Sau khi Bạch Liên mở gói quà ra ai cũng suýt xoa khen ngợi
"Oa, đây là bộ sưu tập mới nhất được đưa ra thị trường, giá của nó không hề rẻ đâu, Bạch Liên các ca ca của bà thương bà thật đó!"
"Đúng rồi đẹp thật!"
"Ước gì mình cũng có người tặng quà như vậy a!"
Vô số lời khen cùng lời ghen tị vang lên, Bạch Liên cười tươi ánh mắt thách thức nhìn qua Ninh Thịnh đang đứng phía kia, Ninh Thịnh nhướn mày nhìn cô ta
Ba phần quà tiếp theo đúng như Ninh Thịnh dự đoán, sao khi mở hết ra thì mọi người có chút kỳ quái nhìn bốn người kia cùng Bạch Liên
"Ai lại tặng cho người khác cùng một bộ sưu tập, hơn nữa còn là một bộ chia ra bốn món, cái này có khác gì việc bốn người cùng mua rồi chia ra tặng đâu, không phải nói các ca ca cô ta thương cô ta lắm à, vậy là sao"
Đây là trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Bạch Liên chỉ mới vừa rồi còn vô cùng hãnh diện bây giờ cô ta đứng đó nhìn thấy vô số khuôn mặt đang cười cợt mình, sắc mặt cô ta trắng bệt, cắn chặt hàm răng lại với nhau, nụ cười trên mặt không còn duy trì được nữa, yếu ớt nói :"Cảm ơn các ca ca, em thích chúng lắm!"
"Thích là được!" Thần Dực không thấy gì mà trả lời, bốn người đi đến bên cạnh Ninh Thịnh, bỏ mặt Bạch Liên đứng đó
Thấy bọn họ đi lại, Ninh Thịnh đang cầm một ly rượu trái cây trên tay nhìn xung quanh tìm kiếm
"Em tìm gì thế?" Nghiêm Khang lấy đi ly rượu trên tay cô đưa lại cho cô một ly nước cam, Ninh Thịnh không nói gì mà uống một hơi nói :"Ba người kia đâu?"
"Ba người nào?" Thần Túc khó hiểu hỏi cô, không phải bọn họ ở đây sao
"Không biết, hình như là mấy người đó cãi nhau!" Thần Dực nhàn nhạt trả lời, nói đúng hơn từ khi bốn người bọn họ không còn quan tâm đến Bạch Liên thì ba người kia rất vui vẻ, nhưng hắn lại nghe được tin Bạch Liên lại có thêm người khác nữa nên thời gian này mấy người đó cãi nhau, Thần Dực không muốn Ninh Thịnh biết mấy việc không tốt đó nên chỉ nói vào trọng điểm
"Ừ!" Ninh Thịnh cũng chỉ tò mò một lúc rồi thôi, năm người đứng ăn một lúc dự định ra về thì Bạch Liên đến ,trên tay bưng một khay rượu đến, Ninh Thịnh cảm thấy cô ta khống chế cảm xúc khá tốt, mới chưa có bao lâu mà đã trở về như lúc đầu
"Ninh Thịnh các ca ca, em mời mọi người uống một ly!" cô ta đưa cho Ninh Thịnh một ly, Ninh Thịnh nhìn cô ta mà không nhận
"Không cần, bọn tôi chuẩn bị về!" Nghiêm Khang lên tiếng
"Hôm nay là sinh nhật em, mọi người không thể uống với em một ly chúc mừng sao, dù sao trước kia chúng ta cũng từng..." cô ta nói rồi liền cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ đáng thương vô cùng
Ninh Thịnh nhìn chằm chằm ly rượu, nhếch miệng cười đưa tay nhận lấy uống hết , trong khi đang uống cô luôn để ý đến Bạch Liên, nhận thấy ánh mắt ghét lạnh cùng mong đợi của cô ta thì cô chắc chắn biết ly rượu này có vấn đề
Ai, mới bao tuổi thôi đâu chứ, sao lại xấu xa như vậy!
Bốn người kia thấy cô uống thì cũng uống theo, Ninh Thịnh nhìn nhìn rồi nói với bọn họ cô muốn đi nhà vệ sinh, bốn người kia gật đầu
Đi vào trong nhà, Ninh Thịnh cảm thấy cơ thể mình có chút nóng, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa tay, nhìn vào bên trong kính khuôn mặt cô hiện tại có chút ửng đỏ, sự khô nóng trong thân thể cũng càng lúc càng nhiều, Ninh Thịnh đưa tay cởi hai nút áo trên người mình, hơi loạng choạng bước ra ngoài, ra đến cửa thì thấy có người đang đứng đó ,Ninh Thịnh nhìn kỹ thì là người quen
Trương Lâm Hạo
A, từ lúc đến đây đến giờ cô chưa từng thấy hắn ta, bây giờ lại ở đó, nhớ lại ly rượu kia, sự khó chịu của cô, cùng Trương Lâm Hạo thì cô biết bọn họ đang định làm gì rồi
Đúng là !
