Quyển 1 - Chương 2
Thái y nguyên lai không phải là thái y, hắn chỉ là có một vị sư phụ là thần y tiếng tăm lừng lẫy, nói đến sư phụ của hắn a, đảm bảo khuê nữ thiếu phụ trên giang hồ đều sẽ nghiến răng nghiến lợi: Hỗn đản, ngươi đường đường đường là một nam nhân, sao lại không biết xấu hổ cùng một đám cô nương đoạt nam nhân?? Ngươi đoạt một người không nói làm gì sao lại vơ về cả một đống thế kia?? Tốt xấu gì cũng phải lưu lại cho chúng ta vài tên dễ nhìn chứ??Đáng giận hơn chính là, vô luận là đám thanh niên khôi ngô, anh tuấn mới bước vào đời, hay đám đại thúc phong nhã hào hoa, sự nghiệp rực rỡ như mặt trời buổi trưa, hắn sống chín đều không ngại, vơ tất. Thêm nữa, hắn ghét nhất chính là dây dưa không rõ ràng, mới khắc trước còn đang trên giường bày ra tư thái phong tình vạn chủng, một khắc sau, làm xong liền phủi phủi đũng quần nhẹ nhàng tiêu sái rời phòng.
Loại hành vi tá hoàng qua bất tá loại , đôi bên cùng có lợi này được giang hồ nhân sĩ vô cùng tán thưởng a. Cũng không biết có bao nhiêu đại hiệp trời không sợ đất không sợ, chỉ bại dưới đâu đang khố (đũng quần) của thần y sư phụ thôi nha.
Khái, cái loại đâu đang khố đó sử dụng chẳng thèm phân biệt tuổi tác, chỉ là ham, ham mà thôi.
Sư huynh của thái y cũng từng nói một câu thập phần ác độc nhưng có thể dùng để hình dung một cách chính xác nghi vấn của hai người bọn họ đối với thần y sư phụ: cái lão yêu nghiệt động dục không phân biệt được thời kì, tiết tháo vô độ, thế mà đến nay tiểu cúc hoa vẫn không có thối rữa – Thực sự là kỳ tích nha!
Mà thần y sư huynh, lại là một tên gia khỏa thích làm bộ làm tịch, lại còn luôn trông mặt mà bắt hình dong. Y, từng hăng hái không quản đường xa vạn lý, chạy tới hoang mạc để cấp một vị công chúa năm nay mới tròn mười tám tuổi, nghe đồn mỹ mạo vô song bắt mạch, kết quả, vừa vào cửa thấy được mặt người ta, một chưởng đạp đổ đại môn để cho người ta tiện bê quan tài vào.
Lớn lên thành cái bộ dạng đó thì mười tám năm trước nên cách thí đi, thần y rất hảo tâm nói thế, cái gì mà xinh đẹp quốc sắc thiên hương, ta phải cho các ngươi banh mắt ra mà nhìn, này là cái loại nhãn thần gì mới nhìn ra mỹ nhân???
Càng quá đáng hơn chính là miệng y độc vô cùng, không biết bao nhiêu người mộ danh, đến cầu chữa bệnh đã sinh khí mà tức chết ở cửa nhà y, người đến cầu y ngược lại còn chết nhanh hơn, tác nghiệt a tác nghiệt!!
Cửa nhà thần y quanh năm đều chặn ngang một cái chổi, thần y nói: để tránh ma quỷ.
Đúng là để tránh ma quỷ, mỗi lần có đạo sĩ đi qua nhà đều tái phát bệnh nghề nghiệp, nhịn không được tới gõ cửa, sợ hãi than về số lượng oán linh quanh nhà, thật.. quá nhiều a…
Thần y khi đó chỉ cười , chúng nó có thịnh tình làm chó canh cửa cho ta, ta cũng là từ chỗi không được thành ý, thực sự là hổ thẹn, hổ thẹn a.
Quanh người gió lạnh thổi ầm ầm, đạo sĩ mặt co rút, nhanh chóng dúi cho thần y một xấp bùa dày, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy thẳng.
Thế đạo thay đổi a, quỷ không hại người, người lại đi ức hϊếp quỷ!! Ô ô ô.
Thế là nhà của thần y, một năm chỉ có nửa năm có người đặt chân tới, thực là một nơi nghỉ hè tốt a.
Cuối cùng nói đến thái y, thái y bái sư muộn hơn thần y một năm, vừa cần cù vừa thật thà, cư nhiên ở giữa một ổ biếи ŧɦái mà trưởng thành thành một thanh niên tác phong đoan chính, tiền đồ rộng mở; thực không dễ dàng, không dễ dàng a…
Thái y vừa làm lễ trưởng thành không bao lâu thì tựu theo thần y sư phụ tiến cung.
Sư phụ cùng thái thượng hoàng cùng uống Hạ Ngọ trà, đàm đạo chuyện giang hồ võ lâm, thái thượng hoàng nói niên kỷ mình đã lớn, không còn trụ được bao lâu, mong sư phụ có thể ở lại một thời gian, chăm sóc hắn lúc cuối đời.
Sư phụ nói nếu như cần, có thể lập tức tiễn hắn lên đường, đảm bảo thần không biết quỷ không hay.
Thái thượng hoàng vô cùng thức thời khoát khoát tay nói không dám làm phiền.
Sư phụ nói cũng nể tình nhiều năm làm bằng hữu… Hắn nói, hắn có một đồ nhi năm nay tròn hai mươi tuổi, sắc nghệ câu giai (sắc tài đều đủ cả), cho thái thượng hoàng mượn dùng vài năm.
Thái thượng hoàng vui vẻ nhận lời.
Thế là, thái y viện có thêm một gã ngự y mới đến làm khổ sai.