Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 32

Chương 32
Sau vài ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, khóc lóc liên miên và nằm bẹp trên giường thì hiện giờ tôi cũng đã cảm thấy tốt hơn và quay trở lại trường học. Tất cả vẫn như thế, trừ một điều rằng lớp tôi lại có thêm một học sinh mới, chẳng ai xa lạ cả mà chính cô gái mang vẻ đẹp của thiên sứ đó, đang ngồi ở chỗ tôi và cười tíu tít với tên kia. Trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bỏ học, sao dạo này mình hư thế nhỉ? Không vội vào lớp mà tôi lại vòng ra sân sau của trường. Sân sau trường tôi rất rộng và đẹp nhưng lại rất ít người lui tới, hầu như là chẳng có ai, vì sao thì tôi không biết. Ở đây trồng rất nhiều loại hoa, nhưng mà nói thật tôi chẳng biết đấy là hoa gì cả. Quăng cặp vào một góc khuất khuất khó thấy, rồi tôi cũng nằm ườn ra đó, ở đây có cỏ nên không lo bẩn quần áo. Trời thật lạnh mà.

- An tâm, ở đây không có ai đâu.

Ôi cái giọng nói quen thuộc, Trần Lam Phong!

- Thật không vậy? Em sợ lắm.

Ôi cái giọng nói không quen, không biết là ai!

- Khụ khụ, à, bây giờ thì mới chính xác là không có ai này, xin lỗi vì đã làm phiền hai người nhé, tôi đi ngay đây.

Giả vờ ho ho vài tiếng, tôi làm điệu bộ xấu hổ mà chui khỏi chỗ đó. Xấu hổ cái quái gì chứ, thật là, tưởng khỏi bệnh rồi cơ mà, sao tim lại đau nữa?

- Châu, là cô phải không?

Khóe mắt cay cay, sống mũi cũng cay cay, trường này có chỗ nào đốt ớt bột sao? Cay quá, khóc mất. Cố nén lại những giọt nước mắt đã sắp tràn khỏi bờ mi, tôi cố gắng đi thật nhanh ra khỏi chỗ này, đến đây quả là một ý kiến tồi tệ.

- Châu, cô đứng lại đó cho tôi!

Từ những bước đi vội vã, hai chân tôi không biết lúc nào đã chuyển biến thành động tác chạy, tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Đừng gọi nữa, tôi không món nghe cái giọng chết tiệt đó. Câm đi! Tôi vẫn cắm đầu cắm cổ mà chạy, tôi không muốn nhìn thấy cái mặt cậu ta, nhìn thấy là mắt tôi lại cay, có phải cậu ta giấu ớt bột trong người đúng không?

- Cuối cùng cũng bắt được cô, sao cô lại chạy chứ hả?

Cổ tay tôi bị hắn bắt được, hắn ngay lập tức nhân cơ hội mà xoay tôi lại. Tôi không muốn nhìn cái mặt hắn, quay đầu đi, Châu, mày mà nhìn vào cái bản mặt của tên đáng ghét đó là mày sẽ khóc đấy.

- Buông ra, cậu cút ra chỗ khác cho tôi, tôi không muốn nhìn cái mặt cậu nữa, bỏ ra, k.h.ố.n khϊếp.

Dùng toàn lực mà hướng về hắn hết đấm rồi đá, nhưng do hai mắt tôi nhắm tịt lại nên tôi chẳng biết tôi đánh vào những đâu cả, đánh vào đâu cũng là đánh thôi mà. Nhưng tên này quả thật là dai như đỉa đói mà, bị tôi đánh vậy mà vẫn không bỏ cái móng heo của hắn ra.

- Ai ui, cái thứ nối dõi của tôi.

Cái tay cuối cùng cũng đã buông ra, tôi nhanh chóng nắm bắt láy cơ hội mà bỏ chạy bán sống bán chết. Không biết hắn ta có làm sao không nhỉ?

“Rầm” ai da, đau quá, tôi vừa đâm phải cái gì vậy? Sự tức giận cộng thêm với đau đớn làm tôi đã đang khóc thì nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn. Có phải cái vòi phun nước mắt của tôi đang bị hỏng, không khóa nước lại được phải không?

