Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 19

“Này…… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Lạc Băng Nhi không đành lòng nhìn người bị trọng thương trên giường. Rốt cuộc là ai nhưng lại nhẫn tâm muốn gϊếŧ hại một nữ tử mảnh mai như vậy ?

“Ta so với các ngươi càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đông Phương Ngạo sắc mặt cũng không khá hơn so với người nằm trên giường. Nếu không phải hắn đêm hôm qua tâm thần không hiểu vì sao lại không yên, không thể an tâm đi ngủ, cũng sẽ không ở khi trời còn chưa sáng liền đi đến khách viện Tây sương phòng, mới có thể phát hiện chủ tớ các nàng đã sớm rời đi.

Hắn một đường truy tìm, trùng hợp ở ngoài phía tây giao với rừng trúc nghe được tiếng kêu cứu của Thu Vũ, cũng mới có thể ở một khắc tối nguy tới kịp cứu nàng.

Đáng tiếc hắn vẫn không đủ mau, nếu không nàng sẽ không bị chịu trọng thương như vậy

Nàng còn sống không?

Hắn trong mắt không thấy được thân ảnh bận rộn của lão đại phu đang ở cạnh giường, trong con ngươi đen chỉ nhìn thấy ngực nàng không có một tia hơi thở phập phồng, một cỗ sợ hãi trước nay chưa có chính hung hăng xé rách hắn. (NN:em khóc, em xúc động quá, càng về sau càng xúc động *hức hức* )

“Mọi người không cần lo lắng, Tào cô nương này thật đúng là mệnh lớn, khối ngọc bội này trên cổ nàng , làm cho mũi kiếm mất đi chính xác, chỉ kém nửa tấc, nếu không cho dù là thần phật hạ phàm cũng cứu không được nàng; nhưng Tào cô nương mất máu quá nhiều, cũng may đúng lúc nhị thiếu gia điểm huyệt, mới có thể bảo trụ mạng này của nàng.”

Lão đại phu xem xét thật kỹ miệng vết thương , xác định vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng của nàng , thế này mới nhẹ nhàng thở ra; Đối mặt với Đông Phương Ngạo chờ đợi phía sau, vội vàng đem ngọc bội đã bị vỡ giao cho hắn.

“Cám ơn ngươi, Trần lão.” Đông Phương Ngạo tự đáy lòng cảm tạ, trong tay nắm chặt hai nửa ngọc bội bát quái

(bát quái này là cái hình này lè bà con ).

“Nhị thiếu gia khách khí, đây là việc mà ta phải làm. Tào cô nương tuy rằng mạng vẫn giữ được, nhưng nàng mất máu quá nhiều, khả năng sẽ hôn mê trong vài ngày, hơn nữa miệng vết thương của nàng khá sâu, nên cẩn thận chăm sóc mới tốt, miễn cho bị nhiễm trùng; Ta đi về trước chuẩn bị dược liệu lập tức sai người đưa tới.”

Lão đại phu lại cẩn thận công đạo vài câu, thế này mới rời đi, chạy về y quán chuẩn bị thỏa đáng dược liệu cần dùng.

Lão đại phu vừa đi, một nha hoàn lập tức đang cầm xiêm y đi đến. Khi nhìn thấy người trên giường, mặt không có chút máu, cả người lại nhiễm đầy huyết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ hãi thấp giọng nói:

“Nhị thiếu gia, ta là đến giúp Tào cô nương thay quần áo .”

“Hai nam nhân các ngươi trước rời đi, người này liền giao cho ta.”

Lạc Băng Nhi đem hai người đẩy đi ra ngoài, tiếp nhận quần áo sạch sẽ trên tay nha hoàn , đau lòng nhìn người cả người nhiễm huyết, ý bảo nha hoàn cùng nhau hỗ trợ.

Đông Phương Ngạo thật sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lịch sự tao nhã tái nhợt hồi lâu, khi rời đi con ngươi đen xẹt qua một chút lãnh liệt.

Mặc kệ là ai, dám đυ.ng người của hắn, Đông Phương Ngạo hắn thề báo thù này

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Đem nói ra rõ ràng. Sau khi các ngươi đào tẩu, đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tử Vận lại bị trọng thương?”

Trong thư phòng, Đông Phương Ngạo nghiêm khắc ép hỏi Thu Vũ đang quỳ trên mặt đất .

“Lão Nhị, ngươi làm cho nàng sợ hãi.”

Đông Phương Lăng ngồi ở một bên nhíu mày nhắc nhở, Thu vũ thân hình nhỏ nhắn sớm bị hắn dọa sợ tới mức cả người run run .

“Đúng vậy, tuy rằng mọi người đều vội vã muốn biết, nhưng vậy không tất yếu như vậy dọa nàng sợ hãi.”

Lạc Băng Nhi trừng mắt nhìn Đông Phương Ngạo liếc mắt một cái, đem Thu Vũ nước mắt tứ tung đang quỳ trên mặt đất nâng dậy

Thu Vũ sợ tới mức ngay cả mặt cũng không dám nâng, nước mắt căn bản rơi không ngừng. Một hồi đến Đông Phương phủ, biết được tiểu thư đã được cứu sống, còn chưa kịp đi nhìn nàng, lập tức bị đưa tới thư phòng này hỏi tội .

