Ninh Thịnh vào lớp thì chuông vừa reo, cô chống tay lên cầm nhìn lên bảng, học sinh là luôn như vậy đấy, vào lớp rồi thì chỉ có học thôi, Ninh Thịnh hứng thú quan sát bạn học trong lớp, có người lén lút đọc truyện, ăn bánh chơi game hay là ngồi bàn tán với bạn mình, đủ mọi loại hình thức nhưng lại vô cùng thú vị, có thể nói đây chính là thanh xuân
Cô híp mắt cười dáng vẻ lười biếng pha chút đáng yêu, Nghiêm Khang nhìn qua đây có chút thất thần, đã lâu rồi hắn chưa thấy cô như vậy
Ánh mắt những người kia cũng theo đó mà nhìn qua, Ninh Thịnh nhanh chóng phát hiện tầm mắt nóng rực đầy tình yêu kia khiến cả người cô đều khó chịu, bọn người đó lại phát điên cái gì nữa vậy ,mẹ nó hay là nhét vô bồn cầu bấm nút xả nước hết mẹ nó cho rồi đi
Đến giờ nghỉ ngơi cô đi ra tolet rửa mặt, vừa định ra ngoài thì gặp Bạch Liên, cô ta dùng vẻ mặt của kẻ bề trên mà nói chuyện với cô :" Ninh Thịnh thật giỏi còn biết dùng cả chiêu lạc mềm buộc chặt nữa nhỉ, nhưng mà kẻ thua cuộc mãi mãi là kẻ thua cuộc mà thôi!"
Ninh Thịnh không trả cô ta, cô chỉ hỏi lại:"Vậy cô có biết tại sao bọn họ lại quay trở về bên cô không? Là vì cô có bệnh a, bọn họ không dám cãi lời cô là do bọn họ sợ cô phát bệnh thả ra lại đi cắn người như bây giờ đây sủa bậy lung tung, à mà đúng rồi bây giờ cô có cho thì tôi cũng chẳng cần lại, xin lỗi tôi không thích rác rưởi! "
"Cô đừng có mà láo, cô có tin chỉ cần bây giờ tôi hét lên là các ca ca sẽ vào đây bảo vệ tôi hay không! " Bạch Liên thách thức nhìn cô
Ninh Thịnh thấy cô ta cứ như một con ruồi đang bay vo ve bệnh cạnh, ồn ào dơ bẩn, cô bước đi đến phòng vệ sinh nhếch miệng cười cầm sọt rác ra tới, thẳng tay đổ lên đầu cô ta
Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, Ninh Thịnh lùi về sau ,mặt ghét bỏ :"Rác rưởi thì nên ở đúng chỗ của nó!"
"Aaaaaa....Ninh Thịnh mày điên rồi...aaaaa..tao gϊếŧ mày!" Bạch Liên nổi điên lên nhào qua, Ninh Thịnh một chân đạp cô ta té lại trên đống rác, cô lắc lắc đầu :"Nào la lớn lên để các ca ca của cô vào xem nào, khóc đi, uất ức lên nào!"
Bạch Liên nghiến răng nghiến lợi hai mắt đỏ ngầu như muốn gϊếŧ cô, Ninh Thịnh đi đến đạp thêm một phát vào bụng cô ta, Bạch Liên rên lên mà ôm bụng :"Tôi đã nói rồi đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi, nếu nhìn một lần tôi lại đánh một lần, cô yên tâm bản thân tôi là người bình đẳng, khi tôi đánh người tôi không phân biệt nam hay nữ đâu"
"Ninh Thịnh em đang làm gì đó!" tiếng hét thất thanh bên ngoài, bốn bóng người lướt qua cô nhào đến ôm Bạch Liên lên
"Ninh Thịnh lần này là em quá đáng rồi đó, rõ ràng em biết Bạch Liên cô ấy..."