- Châu, là bạn sao? A, bạn khóc sao? Đau lắm sao? Tôi đưa bạn lên y tế nhé?

Chẳng hiểu sao cái khả năng nói của tôi lại trở nên vô dụng, Cổ họng như bị tắc, không có một tiếng nào có thể thốt là, tôi chỉ biết vừa nghe cậu ta hỏi vừa lắc đầu quầy quậy.

- Bạn nín khóc đi mà, nói cho mình biết, bạn làm sao vậy?

Lảo đảo đứng dậy, tôi gạt cậu bạn ra rồi nhắm cổng trường chạy đến. Tôi không muốn ở cái trường này nữa, mọi thứ thật là kinh khủng. Chạy một mạch về nhà không ngừng nghỉ, đến giờ đây tôi mới cảm thấy khó thở và hai chân thừ mỏi nhừ, ngồi bệt xuống trước cửa nhà mà thở, đưa tay lên mặt, nước mắt từ lúc nào đã thôi không chảy nữa, để lại một mảng ẩm ướt đọng lại trên má. Dạo này tôi làm sao vậy nhỉ? Hồi trước tôi có bao giờ như vậy đâu chứ, thật đáng ghét mà. Lấy lại bình tĩnh, tôi chui vào trong nhà, chẳng bật đèn bật đóm gì mà men theo bức tường vào phòng mình rồi ngã uỵch luôn một cái xuống chăn đệm mềm mại, mệt mỏi mà nằm im bất động.

“Rầm!” cái quái gì vậy chứ hả?

- Châu, cậu đâu rồi? Có ở trong nhà không vậy hả?

A tưởng ai, thì ra là con Linh, mà nó vào nhà tôi bằng cách gì thế?

- Sao lại ở nhà, tớ tưởng cậu ở trường nên đến trường tìm nhưng không thấy, nên tớ đành phải xem cậu có nhà không, ai ngờ ở đây thật. Sao lại không đến trường?

Con này có cái tật lắm mồm từ bảo giờ vậy? Lải nhà lải nhải như mẹ trẻ ý, mà nó có phải mẹ tôi quái đâu chứ!

- Đến trường rồi.

Đúng rồi, tôi có đến, chỉ là không vào học thôi.

- Thế sao lại về nhà?

- Bệnh chưa khỏi.

- Bệnh gì?

- Chảy nước mắt.

Con Linh ngồi xuống giường rồi nhìn chằm chằm vào tôi như và đang quan sát một sinh vật lạ vậy. Trong khi đó thì tôi chỉ là bị bệnh thôi, nó chưa thấy người ốm bao giờ sao?

- Tôi đến từ tờ báo “Điên Điên” xin cho phỏng vấn chị vài câu được không ạ? Đầu tiên, tại sao chị lại bị đau tim?

Con này muốn đi làm phóng viên từ bao giờ vậy?

- Vì tim đau.

- Vậy phải có cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào tim thì nó mới đau chứ? Trước khi bị đau tim, hình ảnh cuối cùng chị nhìn thấy là gì?

Vừa nói nó còn chộp lấy quyển sổ và cái bút trên bàn học của tôi, ra vẻ ghi chép.

- Thiên sứ cầm tay sóng.

- Hả? Thưa xin hỏi chị bị đau tim hay bị tâm thần?

- Đau tim.

- Vậy “thiên sứ cầm tay sóng” là cái quái gì?

Vừa nói nó vừa đấm tay xuống giường trừng mắt nhìn tôi.

- Quên a, Là cái tên Phong, là Trần Lam Phong, cầm tay gái đẹp. Hình như thế.

- Thì ra là vậy. – Ghi ghi chép chép.

- Cảm giác lúc đó?

- Tất nhiên là đau tim.

- Ồ, là vậy. – Ghi ghi chép chép.

- Cảm giác với cậu ta?

- Là sao a?

- Bỏ đi, có cảm thấy gì không khi thiếu vắng cậu ta?

Thiếu vắng cái tên “sóng thần” đó sao? Cảm thấy gì à? Khó nói, thấy trống trống, thiếu thiếu cái gì đấy, cảm giác như nhà đầy thạch sùng mà một hôm lại chẳng thấy con nào vậy. Tóm lại là tên đó phiền phức như thạch sùng?