“Ta…… Sau khi chúng ta rời đi, tính thừa dịp trước hừng đông rời đi Lạc Dương thành, thật vất vả mới ra khỏi thành, khi đến chỗ phía tây giao nhau với rừng trúc, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một hắc y nhân, nói là muốn mạng của tiểu thư, tiểu thư không muốn liên lụy tới ta, liền đem ta đẩy sang một bên, ta nhất thời không có phòng bị, cứ như vậy té ngã trên đất, đập đầu vào tảng đá to ngất đi. Chờ khi ta tỉnh lại, tiểu thư liền……”

Thu Vũ khóc thút thít nghẹn ngào nói chuyện xảy ra. Cứ nghĩ đến tiểu thư vì không muốn liên lụy nàng, mà làm cho chính mình suýt nữa chết, nàng liền không thể tha thứ cho bản thân

Đông Phương Ngạo nhìn hai nửa ngọc bội trong tay, con ngươi đen hiện lên một chút lãnh lệ. Lần này tính ra nàng mệnh lớn, có khối ngọc bội này thay nàng cản một kiếp, tên sát thủ kia nếu là biết Tử Vận cũng chưa chết, nhất định sẽ quay lại.

“Nhị thiếu gia, tiểu thư nhà ta có phải hay không thật sự không có nguy hiểm đến tính mạng ?”

Trước khi chính mắt chưa nhìn thấy tiểu thư bình an, nàng nói cái gì đều không thể chân chính yên tâm.

“Đúng vậy. Là khối ngọc bội bát quái này đã cứu nàng, là nó làm mũi kiếm mất đi chính xác, mới có thể kém nửa tấc không đâm trúng trái tim, bảo vệ nàng một mạng.” Nếu không nàng lại có thể nào tránh được một kiếp ở trong tay sát thủ .

“Ngọc bội?” Thu Vũ thấy ngọc bội vỡ thành hai nửa kia, kinh hô ra tiếng:

“Vương đạo nhân kia thật đúng là lợi hại! Khối ngọc bội này là khi tiểu thư 16 tuổi, trước khi vương đạo nhân rời đi lưu lại. Hắn nói tương lai khối ngọc bội bát quái này có thể giúp tiểu thư tránh được một kiếp, trăm ngàn không thể rời khỏi người, không nghĩ tới hiện tại thật sự ứng nghiệm.”

Cái gì! Đông Phương Ngạo cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn chăm chú ngọc bội trong lòng bàn tay, xem ra Vương đạo nhân trong miệng của Thu Vũ nhất định không phải là đạo sĩ bình thường

“Lão Nhị, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Đông Phương Lăng nghe ra hai người đang nói huyền cơ, mơ hồ phát hiện vị Tào cô nương này tựa hồ là người mang nhiều bí mật.

“Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lạc Băng Nhi theo sau hỏi. Có Đông Phương Lăng làm chỗ dựa, nàng mới không sợ Đông Phương Ngạo không đem đại tẩu là nàng để vào mắt. (NN: khổ thân Băng tỷ =)) )

“Ngươi đi trước chiếu cố tiểu thư nhà ngươi đi.”

“Dạ.” Thu Vũ lau đi nước mắt khóe mắt , vui sướиɠ lui ra.

“Chuyện này, các ngươi sớm hay muộn sẽ biết, cũng đang cần các ngươi hỗ trợ.”

Đông Phương Ngạo ngẩng đầu nhìn quét hai người liếc mắt một cái, chậm rãi nói ra chuyện tình từ chỗ Thu Vũ biết được .

Ba ngày sau Tào Tử Vận mới mở được mắt ra .

“Tiểu thư! Người cuối cùng tỉnh.”

Thu Vũ cực vui mừng vừa khóc vừa vọt tới mép giường. Lo lắng đề phòng ba ngày, rốt cục cũng nhìn thấy nàng thanh tỉnh, chân chính nhẹ nhàng thở ra.

“Ta không chết……”

Tào Tử Vận tiếng nói suy yếu có chút kinh ngạc. Khi trường kiếm hung hăng đâm trúng ngực trái của nàng, cùng với xé rách đau nhức truyền đến, nàng còn tưởng rằng chính mình hẳn đã chết .

“Không có, không có! Tiểu thư người đừng nhắc lại từ ‘Chết’ này nữa, người dọa em khϊếp sợ……”

Thu Vũ mỗi khi nghĩ đến nàng nằm hấp hối ở giữa vũng máu, liền lại nhịn không được khóc nức nở lên.

“Thực xin lỗi, Thu Vũ.”

Bàn tay vô lực nhẹ cầm lấy tay của nàng, hướng nàng nở ra một nụ cười xin lỗi .

“Nơi này là đâu?”

Nhìn trong phòng bài trí xa lạ, cảm thấy buồn bực chính mình nay đang ở nơi nào.

“Nơi này là Thanh Hồng viện, tẩm phòng của Nhị thiếu gia ngay tại cách vách, là hắn kiên trì muốn tiểu thư về sau sẽ ngụ ở nơi này.”

Tào Tử Vận ánh mắt kinh ngạc, không thể tưởng được nàng lại trở về Đông Phương phủ. Ý tứ của Đông Phương Ngạo nàng biết, xem ra sau khi trải qua sự kiện lần này, về sau càng không thể có cơ hội chạy thoát.