Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 11

(*chõ mõm: êm thề đó là lời tác giả,không phải êm chém :”> )

“Không có gì, chẳng qua là không nhìn thấy ngươi ở trong thư phòng, nghe thủ vệ nói ngươi mang hai vị cô nương kia đi Long Phượng lâu, cảm thấy có chút kinh ngạc thôi”

“Đại ca, này không giống như vấn đềmà huynh muốn hỏi. Huynh nói thực ra đi, có phải hay không là đại tẩu lại làm phiền huynh, hại huynh bất đắc dĩ phải quản đương nhàn sự(*) này?”

(*Đương nhàn sự: ý nói là việc riêng của anh Đông Phương Ngạo)

Đông Phương Ngạo đúng là hiểu biết huynh trưởng nhà mình. Không có biện pháp từ sau khi đại ca cưới đại tẩu, loại chuyện này thường xuyên phát sinh. Vì hai đệ đệ không ở cùng, cho nên hắn luôn luôn là đứng mũi chịu sào, lâu cũng thành quen.

Đông Phương Lăng cười khổ, cũng không phản bác xem như là gián tiếp thừa nhận.

“Nói thực ra, sau khi nghe thấy ngươi mang hai vị cô nương kia xuất môn, ta quả thực có chút tò mò. Đến hiện tại, ngươi đối với hai vị cô nương kia thấy thế nào, hoặc là có phát giác ra sơ hở gì không?”

“Trước mắt còn không có, bất qúa các nàng ai là thật ai là giả đối với đệ kỳ thực cũng không quan trọng. Tin tưởng đáy lòng của bốn huynh đệ chúng ta cùng nhận thức như nhau, huynh thấy ta nói đúng không đại ca?”

Đông Phương Ngạo phe phẩy quạt giấy trên tay, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười đầy thâm ý, tư thái nhàn nhã đem vấn đề quăng trả lại cho đại ca.

Đông Phương Lăng khẽ cười không nói gì, huynh đệ ăn ý, hắn hiểu được hàm ý trong lời nói của Đông Phương Ngạo.

Đúng vậy, cũng giống như chính hắn. Lạc Băng Nhi cũng không phải là thê tử do cha hắn lúc còn sống lựa chọn, vậy thì tính sao đây? Hắn sẽ không tiếc hủy hôn, gánh trên lưng tội danh bất nghĩa, cũng muốn kiên trì thú nữ tử mà mình yêu.

Hay nói cách khác, tín vật ở trên tay ai cũng không trọng yếu, quan trọng là bọn họ có nguyện ý hay không thừa nhận thôi.

Hôn nhân đại sự của bốn huynh đệ bọn họ nhưng là không muốn nằm trong tay người khác, cho dù đó là người cha đã qua đời của bọn họ cũng giống nhau
Chương 4
“Khụ khụ…khụ…:

Âm thanh tiếng ho khan đứt quãng kinh người từ bên trong phòng ở khách viện Tây sương phòng truyền ra, cùng với thanh âm tiếng sốt ruột thật nhỏ.

“Tiểu thư, người có nặng lắm không? Em đi nói cho nhị thiếu gia, thỉnh hắn phái người tìm đại phu đến đây”

Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng lạnh, tiểu thư rõ ràng ngày hôm qua hoàn hảo vẫn tốt, như thế nào sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh dậy liền ho khụ khụ, khụ đến mức làm nàng hoảng hốt .

“Khụ…Đừng đi, ta không sao. Ngươi đi táo phòng làm một chút canh gừng cho ta uống, ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi”

Tào Tử Vận ho nhẹ, lên tiếng gọi giữ nàng lại. Nàng không muốn làm phiền người của Đông Phương phủ

“Tiểu thư người xác định không cần tìm đại phu có được không?”

Thu Vũ lo lắng hỏi lại, nhớ rõ mỗi lần sau khi tiểu thư bắt đầu sinh bệnh đến sau bệnh tình càng ngày càng tăng thêm, không xuống được giường.

“Ta chỉ là yết hầu có chút ngứa, không có gì đáng ngại, đừng quá phiền toái người ta”

Nhịn xuống một cơn chóng mặt hoa mắt, nàng nở ra một nụ cười trấn an nói.

“Vậy được rồi, em đi táo phòng làm một chút canh gừng “

Thu Vũ chân mới vừa đi ra khỏi phòng, sau lưng liền có hai vị khách không mời mà đến.

“Tào cô nương sáng sớm chợt nghe thấy âm thanh ho khan của ngươi, ta nhưng là lại muốn qua đây nhìn ngươi bị làm sao?”

Chủ tớ Lý Thải Phượng một trước một sau không mời mà tự tiện đi vào trong phòng của nàng, không có hảo ý nhìn người trên giường gương mặt tái nhợt.

“Đa tạ Lý cô nương quan tâm”

Tào Tử Vận khách sáo nói, trong lòng biết tuyệt đối không có thể có tâm tốt như vậy đến xem nàng. Nàng ta đối với nàng địch ý ngày càng sâu sắc, nàng trừ bỏ bất đắc dĩ ở ngoài, không còn cách nào.