- Này, sao không trả lời, này này!

- Trống thiếu vắng.

- Hả? À, là trống vắng, thiếu vắng, chuẩn chưa.

- Chắc thế!

- Đúng rồi, cậu đúng là có bệnh rồi, bố mẹ ơi, con Châu nó mắc bệnh thật rồi.

Đấy thấy chưa, rõ ràng là tôi có bệnh, đến con mắt mù kia còn nhìn ra được a, vậy mà đám bác sĩ dám bảo tôi là khoe mạnh rồi bla bla sao? Bệnh nặng là đằng khác ấy chứ.

- Alo, bố mẹ à, con Châu nó mang bệnh rồi, mang bệnh rồi, bố mẹ đến đây nhanh đi.

Ơ cái con điên, tôi ốm thì liên quan quái gì đến bố mẹ nó, nó gọi đến làm cái quái gì? Mà sao trông mặt nó chẳng có gì là lo lắng cho tôi hết vậy? Chỉ thấy nó đứng cười như điên như dại, xong còn cầm con gấu bông của tôi nhảy nhảy múa múa khắp phòng. Hay là con này buồn quá hóa rồ? Tội nghiệp, tôi không ngờ là nó lại lo lắng cho tôi đến vậy, nó đúng là một người bạn tốt, là một bầu trời tư cách.

- Châu bị bệnh gì hả con? Có cần đi bác sĩ không con?

Bố mẹ con Linh đã đến, chạy ào vào hỏi tới tấp con Linh rồi thở hồng hộc, vội đến nõi đi luôn cả dày dép vào nhà tôi. Mà mấy người này sao vào được nhà tôi vậy?

- Há há há, không không bố mẹ ạ, bệnh nặng lắm, bệnh này chỉ có một bác sĩ chữa được thôi, há há há, đó là bệnh… xì xà xì xồ.

Sao vậy? Sao đúng cái đoạn tên bệnh thì nó lại chỉ nói cho bố mẹ nó nghe thôi vậy? Hay là nó lo cho tôi rằng khi tôi biết được bệnh tình của mình thì tôi sẽ bị sock? Nó đúng là một đứa bạn tốt mà. Chắc là bệnh của tôi nguy kịch lắm đấy, nên bố mẹ nó nghe xong ai nấy đều chảy nước mắt rồi nhìn về hướng tôi, ôi, mọi người đều là người tốt, con yêu mọi người.

- Châu, cuối cùng con cũng đã mắc bệnh, chúng ta đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, bị bệnh rồi, ha ha ha.

Lại thêm một trường hợp buồn quá hóa rồ nữa, mọi người không cần vì tôi mà đau khổ như vậy đâu mà.

- Mình nó ơi, con Châu nó mắc bệnh rồi.

Mẹ con Linh nói với chồng mình bằng giọng nức nở, bố con Linh ngày thường nghiêm nghị, ghê sợ với bộ mặt lạnh như tiền mà giờ đây hai khóe mắt cũng rơm rớm nước mắt nhìn tôi. Sau khi nghe tiếng gọi, ông quay đầu nhìn vợ mình một cách trìu mến, Cô Hằng, mẹ Linh cũng ra với chồng, rồi hai người nắm tay nhau khiêu vũ mà không cần có nhạc. Thật là một cạnh tượng cần đặt nhiều dấu chấm hỏi. Con Linh thì ở một góc phòng cười như điên dại, bố mẹ nó thì khiêu vũ đi đi lại lại xoay tới xoay lui, còn tôi thì ngồi trên giường trố mắt nhìn ba người đó. Rốt cuộc đây là cái hình ảnh gì vậy?

- Há há há, Châu thân mến, cậu muốn biết căn bệnh mà cậu mắc phải không?

- Muốn.

Tất nhiên là thế, hãy cứ nói đi dù sự thật có phũ phàng đến đâu thì chúng ta vẫn phải chấp nhận nó. Nhắm hai mắt lại trong đau thương, tôi chờ nghe lời phán xét về cuộc đời của tôi.

- Đó là bệnh YÊU!