:ở trong nhà làm nhiều việc thiện, tất sẽ có cuộc sống hạnh phúc)

“Bà cốt, ta họ Tào tên Tử Vận, lão nhân gia ngài trực tiếp gọi ta là Tử Vận thì tốt rồi.”

Tào Tử Vận cắt ngang lời của bà cốt, trên gương mặt ôn nhu nở rộ ra một ý cười nhẹ, nàng thật sự nghe không quen lão nhân gia vẫn gọi nàng là cô nương.

“Tiểu thư……” Một bên lại truyền đến tiếng khóc thét bất đắc dĩ của Thu Vũ

“Người cũng đừng chen ngang lời nói của bà cốt, chính người không vội nhưng đối với em đều nhanh vội muốn chết!”

Thật sự là hoàng đế không vội, cấp thái giám đã vội cuống cả lên, nàng sớm hay muộn có một ngày sẽ bị tiểu thư làm cho tức chết.

Bà cốt xem phản ứng của đôi chủ tớ này, làm cho bà cảm thấy buồn cười không thôi, xem ra bà nên nói nhanh một chút cho tiểu cô nương không có tính nhẫn nại nghe.

“Đông Phương phủ đa số từ trước tới nay kế thừa tổ huấn (*)hành tích thiện trợ nhân (*), tích lũy phúc trạch(*) thập phần thâm hậu, có thể nói là thế gia làm việc thiện ……”

(*tổ huấn: gia quy của tổ tiên để lại.

*hành tích thiện trợ nhân: làm việc thiện cứu trợ,giúp đỡ người.

* phúc trạch: phúc đức của một nhà)

Nói đến một nửa, bà cốt nhịn không được lại ho nhẹ một tiếng, Tào Tử Vận vội vàng rót chén nước đưa cho bà, bà cốt nhìn trừng mâu quan tâm của nàng , mỉm cười vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Còn có, Tử Vận, ngươi không để ý an nguy của bản thân , dựa vào thiện tâm mà tiết lộ thiên cơ cứu rất nhiều người; Tuy rằng là tiết lộ thiên cơ, nhưng là bởi vì ngươi trời sanh tính thiện lương, không thể thấy chết mà không cứu được, vì thế hiện nay muốn cứu ngươi chỉ có một phương pháp. Thì phải là ký được vạn tên trên vạn ngôn thư. Những người được Đông Phương phủ giúp khó có thể đếm hết, chỉ cần bọn họ mỗi người ký tên của bọn họ lên trên ngôn thư đó, cùng khẩn cầu ông trời cứu ngươi một mạng, ở thời điểm thời cơ thuận lợi, đem ngôn thư đó đốt cháy, để cho tiên đế trên trời nghe được, có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.”

Cần có vạn người ký tên trên vạn ngôn thư, có lẽ có thể cảm động trời xanh, tiện đà làm cho nàng tục mệnh (*), phương pháp duy nhất này trước mắt cũng là tốt nhất

(*tục mệnh: tiếp tục cuộc sống)

“Bà cốt, người xác định làm như vậy thật sự có thể cứu được tiểu thư?”

Thu Vũ cẩn thận nghe xong lời nói của bà cốt, vẫn là lo lắng. Vạn nhất phương pháp này thất bại thì sao? Kia tiểu thư không phải không được cứu!?

“Làm như vậy đương nhiên còn chưa đủ. Nha đầu, ngươi giúp ta vào phòng một chuyến, ta có việc muốn phân phó cho ngươi.”

Bà cốt đem cánh tay khô gầy giao cho Thu Vũ, làm cho nàng giúp đỡ bà thong thả đi bước một đi vào trong phòng.

“Tiểu thư, người nhưng đừng chạy lung tung, em lập tức liền đi ra.”

Thu Vũ một bên giúp đỡ lão nhân gia, vẫn lo lắng quay đầu công đạo.

“Được rồi, ngươi nha đầu kia thật đúng là dài dòng, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải tiểu hài tử,sẽ không chạy loạn đâu”

Tào Tử Vận còn chưa mở miệng, bà cốt nhưng thật ra đã đem lòng của nàng nói hết ra, làm nàng cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng .

Thu Vũ giúp đỡ bà cốt đi vào trong phòng nhỏ hẹp, cẩn thận giúp nàng ngồi xuống ở trên giường, đang muốn buông hai tay ra, lại bị bà cốt gắt gao bắt được.

“Nha đầu, ta hiện tại sẽ nói cho ngươi một vài điều, ngươi phải một chữ nhớ kỹ; tiểu thư nhà các ngươi có thể sống hay không đều tùy thuộc vào ngươi”

“Ta biết, ta một chữ cũng không dám quên.”