"Tôi biết cô ta có bệnh a, do cô ta phát bệnh lên cắn người nên tôi mới khóa mõm cô ta lại để cô ta khỏi cắn bậy, tôi đang giúp các người đó chứ, lần sau các người nhớ canh kỹ cô ra vào đừng để cô ta lên cơn nữa nhé!" Ninh Thịnh cười cười nhún nhún vai làm ra vẻ mặt vô tội
"Ca ca..em chỉ đến muốn khuyên Ninh Thịnh đừng giận các anh nữa..ai ngờ hic..hic cô ấy lại đánh em! " cô ta thút thít ôm lấy đầu ngồi ở nơi đó dáng vẻ chật vật đáng thương khiến cho người ta muốn bảo vệ
"Ninh Thịnh em mau xin lỗi Bạch Liên nhanh, nếu không đừng có trách!" Bọn họ nhấn mạnh với cô
Ninh Thịnh đá mạnh cái thùng rác gần đó bay đập vào người bọn họ, vì đều đang ôm lấy Bạch Liên nên cái thùng đó đều đập trúng lên người tất cả, Nguyễn Luân không thể tin được mà quát lên :"Ninh Thịnh em đánh bọn anh!"
"Đánh, chỉ như vậy mà gọi là đáng à nếu đã nói như vậy thì!" cô đi vào phòng vệ sinh ,hai tay cầm hai cái thùng rác đi đến, đổ lên người bọn họ :"Cái này chỉ là cảnh cáo, nếu lần sau còn dùng thái độ như vậy đó nói chuyện với tôi thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!"
Cô đi đến bệ nước rửa tay, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì quay lại cười khẩy :"Các người rất ra dáng người một nhà với nhau đấy, đã nói là yêu thương nhau thì phải chỉnh chỉnh tề tề ở với nhau, rác rưởi thì phải ở chung với rác rưởi, đừng đi ra ngoài sẽ làm ô uế đến người khác!"
Nói rồi cô xoay bước đi ra ngoài, trong này năm người vô cùng khổ sở né tránh số giấy vệ sinh bẩn kia ra khỏi người mình, bỗng nhiên có hai cô gái đi vào, một cô nhìn thấy bọn họ thì liền bụm mũi giọng nói ghét bỏ :"Ai da rác ở đâu mà lại bừa bộn thế này, thật thối, mau mau gọi cô lao công đến đem vứt vào bãi rác đi, thật ô nhiễm mà!"
"Cô nói gì đó! " Thần Dực chỉ tay vào cô ta tức giận quát
Cô gái hất mặt hỏi :"Sao tôi nói không đúng à, các người thử nhìn lại mình xem có chỗ nào không giống rác rưởi hay không, a hay đó giờ nghe người ta tâng bốc mình là hoàng tử và công chúa cho nên nghĩ bản thân mình là hoàng tử công chúa thật ha ha đúng vậy các người đúng là hoàng tử công chúa đấy là là hoàng tử bãi rác công chúa nhà vệ sinh a..ha ha mẹ ơi đau bụng chết con!"
Năm người tức giận bỏ đi, cô bạn thân của cô gái kia nếu lấy tay bạn mình :"Tiếu Tiếu sao cậu cứ như vậy, đó là việc của người khác cậu đừng có xen vào nữa, lần trước còn xém bị đánh kia kìa! "
Cô gái này đúng là cô bạn lần trước nói giúp Ninh Thịnh, lúc đầu cô ấy chỉ là chướng mắt việc làm của bọn họ mà thôi, nhưng sau lần nhìn thấy việc làm cực soái của Ninh Thịnh thì đã tự nâng cấp bản thân lên trở thành fan của cô, idol mình bị ức hϊếp thì người làm fan sao có thể nhịn được
"Ai da cậu không biết gì cả, mình chỉ là chán ghét các kiểu đó của bọn họ mà thôi, hừ hạ tiện, còn nhớ lúc trước mình còn vô cùng thích các tên Thần Dực kia, thấy hắn hòa nhã lại đạo mạo, bây giờ mới biết là đạo đức giả, nghĩ lại việc mình thâm thương trộm nhớ kia thì đã nổi cả da gà, à mà à mà mình nói cậu nghe việc này sáng nay mình thấy bên cạnh Ninh Thịnh có một cậu bé trời ơi vô cùng đáng yêu, mình còn thấy cô ấy kabe don người ta nữa, hí hí bọn họ chắc chắn có một chân!" biểu cảm của Tiếu Tiếu thay đổi liên tục, lúc đầu là cụ mặt chán ghét tiếp đến là rùng mình muốn ói, cuối cùng là tí ta tí tởn
Cô bạn nhìn thấy bạn mình như vậy thì lắc đầu kéo đi chỉ sợ đứng đây một lúc thì người khác trong thấy nói là họ làm đổ rác lung tung thì mệt