Trương Lâm Hạo đi đến bên cạnh cô, đưa tay đỡ lấy người, hắn ta nhìn thấy Ninh Thịnh híp mắt ,khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, xương quai xanh lấp ló dưới áo, cả người phiếm tình hắn liền thở gấp
Hắn tuy rằng thích Bạch Liên, nghe theo lời cô ta đi câu dẫn Bạch Liên, nhưng hắn ta lại không nghĩ mình lại bị Ninh Thịnh hớp hồn, mỗi cử chỉ hành động của cô đều làm hắn điêu đứng, Bạch Liên nói chỉ cần ngày hôm nay thành công thì hắn ta sẽ có được Ninh Thịnh
Nuốt nước bọt, hắn đỡ cô đi vào căn phòng đã được sắp đặt từ trước, đóng cửa lại liền khóa trái, hắn ta trong bóng tối giơ tay ra cởi đi áo khoác bên ngoài của Ninh Thịnh
Ninh Thịnh đang kìm chế nhưng mùi hương trong phòng khiến đầu cô hơi choáng váng, Bạch Liên thật biết tính toán, gì để không xảy ra sơ sót trong căn phòng này có hương thúc tình vô cùng nặng, Trương Lâm Hạo từ khi bước vào đây đã không khống chế được bắt đầu thở gấp bàn tay cũng táo bạo hơn
Ninh Thịnh nín thở hắt hắn ra ngoài, cũng may sức lực của cô vẫn còn dùng được, cô đưa tay mò mẫn lấy điện dung trong túi của hắn ta, bấm vào dãy số của Bạch Liên gửi đi một tin nhắn
Ninh Thịnh chống tay lên cửa, nặng nề mở cửa ra, Trương Lâm Hạo nằm dưới đất như một con thú điên cuồng xé quần áo của mình, Ninh Thịnh đi ra bên ngoài ,nhưng thuốc trong cơ thể không ngừng kêu gào, ƈôи ŧɦịŧ bên dưới cứng gắn đỉnh qua lớp quần cộm lên , Ninh Thịnh đưa tay xuống phía dưới có chút không kìm được ham muốn xuất tinh, cô cắn chặt răng liền nghe được tiếng bước chân phía trước, cô nép người vào căn phòng đối diện
Bạch Liên nhận được tin của Trương Lâm Hạo nói là đã bắt được Ninh Thịnh, nhưng cô ta không bị thuốc không, đã bị hắn đánh ngất, hơn nữa hương thuốc trong phòng cũng không có
Cô ta thấy vậy liền nhanh chóng lên kiểm tra, Ninh Thịnh lắc đầu, không nghĩ nữ chính này dễ bị lừa như vậy, nếu như đã không có gì thì tại sao cô ta không nói Trương Lâm Hạo cứ vậy mà làm, đằng nào việc của bọn họ cũng gọi là hϊếρ ɖâʍ, bắt được người rồi có thuốc hay không có khác gì nhau đâu
Cô ta đi đến căn phòng kia gõ cửa :"Lâm Hạo, Trương Lâm Hạo!" một lúc sao vẫn không có người lên tiếng, cô ta mở cửa hé ra liền có một lực đẩy ,đẩy cô ta vào bên trong, cô ta quay qua nhìn Ninh Thịnh đang đứng đó, vừa định chạy ra ngoài thì bên hông bị người ôm lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người kia đè cô ta xuống sàn, thô lỗ vén váy cô lên, xé bỏ qυầи ɭóŧ mạnh bạo cấm ƈôи ŧɦịŧ vào
Bạch Liên đau đớn hét lên, hai tay cào đấm lên lưng người kia, hai chân quẩy đạp không những làm người phía trên buông ra mà hắn ta càng lúc càng hưng phấn, Bạch Liên vẫy một lúc thì từ từ bị mùi hương làm cho hứng tình, tiếng la hét của cô ta bắt đầu thay bằng tiếng rêи ɾỉ, hai tay cùng hai chân cô ta cuốn lấy người kia, bọn họ như hai con thú điên cuồng
Ninh Thịnh chỉ nhìn một lúc thì đóng cửa lại khóa trái, nặng nhọc bước đến căn phòng kia, điện thoại đến cho Thần Túc
Bốn người bên dưới thấy cô đã lâu chưa ra thì đi lên tìm kiếm, sau khi Thần Túc nghe điện thoại thì bọn họ liền chạy nhanh đến căn phòng đó
Bốn người vô cùng lo lắng vì qua điện thoại Ninh Thịnh nói chuyện rất khó khăn, họ chỉ mong sẽ không có việc gì