Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 17

“Không cho phép ở trước bất kỳ ai nhắc tới chuyện Tử Vận mang trong người dị năng, hiểu chưa?”

Đông Phương Ngạo cảnh cáo nói, ánh mắt sắc bén đồng thời liếc qua Thu Vũ cùng Khương Bá. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, dị năng của Tử Vận đối với thân mình nàng mà nói chỉ có hại mà không có ích, nếu chuyện này để lộ ra, chỉ sợ nàng là người thiện lương không thể an bình, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm cho tánh mạng của nàng .

“Này ta biết.”

Thu Vũ gật đầu như băm tỏi, nàng tất nhiên là hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình .

“Xin hỏi nhị thiếu gia, ta có thể đi vào xem tiểu thư ta được không?”

“Nơi này đã có ta, ngươi đi nhìn xem dược của tiểu thư nhà ngươi đã được mang tới chưa?.” (NN:eo đuổi khéo kìa ,Ngạo ca *liếc mắt* Ngọc Nhi: tứ chi run rẩy,thảo nào mà chị bảo anh tính tình không tốt,chỉ cái liếc mắt thôi mà cũng thấy lạnh run người)

Đông Phương Ngạo nói vừa xong, liền tự đẩy cửa gỗ ra đi vào trong phòng. Hắn hiện tại cả đầu đều nghĩ đến chuyện của Tào Tử Vận .

Không thể tưởng được nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại là người mang dị năng, chuyện này đối với nàng mà nói là phúc hay họa?

Thu Vũ nghe vậy, cũng chỉ hảo hảo cùng Khương Bá rời đi, đem tiểu thư lưu lại cho hắn chiếu cố. Khi rời đi con ngươi lo lắng còn liên tục quay lại nhìn cánh cửa gỗ khép chặt kia.

Hai người đều không có phát giác cửa phòng đối diện có một khe hở, thẳng đến sau khi Đông Phương Ngạo vào phòng , thế này mới đóng lại

Nên nói là nàng rất ngốc, hay vẫn là quá thiện lương đây?

Đông Phương Ngạo ngồi ở cạnh giường, nhìn cẩn thận mĩ nhan trên giường, bàn tay to khẽ vuốt hai gò má non mềm của nàng , con ngươi đen luôn luôn sắc bén giờ phút này có chút ánh sáng nhu hòa.

Người hôn mê đang nằm trên giường, lúc này mắt đẹp khẽ động, tiếp theo chậm rãi mở một đôi con ngươi trong suốt, ánh vào mi mắt là gương mặt tuấn dật, làm cho nàng trong nháy mắt cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.

“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đông Phương Ngạo thấy nàng lăng lăng nhìn chính mình, nghĩ đến nàng thân thể không khoẻ, đồng thời vừa nói, tay cũng đặt lên trên giữa trán thanh tú của nàng.

“Ngươi…… Ta…… Đây là có chuyện gì?”

Tào Tử Vận không được tự nhiên tránh đi đυ.ng chạm của hắn, thân thể mềm mại ở sự trợ giúp của hắn ngồi dậy, đồng thời cũng nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, ánh mắt trong suốt bất an liếc mắt nhìn hắn, hắn nhưng là có phát giác ra tình trạng dị thường của nàng không?

Con ngươi đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, tầm mắt không rời, đảo qua thân mình mảnh khảnh của nàng, nhớ tới mới vừa rồi khi ôm nàng, hoàn toàn cảm thụ không có một chút sức nặng, khuôn mặt tuấn tú chuyển sang âm trầm.

“Ngươi có cái gì muốn nói với ta không?”

“Ta……”

Ở con ngươi đen lợi hại nhìn rất gần của hắn, phấn môi mím lại, trán nhăn lại, tầm mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Xem phản ứng trốn tránh của nàng, làm con ngươi đen của hắn hung hăng nheo lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

“Chuyện của ngươi Thu Vũ đều đã nói hết. Con người khi còn sống, sinh tử họa phúc đều là do mệnh trời, ngươi làm sao phải khổ tự tìm tội chịu .”

Tào Tử Vận nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có chút kinh hãi, sau một hồi trừng mâu bối rối nhìn chăm chú hắn, thế này mới ngầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may Thu Vũ cũng không có đem chuyện của nàng toàn bộ nói ra hết.(NN:oa…oa ta không chịu nổi nữa rồi, đau lòng quớ)

“Ta chỉ là tâm không đành lòng.”

Nàng cúi đầu nói nhỏ. Đạo lý này nàng tất cả đều biết, nhưng chỉ không thể làm được việc thấy chết mà không cứu, bằng không nàng hiện tại sẽ không thống khổ như vậy.

“Ngươi cho là ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?! Thân thể của ngươi có năng lực, nhưng có thể chịu đựng trong bao lâu?! Làm thân thể của ngươi càng ngày càng yếu, ngươi –”

Nghĩ đến bộ dáng thống khổ trước khi nàng hôn mê, tâm hắn như bị đao cắt; Nhìn lại thân mình mảnh khảnh của nàng, một cỗ từ lo lắng hóa thành lửa giận, làm hắn nhịn không được gầm nhẹ .