Lý Thải Phượng hừ lạnh “Quan tâm? Ta xác thực quan tâm ngươi rốt cuộc còn muốn vô liêm sỉ ở lại Đông Phương phủ này bao lâu? Ta tuyệt sẽ không để cho ngươi có cơ hội câu dẫn Đông Phương Ngạo” (NN: ta muốn chém ả này quá *mắt bừng bừng lửa giận*)

Nàng ở Đông Phương phủ này lâu thêm một ngày đối với nàng ta liền nhiều thêm một ngày uy hϊếp.

Tào Tử Vận ho nhẹ, đối với đề tài này đã thập phần phiền chán, day day giữa trán đang có chút hoa mắt, xem ra lần này nàng đã bị phong hàn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của nàng.

“Lý cô nương, thực có lỗi, ta thân mình không khỏe, muốn nghỉ ngơi. Xin yên lặng một chút”

“Ngươi__”

Lý Thải Phượng không muốn như vậy buông tha nàng, đang muốn phát tác, bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một đạo âm thanh vang dội

“Tào cô nương, ngươi có ở trong phòng không?”

“Có chuyện gì sao? Khương quản gia”

Lý Thải Phượng đẩy cửa phòng ra, đồng thời bước ra khỏi cửa liền đóng ngay lại, nghĩ không muốn cho hắn nhìn thấy người bên trong.

“Ách…Nguyên lai Lý cô nương đã ở nơi này. Nhị thiếu gia cho mời hai vị cô nương đến thiên thính dùng cơm trưa”

Khương Bá nhìn người đang che ở trước cửa phòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là khách khí có lễ báo cho biết.

“Tào cô nương thân mình không khỏe, để cho nàng nghỉ ngơi đi, ta cùng ngươi đi thiên thính”

Lý Thải Phượng nói xong, liền vội vã muốn đuổi Khương Bá đi.

“Tào cô nương có nặng lắm không? Có cần hay không đi thỉnh đại phu đến?”

Khương Bá vừa nghe xong,ngược lại không đi nói một câu quan tâm thật lòng mình, đôi mắt nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt phía sau nàng.

“Khương tổng quản yên tâm, Tào cô nương không có việc gì, nàng hiện tại đã ngủ, chúng ta vẫn là đừng quẫy nhiễu giấc ngủ của nàng”

Lý Thải Phượng mắt đẹp xẹt qua một chút ghen tỵ. Hai người cùng đi vào Đông Phương phủ, nhưng hạ nhân trong Đông Phương quý phủ lại đối với Tào Tử Vận đặc biệt yêu thích, một chút cũng không đem nàng để vào mắt…. (NN:*bĩu môi* bà như thế ai thương cho nổi)

“Nếu như vậy, chúng ta đây đi thôi”

Khương Bá liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn lo lắng liên tiếp quay đầu nhìn lại.

Trong phòng Tào Tử Vận nghe thấy đối thoại của hai người, vẫn không lên tiếng vạch trần lời nói dối của Lý Thải Phượng

Như vậy cũng tốt, nếu nàng đối với Đông Phương Ngạo là vô tâm, vẫn lên tránh cho hai người thường xuyên gặp mặt.

Chính là rốt cuộc tới khi nào nàng mới có thể rời khỏi đây? Dù sao thời gian của nàng cũng không còn nhiều.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ban đêm

Vẫn lo lắng cho thân mình của Tào Tử Vận, Thu Vũ sờ soạng rời giường, cẩn thận mở cửa phòng nàng ra, thắp sáng nến ở trên bàn, đi đến trước giường,nương theo ánh sáng mỏng manh của ngọn nến để nhìn người ở trên giường, cũng đồng thời nhìn thấy hai má nàng đỏ ửng không bình thường.

“Tiểu thư!”

Thu Vũ sợ hãi hô lên, nhanh tay sờ lên trên trán nàng, lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng trên trán dọa sợ tới mức rút tay về. Cước bộ cuống quít dồn dập dời đi phòng trong bước nhanh ra bên ngoài.

Sau khi Thu Vũ báo cho Khương Bá biết, hắn sai người đi thỉnh đại phu tới. Đến lúc này một hướng tất nhiên là kinh động đến không ít người, đồng thời cũng kinh động đến Đông Phương Ngạo còn chưa ngủ

“Phát sinh chuyện gì? Vì sao đã trễ thế này mà còn chưa đi ngủ, ở tại bên ngoài làm gì?”

Đông Phương Ngạo kéo một nha hoàn đang vội vàng đi qua hắn lại, mày kiếm nhíu lại nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng

“A….Nhị thiếu gia. Là…Tào cô nương ban đêm đột nhiên phát sốt. Thu Vũ gấp đến độ đi tìm Khương tổng quản thỉnh đại phu tới. Ta nghĩ…nếu đã biết liền đi qua nhìn xem có giúp được việc gì hay không?”

Tiểu Hồng không dự đoán được ở nơi này gặp được nhị thiếu gia, nên ấp úng nói. Nàng là người phụ trách hỗ trợ nha hoàn trong táo phòng, nửa tháng nay cùng Thu Vũ thập phần rất quen, tiến tới nhận thức Tào Tử Vận, cảm thấy sinh ra hảo cảm đối với Tào Tử Vận rất ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Không chỉ có nàng, cũng có nhiều người khác giống như nàng, không hề thiếu người đều đã muốn qua đó hỗ trợ.