Vẻ mặt nghiêm túc của bà cốt làm cho Thu Vũ cũng khẩn trương theo, gấp đến độ ra tiếng cam đoan.

“Lúc ta xem chỉ tay cho Tử Vận, đã nhìn thấy nàng không sống đến quá một tháng nữa ….”

“Cái gì!”

Thu Vũ nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng trắng xanh, một bộ dáng lung lay sắp đổ .

“Ngươi tỉnh lại một chút cho ta, nghe ta nói tiếp!”

Bà cốt chịu không nổi quát khẽ, nha đầu kia thật đúng là không bằng tiểu thư trầm ổn nhà nàng , thật sự là vô dụng.(NN:khổ thân Thu Vũ, ai nghe thấy thế mà chả run rẩy hả bà )

“Sau khi trở về, ngươi phải lập tức nói cho Đông Phương Ngạo, muốn hắn bắt tay vào chuyện chuẩn bị làm vạn ngôn thư, để cho vạn người ký tên lên đó, chuyện này nhất định phải mau chóng xử lý tốt mới được; Còn có, ngươi phải chặt chẽ chú ý tình huống trạng thái thân thể của tiểu thư nhà ngươi , nếu là phát hiện nàng có hiện tượng hộc máu , phải lập tức muốn nàng cùng Đông Phương Ngạo thành thân, ở hôm hai người thành thân , đem ngày sinh tháng đẻ của Tử Vận viết lên trên một cánh sớ ,đặt ở trên bàn thờ từ đường của Đông Phương phủ , dâng hương tế tổ, cầu lịch đại tổ tiên phù hộ, hơn nữa hôm đó cửa từ đường phải rộng mở, không thể đóng cửa. Trăm ngàn nhớ kỹ, khi ở canh hai (*), lập tức ở giữa tân phòng của hai người đốt cháy vạn ngôn thư, mọi người của Đông Phương phủ ở giữa tân phòng dâng hương cầu nguyện; Nếu là muốn biết quỷ có đến hay không, thì ở trong tân phòng rắc toàn gạo trắng; Nếu đến canh năm (*), Tử Vận chưa bị quỷ mang đi , vậy tỏ vẻ tiểu thư nhà ngươi có thể sống sót.” (NN:khϊếp nghe đến đoạn này sợ dựng tóc gáy,đoạn sau chắc ta chết ngất mất *khóc ròng*)

(*canh hai: từ 1-3 giờ sáng

*Canh năm:7-9 giờ sáng)

Bà cốt một hơi nói xong, nhịn không được lại khụ lên. Thật vất vả sau khi khụ xong , liếc mắt nhìn thấy Thu Vũ quá mức kinh hãi đứng sững sờ ở đương trường, lắc đầu thở dài.

“Nha đầu a, những lời ta vừa nói, ngươi rốt cuộc có hay không nhớ được a.”

“Có, có, có!”

Thu Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vì quá mức kinh hách mà trắng bệch, rồi đột nhiên nàng hướng bà cốt quỳ xuống, rưng rưng cảm kích nói:

“Bà cốt, cám ơn lão nhân gia ngài, ngươi thật sự là quý nhân của tiểu thư , nếu không có ngài, tiểu thư nhất định không sống được!”

“Mau đứng lên nha! Nha đầu.”

Bà cốt vội vàng đem nàng giúp đỡ đứng lên. Nha đầu kia thật đúng là trung thành vì chủ, hướng nàng nở ra một nụ cười tươi

“Kỳ thật quý nhân chân chính của tiểu thư nhà ngươi hẳn là chính nàng. Nếu hôm nay nàng vì sự an nguy của bản thân, mà trơ mắt thấy chết mà không cứu. Có lẽ nếu từ trước đến giờ nàng không tiết lộ thiên cơ, nhưng coi mệnh của nàng, nàng nhiều lắm có thể sống đến ba mươi tuổi, bởi vì nàng từ nhỏ liền nhất định là người đoản mệnh ; Nhưng nàng lại lựa chọn tiết lộ thiên cơ, không lo lắng sự thống khổ gia tăng ở trên người, tuy rằng là ngắn lại sống lâu, nhưng cũng xoay chuyển vận mệnh của chính mình ; Sau khi nàng mỗi một lần cứu người , người khác đối với nàng cảm tạ, đều là đối với thân mình của nàng tăng thêm một thiện duyên, bằng không nàng cũng sẽ không có cơ hội gặp được ta, cho nên cái này gọi là làm thiện có thiện báo, không phải không báo, chính là thời cơ chưa tới nha.”

“Ta đã hiểu. Vô luận như thế nào, vẫn là thực cảm tạ bà cốt ngài.”

Thu Vũ trở nên hiểu được, đáy lòng càng thêm bội phục tiểu thư vô tư trí tuệ, càng lấy tiểu thư nhà mình làm gương.