Tiếng hô của hắn làm nàng theo bản năng co rúm người lại, cùng hắn lại tạo ra một khoảng cách, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Xem nàng rõ ràng bị hắn dọa đến bộ dáng nao núng, Đông Phương Ngạo cơn tức giận ở trong ngực nhất thời biến mất.

Thình lình, cánh tay sắt duỗi ra, đem thân mình co rúm lại của nàng ôm vào lòng, một tiếng thở dài thất bại ở trên đỉnh đầu của nàng bật ra.

“Tử Vận, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?”

Hắn bất đắc dĩ nói lý, bao hàm nồng đậm sự lo lắng của hắn, làm Tào Tử Vận ở trong lòng hắn nhịn không được hốc mắt đỏ lên (NN:thật là xúc động *chấm chấm nước mắt*) .

Nàng biết, nam nhân này là thật tâm để ý nàng, trước khi còn chưa xác định nàng có phải là vị hôn thê chân chính của hắn hay không. Xoay mình, trong đầu nghĩ đến lời nói của Lạc Băng Nhi .

“Một cuộc hôn ước từ trong lời nói được định đoạt, đối với Đông Phương Ngạo mà nói là không có tác dụng gì, đều là do ý nguyện của cá nhân hắn, mà không phải ở hôn ước trong lời nói hoặc là tín vật.”

Đáng tiếc, nàng nhưng không có phúc cùng hắn ở một chỗ.

Nàng cả đời này nhất định cùng hắn vô duyên a…
Chương 6
Trương phủ luôn luôn xa hoa náo nhiệt, ở trước cửa cao treo hai đèn l*иg màu trắng, đã mất đi sự náo nhiệt ngày xưa, ngược lại thêm một chút tiêu điều lạnh lẽo.

Phía sau cánh cửa lớn, lục tục truyền đến từng trận tiếng la khóc thê lương, sau khi bố trí linh đường trang nghiêm, ở giữa phòng có quan tài thượng đẳng, nằm bên trong quan tài đúng là Trương Hào con trai độc nhất của Trương gia .

“Vì sao…… Ông trời ngươi muốn đối với ta như vậy…… Nhi a…… Ngươi nhưng là huyết mạch duy nhất của Trương gia chúng ta ……”

Trương lão phu nhân khóc hô tận trời xanh, không thể chấp nhận đứa con duy nhất nhưng lại ngoài ý muốn chết đi .

“Lão phu nhân thỉnh nén bi thương. Tên say rượu kia đánh rơi vò rượu hại chết thiếu gia, tuy rằng là ngộ sát, nhưng đã bố trí tốt lắm, tuyệt sẽ không để hắn còn sống mà đi ra khỏi nha môn.” Trương tổng quản ở một bên an ủi nói.

“Ngươi làm tốt lắm. Gϊếŧ người thì phải đền mạng, ta cũng mặc kệ quan phủ phán như thế nào, ta trừ bỏ muốn hắn một mạng đền một mạng, cũng muốn làm cho người nhà của hắn không thể an bình!”

Trương lão phu nhân oán hận nói. Đắc tội với người của Trương phủ nàng, nàng trừ bỏ muốn cho hắn không thể lại ở Lạc Dương thành sống yên ổn, cũng nhất định phải làm cho nhà hắn bại nhân vong (*) mới bằng lòng bỏ qua.

(*Bại nhân vong: thân nhân bị liên lụy phải mất mạng)

“Dạ, tiểu nhân hiểu được ý tứ của lão phu nhân.” Trương Thanh mặt lộ vẻ do dự, lo lắng, quyết định bẩm báo tình hình thực tế .

“Lão phu nhân, tiểu nhân ngày trước nghe được một tin tức nhỏ, là về chuyện của thiếu gia, không biết có chính xác hay không.”

“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì.”

Trương lão phu nhân lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị hỏi, sự tình liên quan đến cái chết của con, mặc kệ lớn nhỏ, nàng đều phải biết.

“Tin tức này cũng không biết là theo đâu truyền đến. Nói là ngày ấy nguyên bản nên bị vò rượu đập trúng mà mất mạng, nên là Khương tổng quản của Đông Phương phủ, chẳng qua hắn được người chỉ điểm, mới tránh được một kiếp.”

Chuyện này cũng không biết là thật hay là giả, hắn cũng là ở trong lúc vô ý nghe được.

“Ý của ngươi là, thiếu gia nhà ngươi là kẻ chết thay người khác ?”

Trương lão phu nhân mắt lộ ra ý ngoan độc, nàng ban đầu cũng không tin con của chính mình có tướng đoản mệnh (*), như thế nào lại không hay ho ngoài ý muốn mà mất mạng, nguyên lai là chết thay người, thù này nàng không báo không được!

(*tướng đoản mệnh : tướng chết sớm)

“Theo như lời ngươi nói cao nhân là ai?”